Một Minh Hoàng lớn mấy ngàn thước chỉ vẻn vẹn chỉ một lần động cánh liền thổi bay hàng loạt người xung quanh ra ngoài. Chỉ có Vương cảnh cường giả mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
"Đoạn Nhạc ba ngàn kích."
Kim giáp lão tướng thần tâm rung chuyển, hắn cảm nhận được một cỗ kinh khủng từ trên người Minh Hoàng. Lúc này hắn từ bên hông lấy ra một thanh xích kim sắc chiến đao sau đó trực tiếp thi triển chiêu số mình tâm đắc nhất.
Ánh đao quang diệu thiên địa, tựa như mặt trời tản ra hào quang bao phủ toàn bộ thế giới.
Ba ngàn ánh đao, cho dù là một đao cũng đã có thể uy hiếp được Vương cảnh cao thủ, Ngũ vương cảnh tồn tại khủng khiếp như vậy khiến tất cả mọi người đều im lặng.
"Hừ! Điêu trùng tiểu kĩ, cút cho Hổ gia."
Hổ Tam Âm bị ba ngàn ánh đao bao phủ, toàn bộ thế giới đều là đao mang sắc bén, nhưng hắn lại không hề sợ hãi ngược lại còn cười băng lãnh. Cánh chim của Minh Hoàng như che trời, trực tiếp quạt tới.
Như gió cuốn mây tan, nghiêng trời lệch đất. Những đao mang sắc bén kinh khủng kia hết thảy đều bị quét bay ra ngoài mà không thể đả thương được hắn. Dù cho đụng đến một lông vũ cũng không thể được.
"Lực phòng ngự thật đáng sợ."
Ngân giáp tiểu tướng trong mắt đầy kinh hãi, ba ngàn kích kia nếu hắn bị đụng tới dù không chết thì chắc chắn cũng trọng thương.
Nhưng quái điểu quỷ dị kia khi va chạm cùng đao mang lại không hề có vết thương nào. Lực phòng ngự của thân thể mạnh như thế, đơn giản là chưa từng nhìn thấy.
Kim giáo lão tướng không ngờ kết quả lại như thế. Công kích vốn dĩ hướng Hổ Tam Âm lại phản ngược lại, hắn liền luống cuống tay chân vội vàng ngăn cản.
Nhưng Hổ Tam Âm căn bản không cho hắn cơ hội, một cánh cuốn ba ngàn đao về sau, sau đó lại lần nữa hoành kích hung hăng quất vào trên thân thể Kim giáp lão tướng, trực tiếp đánh hắn lên tận đỉnh mây, tựa hồ như muốn va nứt cả bầu trời.
Phốc phốc!
Kim giáo lão tướng phun ra từng ngụm máu lớn, hoàng kim giáp được Hoàng đế ban cho trực tiếp bị đập vỡ vụn thành vô số khối, rơi xuống mặt đất.
"Chết đi cho ta."
Hổ Tam Âm tuyệt nhiên không tha, toàn bộ thân hình hoá thành một đoàn minh diễm phóng lên tận trời, vuốt hổ nhô ra chộp tới Kim giáp lão tướng.
Nếu Kim giáp lão tướng bị hắn bắt dưới trạng thái như thế thì chắc chắn chỉ có chết.
"Nghiệt súc, ngươi dám."
Tra Lai đương nhiên không thể để thuộc hạ của mình chết thảm vô ích. Trong nháy mắt đã phóng lên tận trời. Quyền ảnh màu vàng bộc phát chặn đường trước mặt Minh Hoàng, chiếu sáng toàn bộ thiên địa.
Ầm ầm!
Màu vàng quyền ảnh cùng vuốt hổ đụng vào nhau, điên cuồng toát ra sóng sung kích bao phủ cả bầu trời.
Thân thể to lớn của Hổ Tam Âm chấn động, sau đó không cầm được bị ném bay về phía sau.
"Thật là một hoang thú tốt, quả nhiên là có mấy phần man lực."
Thân thể Tra Lai cũng bị lùi sau ba năm bước mới ổn định lại. Kinh dị nhìn Hổ Tam Âm, kết quả này thật sự là ngoài ý muốn.
Hắn tự nhiên có thể nhìn ra quái điểu đầu hổ kia tu vi không cao, nhưng thân thể lại rắn chắc đáng sợ cùng với man lực tương đối lớn.
"Sâu kiến, ngươi dám động thủ với Hổ gia ta."
Sắc mặt Hổ Tam Âm âm trầm, hắn mà lại bị một quyền nhỏ đánh bay, thật mất mặt.
Hổ Tam Âm nổi giận, không quản nhiều như vậy đã trực tiếp nhào tới làm một trận chém giết.
Mặc dù lực lượng Hổ Tam Âm không bằng Tra Lai, nhưng hắn lại có Minh Hoàng luyện thi chi thể, chẳng những lực vô cùng lớn mà còn bất tử bất diệt, chiến đấu cùng Tra Lai căn bản là sẽ không thụ thương. Tuy hơi ở thế yếu nhưng khó chịu nhất vẫn là Tra Lai.
Vì Tra Lai phát hiện quái điểu kia lực lớn vô cùng, nên cho dù công kích thế nào thì cũng không thể tạo ra bất kỳ thương tổn gì cho nó. Nếu cứ tiếp tục như thế thì thất bại sau cùng đương nhiên là hắn.
Tất cả mọi người trên mặt đất đều trợn mắt há mồm, ai cũng không ngờ tới một quái điểu đầu hổ lại có thể chiến đấu tương xứng cùng Tra Lai. Hơn nữa tình huống nếu cứ tiếp tục sợ là có cơ hội thắng.
"Có hi vọng rồi."
Tần Tâm Duyệt vô cùng vui mừng, chỉ cần có người ngăn cản Tra Lai thì bọn hắn liền có hi vọng chạy thoát.
Hàm Hương công chúa cũng không ngờ rằng quái điểu trên vai Tịch Thiên Dạ lại mạnh đến như vậy. Tra Lai thượng tướng kia có thể xưng là nửa Thiên Vương.
"Sâu kiến, xem Hổ gia ta đùa chết ngươi đây."
Hổ Tam Âm càng đánh càng hăng, chỉ liều mạng tiến không thủ, khiến Tra Lai không ngừng lùi lại.
"Một súc sinh lại dám nói ta là kiến hôi, thật không biết sống chết."
Tra Lai cười lạnh, trong mắt đầy lãnh ý.
Tra Lai mặc dù bị bất diệt chi thể của Hổ Tam Âm áp chế nhưng không hoản loạn, ngược lại còn chủ động tiến về phía trước.
Sau một khắc, hàng loạt thiên địa nguyên khí đều tụ theo một bước chấn động của hắn, cùng lúc đó một cỗ thiên địa lực lượng đặc thù cũng buông xuống trên người.
Phảng phất như hắn không phải nhân loại mà là một cự thần sừng sững trên chín tầng mây, tản ra khí thế không hề thua kém Minh Hoàng, thậm chí là mạnh hơn.
"Thiên thế! Làm sao có thể! Tra Lai thế mà lại có lực lượng của chưởng khống thiên thế."
Tần Tâm Duyện trên mặt đất có thể cảm nhận được cỗ lực lượng đáng sợ kia, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
Thiên thế! Đó là lực lượng đại năng mà chỉ Thiên Vương cảnh tồn tại mới có được. Thiên Vương cao cao tại thượng, khác biệt với chúng sinh là vì có thượng thiên ưu ái, thiên thế gia trì.
Tra Lai đã nắm được lực lượng thiên thế thì khoảng cách đột phá Thiên Vương cảnh sợ là không còn xa.
"Các ngươi cho rằng ta cả đời cũng chỉ là một chuẩn Thiên Vương sao? Hài hước! Bản toạ một năm trước sớm đã nhìn ngó đến cánh cửa của Thiên Vương cảnh, đột phá làm Thiên Vương cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Trong mắt Tra Lai đầy ngạo nghễ. Thiên Vương mới là cao thủ tuyệt thế chân chính giữa thiên địa. Hắn mặc dù được xưng là chuẩn Thiên Vương, nhưng há có thể so sánh với Thiên Vương.
Trên thực tế, kém một chữ đã có sự cách biệt rất xa, chỉ có chân chính đột phá làm Thiên Vương thì hắn mới có thể được chúng sinh khiếp sợ.
"Thật thú vị, một Thiên Thánh cảnh vỡ vụn ở giữa mà cũng có thể nắm giữ một chút năng lực đặc thù giữa thiên địa."
Hổ Tam Âm hơi ngoài ý muốn nhìn khí tức hoàn toàn khác biệt của Tra Lai.
Tra Lai thản nhiên nói.
Nói xong hắn bước ra một bước, một cỗ lực lượng mạnh hơn gấp đôi so với trước bộc phát ra từ trong cơ thể hắn, lại lần nữa công kích về hướng Hổ Tam Âm.
Lần này Hổ Tam Âm không còn nhẹ nhõm như trước, vì thiên thế lực lượng thật sự có thể đả thương hắn.
Mặc dù Minh Hoàng luyện thi chi thể vẫn không ngừng chữa trị cho cơ thể hắn nhưng bị ảnh hưởng của thiên địa pháp tắc lực lượng thì tốc độ chữa trị cũng không thể đuổi kịp tốc độ đả thương.