Ám Dạ chi đạo, là đạo mà Ám Dạ thần quân tu luyện và cũng chính là đạo của Thiên Dạ thánh tổ.
Thiên Dạ thánh tổ được Ám Dạ thần quân truyền thừa thì cũng đã là bán đệ tử của hắn.
Mặc dù so sánh cùng Ám Dạ thần quân thì Ám Dạ chi đạo của Thiên Dạ thánh tổ không đáng để nhắc tới.
Nhưng ở thời đại bây giờ thì trong đám người tu luyện Ám Dạ chi đạo bên trong Nhân tộc thì Thiên Dạ thánh tổ có thể được xưng là nhân vật sáng nhất.
Trên người tên áo đen có khí tức của Ám Dạ chi đạo, Tịch Thiên Dạ liếc mắt liền có thể nhận ra.
"Ám Dạ chi đạo gì? Bản toạ không biết ngươi đang nói cái gì."
Ánh mắt tên áo đen lạnh lùng đầy sát khí nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, như nhìn một tử nhân.
"Ngươi có thừa nhận hay không không quan trọng, sau khi bắt được ngươi thì những thứ ta muốn biết tự sẽ biết được toàn bộ."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Tên áo đen vừa dứt lời liền cảm thấy hoa mắt, hắn còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện bản thân không thể động đậy.
Tịch Thiên Dạ chẳng biết lúc nào đã xuất hiện trước mặt tên áo đen và túm lấy cổ áo hắn như dắt một con gà.
Tất cả mọi người không ngờ rằng tên áo đen xuất quỷ nhập thần với tu vi không đơn giản kia đã bị bắt trong chớp mắt.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn về Tịch Thiên Dạ, một thiếu niên áo trắng từ đầu đến cuối cơ hồ đều không nói lời nào.
"Là các ngươi!"
Trường thương của Ngân giáp tiểu tướng chỉ Tần Tâm Duyệt còn ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Tịch Thiên Dạ, giờ khắc này hắn tự nhiên cũng nhận ra mấy người Tịch Thiên Dạ.
Trước đây không lâu đã từng tiếp xúc qua trong rừng rậm, hơn nữa vừa đối mặt đã làm hắn trọng thương khiến hắn đến nay vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Hắn vốn chỉ xem là chuyện ngoài ý muốn nên sẽ không phải gặp lại, nhưng không ngờ rằng bọn hắn lại ở cùng với Hàm Hương công chúa.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tên áo đen có chút hoảng sợ nói. Mặc dù tu vi của hắn không bằng Tra Lai thượng tướng nhưng cũng là Tứ cảnh vương, sao lại có thể bị tóm một cách thần không biết quỷ không hay như vậy.
Dưới tình huống hắn có chút đề phòng thì dù có là Tra Lai đại nhân cũng không thể bắt được hắn dễ dàng như thế.
Không chỉ một mình tên áo đen mà ánh mắt tất cả mọi người cũng đều kinh động nhìn Tịch Thiên Dạ, suy đoán thực lực của hắn.
"Ngươi hãy nhốt tên này lại trước đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không vấn đề gì."
Hổ Tam Âm cười quái dị. Ba đầu hổ chỉ lớn bằng chừng quả đấm, đột nhiên một đầu hoá thành phòng lớn sau đó liền một ngụm nuốt tên áo đen vào trong bụng.
Hổ Tam Âm nhìn nhỏ như vậy nhưng hắn vốn dài đến mấy ngàn mét, chỉ vì tinh thông biến hoá chi thuật nên mới có thể tuỳ ý biến hoá lớn nhỏ, vì thế muốn nuốt một người vào bên trong để nhốt lại thì vô cùng đơn giản.
Trong mắt Hổ Tam Âm thì chỉ là chuyện bình thường, nhưng trong mắt kẻ khác lại vô cùng kinh ngạc.
Những hộ vệ kia của Công chúa cho dù là người Khố Trác bộ lạc hay Thiên Trụ bộ lạc thì cũng đều trợn mắt há mồm.
Hoang thú có thể tuỳ ý biến hoá lớn nhỏ, không nói đến việc bọn hắn gặp qua mà đến cả trong truyền thuyết cũng không có. Nếu tất cả hoang thú đều có năng lực này thì cả thế giới sợ là đều thuộc về hoang thú.
"Tịch công tử, mong ngươi hãy cứu công chúa."
Tần Tâm Duyệt giãy dụa bò lên mà không để ý đến trường thương của Ngân giáp tiểu tướng đang chỉ cổ nàng, quỳ một chân xuống đất, ánh mắt vô cùng thành khẩn nhìn Tịch Thiên Dạ.
Do là nàng nhìn không thấu sự tồn tại của Hổ Tam Âm cùng Tịch Thiên Dạ nên vô cùng hi vọng có thể xuất hiện kỳ tích.
Hàm Hương công chúa cũng kinh ngạc nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, nàng không ngờ rằng kỳ nhân trị độc cho mình lại cũng có tu vi thâm bất khả trắc.
Tuy nhiên nàng cũng không sinh ra quá nhiều hi vọng, Tra Lai đáng sợ như vậy, Thiên Vương bất xuất thì ai có thể chống lại hắn? Chuẩn Thiên Vương tồn tại so với Thiên Vương tại Nhân loại quốc là hiếm thấy.
Nghĩ đến đây, Hàm Hương công chúa lại nhặt dao găm dưới đất kề vào cổ mình, tuỳ cơ tự sát.
"Người trẻ tuổi, nhà ngươi lại ở ngay trước mặt phá đám việc của ta, thậm chí còn bắt đi bộ hạ của ta, thật không đặt ta trong mắt mà."
Sắc mặt Tra Lai băng lãnh nhìn Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy sát cơ.
Nếu Hàm Hương công chúa chết rồi thì hắn cũng không thể trở về phục mệnh, không thể mang một cỗ thi thể trở về như vậy được.
Huống chi tên áo đen kia lại thuộc về một bộ đặc thù của Thiên Trụ bộ lạc, bộ này liên luỵ đến một chút cấm kỵ nên lại càng không thể để người khác bắt đi.
"Một lão đầu như ngươi không ở nhà hưởng thanh phúc lại chạy đến đây hùng hổ doạ người."
Hắn duỗi một tay nắm chuỷ thủ trong tay Hàm Hương công chúa nhẹ nhàng buông xuống.
"Nếu ta trùng hợp cứu được ngươi thì cũng sẽ không dễ dàng để ngươi lại chết trước mặt ta. Yên tâm đi, hôm nay ta bảo đảm ngươi sẽ không bị làm sao."
Hàm Hương công chúa nhìn Tịch Thiên Dạ, trong giọng nói của thiếu niên trước mắt lại có một cỗ trực thấu tâm linh khiến nàng không tự chủ mà buông lỏng cảnh giác, dao găm nắm chặt trong tay cũng bị kéo buông xuống.
"Ngươi bảo đảm nàng không bị làm sao, khẩu khí thật lớn. Bản tướng quân muốn nhìn xem, ngươi rốt cuộc làm thế nào để bảo đảm nàng ta không bị gì."
Kim giáp lão tướng tu vi Ngũ cảnh vương nghe vậy tức giận cười to, bước ra một bước từ trong đám người, chiến kích Hoàng Tảo Thiên Quân trong tay chém vào đầu Tịch Thiên Dạ.
"Một con kiến hôi như ngươi cũng muốn khiêu chiến với chủ nhân của ta, chết đi cho ta."
Tịch Thiên Dạ còn chưa nói gì thì Hổ Tam Âm đã khiếu lên một tiếng bay nhào lên, cánh tựa thiên đao hoá thành một đoàn hắc điện chém về phía Kim giáp lão tướng.
Mặc dù Hổ Tam Âm cùng Tịch Thiên Dạ là quan hệ chủ tớ cưỡng bách chứ không phải tự nguyện.
Nhưng trước mắt đã như thế thì hắn cũng không để người khác làm mất mặt Tịch Thiên Dạ, nếu không cũng chẳng khác nào đánh vào mặt hắn.
"Một súc sinh lông lá, ta sao lại sợ ngươi."
Kim giáp lão tướng thấy một xúc sinh lại dám tấn công hắn liền loé lên một tia cười lạnh, chuẩn bị giết chết xúc sinh trước mắt rồi tìm đến chủ nhân hắn sau vậy.
Công thế không giảm, trường kích vạch phá bầu trời.
Phanh!
Hổ Tam Âm tuy kém một chút so với Ngũ cảnh vương của Kim giả lão tướng, nhưng nó lại chính là Thượng cổ Thần Ma thú, trên phương diện lực lượng vận dụng lô hoả thuần thanh, lại thêm Minh Hoàng luyện thi chi thể có thể xưng là cấm kỵ. Giao thủ với tu sĩ Ngũ vương cảnh thì đơn giản chỉ là nghiền ép.
"Đồ con kiến hôi, chỉ vừa mới làm nóng người mà thôi, ăn tiếp một kích của Hổ gia đi."
Hổ Tam Âm đánh bay kẻ địch nên phách lối cười to. Thừa thắng xông lên, chỉ thấy thân thể nó bỗng nhiên tăng lớn mấy ngàn thước, hắc ám U Hoả rào rạc bùng cháy như đi ra từ Minh Hoàng địa ngục.
Điều quái dị duy nhất chính là cự điểu giống Phượng hoàng kia lại mọc ra đầu hổ cùng móng hổ quỷ dị.