Thiết kỵ tiến quân thần tốc như thể hành tẩu trên mây, trong chớp mắt liền xuyên qua nửa thành trì bao vây toàn bộ Khố Trác bộ phủ.
"Ha ha, Tra Lai tướng quân đã đến, Hàm Hương công chúa ngươi còn có thể chạy đi đâu."
Kim giáp lão tướng cười ha ha, trong mắt đầy sự hăng hái, nếu có thể bắt được Hàm Hương công chúa vang danh thiên hạ thì cả Nhân tộc đều sẽ oanh động, Vương thượng tất nhiên sẽ có đại thưởng.
"Tra Lai!"
Sắc mặt Điền Bộ Nguyên khó coi, lần này phụ trách vây bắt lại là lão già Tra Lai kia.
"Người đến chẳng lẽ chính là Tra Lai thượng tướng trong truyền thuyết của Thiên Trụ bộ lạc?"
Cao Trình Giang vô cùng kinh hãi, hơn nữa lại âm thầm vui mừng vì lựa chọn của mình, Tra Lai thượng tướng lại đích thân đến giúp bắt Hàm Hương công chúa thì Khố Trác bộ phủ bọn hắn sợ là chỉ có con đường chết.
"Phụ thân, Tra Lai thượng tướng là người như thế nào?"
Cao Hồng Lệ nhịn không được hỏi.
Cao Trình Giang liếc nhìn Cao Hồng Lệ, cũng không có gì kỳ lạ khi nàng không biết Tra Lai thượng tướng, dù sao Tra Lai thượng tướng cũng không phải loại người danh tiếng quá chấn động, nếu so với Hàm Hương công chúa thì vẫn còn chênh lệch rất nhiều.
Tầm mắt nữ nhi mình cũng có hạn, cho tới nay cũng đều chỉ chú ý đến khu vực vạn dặm quanh Khố Trác bộ lạc, thậm chí chuyện bên ngoài cũng tương đối ít biết.
Tuy danh tiếng của Tra Lai thượng tướng mặc dù không lớn như Hàm Hương công chúa nhưng không có nghĩa là hắn không đáng sợ. Ngược lại, hắn lại chính là một nhân vậy đáng sợ, được xưng là Thứ thiên vương trong Thiên Trụ bộ lạc.
"Thứ thiên vương?"
Cao Hồng Lệ nghe vậy sững sờ.
"Không sai, thực lực của Tra Lai gần như vô hạn tiếp cận với Thiên vương, hơn nữa hắn chính là lão tướng trong quân, tay cầm trăm vạn đại quân, cao thủ dưới hắn nhiều như mây, cho nên dù là Thiên vương cũng phải kính hắn ba phần."
Cao Trình Giang trịnh trọng thở dài nhìn về phía đoàn người Hàm Hương công chúa.
Tra Lai thượng tướng đích thân đến, chỉ dựa vào những tên hộ vệ của Công chúa thì căn bản là không có khả năng chạy trốn. Dù sao một tên chuẩn Thiên vương tồn tại cũng sẽ đáng sợ hơn bất kỳ một Ngũ cảnh vương.
Quân sĩ bao vây Khố Trác bộ phủ không nhiều nhưng bất kỳ ai cũng đều tản ra một khí tức kinh người, ít nhất thì cũng đều là tu vi Đại Thánh.
Ầm ầm!!
Một tiếng vang thật lớn, đại môn của Khố Trác bộ phủ liền bị đánh vỡ, một người với mái tóc sương trắng đang cưỡi trên lưng một quái thú hung tàn, từng bước một đi đến sân nhỏ.
"Tham kiến Tra Lai thượng tướng."
Cao Trình Giang dẫn theo tất cả mọi người của Khố Trát bộ phủ quỳ xuống, trán kề sát đất vô cùng cung kính.
"Hàm Hương công chúa, đã lâu không gặp."
Tra Lai lại không hề liếc mắt đến người Khố Trác bộ phủ, tầm mắt nhìn về phía Hàm Hương công chúa với sắc mặt hơi tái đi, thản nhiên nói.
"Tra Lai tướng quân, ta trước kia xem ngươi là một trưởng giả đức cao vọng trọng. Nhưng hành động của ngươi bây giờ thật khiến ta thất vọng."
Hàm Hương công chúa môi trắng bệch, cố gắng kiên cường đứng thẳng lưng.
"Aizz, Hàm Hương công chúa, chỗ quân mệnh, lão cũng không thể làm khác được."
Tra Lai khẽ thở dài.
"Cho nên ngươi phải bắt ta giao cho tên hôn quân tà ác kia để hưởng lạc sao?"
Hàm Hương công chúa lạnh lùng nói.
"Không sai, trong mắt quân nhân chúng ta thì quân mệnh như thiên. Hàm Hương công chúa, tốt hơn là ngươi nên theo chúng ta một chuyến đi. Yên tâm, nếu Vương thượng yêu thích ngươi như vậy thì hẳn là sẽ không để ngươi chịu khổ."
Tra Lai trả lời.
Nói xong hắn liền vung ra một chưởng ngưng tụ thành một đoàn chưởng ấn bay về phía Hàm Hương công chúa. Không phải chiêu thức hoa lệ, cũng không phải kinh thiên động địa mà chỉ là một đạo chưởng ấn phổ thông đơn giản, lại có thể đánh bay toàn bộ cao thủ trước mặt Hàm Hương công chúa.
"Bảo vệ công chúa!"
Bọn hộ vệ kinh hô liền chuẩn bị rút lui, nhưng một bước cũng không thể lui lại đã liền bị một chưởng đánh bay ra ngoài, từng người ngã xuống đất không thể dậy nổi, hai ba chục tên cao thủ Vương cảnh thế mà lại không thể ngăn nổi một chưởng tiện tay của Tra Lai.
Trong chớp mắt giữa Hàm Hương công chúa cùng Tra Lai, ngoại trừ bốn tên thị nữ hắn cố ý buông tha thì không còn bất kỳ ai khác.
"Thật đánh sợ!"
Cao Hồng Lệ hít vào một ngụm khí lạnh, Vương cảnh tồn tại trong mắt nàng đã là cao thủ tuyệt thế, bên trong toàn bộ Khố Trác bộ phủ cũng không có được mấy người, từ nhỏ nàng đã mơ ước trở thành Vương cảnh. Vậy mà lúc này, những Vương cảnh tồn tại cao vời vợi mà nàng không thể chạm tới lại bị một chiêu hời hợt đánh bay.
"Công chúa điện hạ, lên xe ngựa đi."
Tra Lai lần nữa đưa tay chộp lấy, mục tiêu lần này của hắn đã đổi thành Hàm Hương công chúa mà không phải là bọn hộ vệ kia.
"Bảo vệ công chúa."
Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên hét dài một tiếng liều mạng rút khỏi chiến trường xông tới hướng Tra Lai.
Dù thế nào cũng không thể để Công chúa điện hạ bị bắt đi, nếu không một đời công chúa liền coi như xong.
"Hai con ruồi các ngươi thật phiền phức."
Tra Lai thượng tướng hừ lạnh một tiếng, ngồi ngay ngắn trên lưng quái thú không hề nhúc nhích, hai quả đấm lại vung về phía trước.
Ầm ầm!
Hai đạo quyền ảnh va về phía Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên, vang lên một tiếng thật lớn liền đánh bay hai người ra ngoài, trực tiếp đâm vào bên trên tường viện hoá thành một đống đổ nát thê lương, bụi mù mịt tứ phía.
Hai người mặc dù tu vi bất phàm, nhưng nếu so sánh cùng Tra Lai thì có khoảng cách xa vời.
"Công chúa điện hạ, mong hãy tự nguyện đi theo ta, lão tướng tôn kính thân phận của ngươi, hi vọng ngươi không để ta phải ra tay mạnh."
Tra Lai lại thản nhiên nói giống như Vương chủ vận mệnh của tất cả mọi người.
"Bản cung dù có chết cũng sẽ không đi tới Thiên Trụ hoàng cung."
Hàm Hương công chúa lấy ra một cây chuỷ thủ từ trong tay áo đâm về phía tim mình.
"Nếu ngươi tự sát thì ta sẽ giết hết đám người bọn họ, còn lại sẽ phế bỏ tu vi sung làm quân kỹ."
Tra Lai lạnh lùng nói.
Hàm Hương công chúa nghe vậy thic cánh tay liền run lên, rõ ràng đã bị lời của Tra Lai làm ảnh hưởng.
Ngay khi nàng đang kề chuỷ thủ vào cổ, một đạo u ảnh bỗng nhiên từ phía sau cướp ra, một chưởng đánh bay thuỷ chủ trong tay nàng.
"Công chúa điện hạ, Vương thượng muốn ngươi sống thì ngươi nhất định phải sống."
Sau khi chuỷ thủ trong tay bay ra ngoài, một tiếng cười khằng khặc mới vang lên. Chẳng biết lúc nào sau lưng Hàm Hương công chúa đã xuất hiện một tên áo đen, một tay chộp vào vai nàng.
Hàm Hương công chúa giật mình, ý thức được sự bất ổn liền muốn dùng một chưởng vỗ vào đầu mình.
Nhưng tay nàng vừa mới nâng lên liền bị kéo lại.
"Ngươi đã làm gì với ta?"
Hàm Hương công chúa hoảng sợ nói, nàng phát hiện tứ chi vô lực, hoang khí trong cơ thể cũng bị hoang bế, muốn tự sát nhưng lại không thể làm được.
Những hộ vệ khác cũng giận dữ, những người đến bây giờ vẫn không rời bỏ đều là những người trung thành tuyệt đối.
Tận mắt thấy Công chúa bị bắt cũng có người chuẩn bị liều mạng, nhưng lực lượng của bọn hắn quá yếu ớt, hơn nữa lại đối mặt với đại quân đáng sợ của Thiên Trụ bộ lạc, căn bản là không chịu nổi một kích.
"Ồ! Lại có khí tức của Ám Dạ chi đạo."
Tịch Thiên Dạ vẫn im lặng xem tình huống bỗng nhiên đưa ánh mắt nhìn chăm chú trên người tên áo đen, trong mắt toát ra từng tia tinh quang.