Chương 67: Trị Thương, Đột Phá
"...."
Nhìn thấy Phương Mộc im lặng như vậy, làm cho La Hoành Phi có cảm giác bất an.
Kìm nén trong lòng bất an, hắn lo lắng hỏi " Phương đạo hữu ngươi thế nào ?"
" Đã xảy ra chuyện...gì sao ?"
Phương Mộc vội lắc đầu " Không có, không có gì hết"
" Đừng nghĩ bậy, ngươi suy yếu đến thế này thì cũng đừng lo lắng việc khác, theo ta về trị thương trước đã "
Nói xong liền nhanh chóng lôi hắn đi, vấn đề này một khi trả lời không cẩn thận sẽ đắc tội người đấy.
Phương Mộc trên đường đi bắt đầu tuyệt chiêu giả câm, không trả lời bất cứ câu hỏi nào của hắn.
La Hoành Phi cũng rất cố gắng dò hỏi liên tục, nhưng cũng vô dụng.
Biết sẽ không nhận được câu trả lời nên La Hoành Phi cũng không hỏi nữa, ngoan ngoãn đi theo Phương Mộc đến Âm Hỏa Tháp.
Sau đó hắn được an bài cho một tòa động phủ ở tầng dưới để an tâm tịnh dưỡng.
" Đa tạ Phương Mộc huynh " La Hoành Phi rất chân thành cảm tạ, liền cách xưng hô cũng thân thiết hơn không ít.
Còn về hắn dò hỏi mà không được câu trả lời thì La Hoành Phi đoán đối phương có lẽ có nỗi khổ tâm gì đó.
Không cần thiết vì chút việc nhỏ này mà gây thù chuốc oán làm gì, chờ hắn khôi phục thương thế thì muốn tìm hiểu tình báo thế nào chả được.
" Được rồi được rồi, ngươi trị thương đi thôi, ta không làm phiền nữa" Phương Mộc xua tay bảo không cần tiễn, sau đó liền rời đi.
Cộc!
" A, bái kiến Lăng tiền bối "
Phương Mộc chỉ vừa bước ra khỏi động phủ liền đụng phải Lăng Thi Văn, hắn giật mình vội vàng thi lễ.
" Ừ "
" Kẻ lúc nãy ngươi mang vào là ai vậy ?"
" Thưa Lăng tiền bối, hắn là La Hoành Phi cháu của Bạo Phong Chân Nhân "
" Cái gì ?" Lăng Thi Văn kinh ngạc ngây người.
" Ngươi bày trò gì vậy sao lại mang hắn đến đây, muốn hại c·hết sư tôn của ngươi sao ?"
" Lăng tiền bối, ngài nói quá lên chứ, ta chỉ giúp hắn chữa thương mà thôi. "
Phương Mộc cảm giác mình rất vô tội, cũng đâu có làm gì quá mức đâu, cứu người thuận tiện kiếm một phần nhân tình không phải rất tốt sao.
" Ngươi, cái này..." Lăng Thi Văn cũng không biết nên nói sao nữa.
Hắn biết Tử Nguyệt chỉ cần giải quyết xong việc sẽ đi đến Âm Ly Thành tìm hắn.
Đợi tiền bối về đến mà thấy cháu của kẻ địch ở đây thì có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nghĩ đến tiền bối làm hắn lại nghĩ đến một câu chuyện bi thương.
" Tác dụng duy nhất của ta là dẫn đường à "
Nghĩ đến việc mình bị vứt bỏ lúc trước làm Lăng Thi Văn thở dài trong lòng.
Nhìn thoáng qua vẫn còn đang trưng ra bộ mặt khó hiểu Phương Mộc, hắn chỉ có thể trong lòng cầu nguyện sẽ không ra vấn đề gì thôi.
" Ngươi tự cầu phúc đi " Vứt lại một câu sau đó liền quay người rời đi.
...
...
Chu quốc Phong châu.
Vút!!
Một huyết ảnh từ trên bầu trời giáng xuống một đỉnh núi
Ầm !!!!!!!!!! Va chạm mạnh mẽ làm đất đá bay tán loạn, ngọn núi thủng một lỗ lớn.
Trong lỗ thủng đứng đấy một thân ảnh của nữ tử.
Là Tử Nguyệt, ánh mắt của nàng từ tinh hồng dần dần trở lại bình thường, đỏ tươi mái tóc cũng hóa thành một màu đen tuyền.
Lệ khí, sát khí cũng thu liễm lại, không còn đáng sợ như lúc trước.
" Ư " Nàng khẽ rên lên một tiếng.
Từ trong người nàng từng giọt từng giọt hắc huyết chui ra ngoài, bọn chúng lơ lững giữa không trung sau đó tụ tập lại một chỗ.
Phốc phốc.
Hắc huyết tụ tập ngày càng nhiều, hình dáng của Thi Vương cũng dần dần hiện ra một cách rõ ràng.
" Rống !" Thi Vương xuất hiện liền gầm nhẹ một tiếng.
Sau đó hắn giơ tay đỡ lấy Tử Nguyệt, nàng b·ị t·hương quá nặng, lực lượng của Thi Vương vừa rút ra thì v·ết t·hương trên người nàng cũng hiện ra rõ ràng.
Tay chân xuất hiện vô số vết cắt rỉ ra đỏ hồng máu tươi, Linh Y bị phá rách tàn tạ không chịu nổi, xem ra khoảng cách hư hỏng không xa lắm.
" Buông ra "
Tử Nguyệt mặc dù rất đau đớn nhưng vẫn ráng lên tiếng. Thần trí của nàng mặc dù cực kỳ hỗn loạn nhưng vẫn biết được hiện tại quan trọng nhất là làm cái gì.
Đem tay của Thi Vương vứt ra, nàng nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống đất trị liệu thương thế.
Đan dược không hề thiếu, dù sao ở Yến quốc đã đánh c·ướp không biết bao nhiêu tòa phường thị, sao có thể thiếu được.
"Ực "
Tử Nguyệt cũng không biết tiết kiệm là gì, há mồm liền nuốt một viên nhị giai thượng phẩm chữa thương đan dược.
Viên đan nho nhỏ màu xanh từ môi đỏ chui vào, đi qua cổ họng liền hóa thành dược lực ấm áp theo đó trôi vào đan điền.
Từ trong đan điền dược lực lan tỏa đến toàn thân giúp nàng chữa trị thương tổn.
Từ khóe miệng của nàng đột nhiên chảy xuống máu đen.
" Phốc " Nàng ngậm miệng một hồi thì phun ra một bãi máu đen.
Bãi máu vừa chạm xuống mặt đất thì phát ra tiếng " xì xèo" phía trên còn bốc lên màu đen khí vụ. Một luồng hơi lạnh lẽo cũng từ đó bốc lên làm nhiệt độ quanh đây giảm xuống không ít.
" Hô, vậy mà vẫn còn nhiễm đôi chút âm khí " Tử Nguyệt lại phun ra một ngụm trọc khí.
Dù đã phục dụng đan dược nhưng muốn hoàn toàn khôi phục thương thế cũng là không thể nào. Sắc mặt nàng vẫn còn trắng bệch, khí sắc tương đối kém.
Nhưng nhiêu đây cũng đủ rồi, đã đủ để cho nàng có thể bình thường nói chuyện cùng đi lại.
" Ừm ??" Vừa muốn đứng dậy rời đi thì nàng đột nhiên có cảm giác không ổn.
Đan điền cứ như sắp bể mất, trong đó linh khí như là bị điên, chúng điên cuồng v·a c·hạm vào đan điền bình chướng, như là muốn chui ra ngoài.
Trong đó còn xen lẫn màu xanh dược lực, cũng gia nhập vào góp vui, tham gia v·a c·hạm bình chướng.
" Đây là muốn đột phá rồi ?" Tử Nguyệt trợn tròn hai mắt.
" Đến cũng quá đúng lúc đi, đều tại viên đan dược lúc nãy, dược lực cũng quá mãnh liệt rồi "
Nàng rất bất đắc dĩ cùng hối hận, hận tại sao lúc nãy không dùng đan dược phẩm giai thấp hơn.
" Thiếu gia ngươi lại phải chờ tiếp rồi "
Thở dài than ngắn nhiều hơn cũng vô dụng, dù có muốn hay cũng phải ngoan ngoãn mà đi đột phá, cũng đâu thể để linh khí tự mình đâm thủng đan điền phải không.
" Đừng để cho ai lại gần đây, ta cần yên tĩnh đột phá "
Nàng nói rất nhỏ nhưng Thi Vương chắc chắn là nghe được.
Nói xong thì một lần nữa ngồi xếp bằng, nhắm mắt tập trung tinh khí thần toàn lực đột phá.
Tu tiên những bước đầu tiên vẫn rất đơn giản.
Nếu Luyện Thể chỉ đơn giản là rèn luyện thân thể cho đầy đủ cứng rắn, mạnh mẽ.
Thì Luyện Khí khó hơn rất nhiều, chỉ riêng việc muốn dẫn khí vào trong cơ thể đã làm cho không biết bao nhiêu người nếm mùi đau khổ.
Mỗi lần đưa linh khí vào người không khác gì c·hết đi sống lại, nếu thất bại thì chỉ có thể làm lại một lần nữa.
Nếu làm liên tục ba bốn lần mà không thể thành công thì nên ngừng lại, từ bỏ tu tiên, nếu vẫn kiên trì rất có thể sẽ làm cho đan điền sụp đổ sống không bằng c·hết.
Nhưng nếu có thể chịu được thì chỉ cần đem một tia linh khí hấp thu vào người, sau đó đem nó chứa đựng vào trong đan điền thì đã có thể tính là Luyện khí tầng một, trở thành trong mắt người thường cao cao tại thượng tiên nhân.
Chỉ cần qua được ải đầu tiên thì việc tu luyện sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Từ Luyện khí tầng một đến tầng sáu chỉ đơn giản là hấp thu linh khí vào người càng nhiều càng tốt mà thôi.
Linh khí đến một số lượng nhất định sẽ làm cho đan điền bành trướng to lên.
Giống như Tử Nguyệt nàng từ tầng ba bước vào tầng bốn, tức là sơ kỳ đột phá đến trung kỳ sẽ làm cho đan điền của nàng lớn hơn gấp đôi.
Tình huống của Tử Nguyệt hiện tại đúng là rất không thích hợp đột phá, người khác lúc quan trọng như này ai mà không ở trạng thái đỉnh phong cơ chứ.