Chương 66: Tác Động
" Lại chạy...!!!"
Tử Nguyệt đứng trên không trung, nhìn xuống phía dưới chính là đã sụp đổ U Trúc sơn mạch.
" A "
Nàng kêu lên đau đớn, ý chí của nàng thì muốn ngừng lại không cần tiếp tục t·ruy s·át, nhưng bản năng của Thi Vương lại muốn tiếp tục săn g·iết.
Nàng tất nhiên không so được với Thi Vương, nên chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo.
" Đi...g·iết !!!"
Huyết quang xẹt ngang bầu trời, lại diễn ra một cuộc t·ruy s·át mới.
...
...
Cộc !
Cửa chính của một tòa lầu cát mở ra, từ bên trong bước ra một hồng y nữ tử, mái tóc dài đen tuyền lắc lư ở sau lưng.
Nàng ta nhún nhảy đi ra khỏi lầu cát, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị chặn lại.
" Tư Yên ! Ngươi muốn đi đâu đây "
" Ai nha " Âm thanh bất ngờ vang lên sát tai làm nàng giật nảy người.
Xoa xoa phình lên bộ ngực để bình tĩnh lại, thấy rõ người đó là ai nàng liền nhảy đến ôm tay đối phương, bắt đầu làm nũng.
" Tam cô, cho ta ra ngoài đi, ở luyện đan thất hoài làm ta sắp nghẹn c·hết rồi "
" Không được, ở yên trong gia tộc đi "
Người được gọi là tam cô ấy dùng một giọng nói êm dịu bình thản nhưng lại cho người nghe cảm giác không thể từ chối.
Đó là một nữ tử mặc một bộ váy dài màu xanh, mang theo mạn che mặt chỉ chừa lại đôi mắt.
" A a a " Hàn Tư Yên khó chịu bắt đầu kêu rên, cũng tìm lý do kể lể.
" Ta đã hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc rồi, tam cô cũng đâu có lý do gì cản ta chứ ? "
Nàng nói xong liền phồng to hai má, ánh mắt đáng thương nhìn xem đối phương.
" Ai ui "
Váy xanh nữ tử cũng rất bất đắc dĩ, nàng vừa bóp mặt Hàn Tư Yên vừa giải thích cho nàng biết.
" Không phải không muốn cho ngươi đi ra ngoài lịch luyện, nhưng hiện tại Chu quốc đang cực kỳ loạn "
" Từ tán tu cho đến tu tiên thế gia hay là tu tiên tông môn cũng tổn thương thảm trọng "
Hàn Tư Yên giật mình, kinh ngạc dò hỏi.
" Tam cô, chẳng lẽ là Chu quốc Thái Vũ Kiếm Tông khai chiến với Lăng gia hay sao. Nếu thế thì cũng đâu có liên quan gì đến gia tộc của chúng ta "
" Hàn gia đâu có yếu, cũng không thuộc về Chu quốc không phải sao, ai dám làm gì ta nha. "
Cứ nghĩ đã đoán đến chân tướng, nàng bĩu môi biểu thị nàng ra ngoài cũng sẽ không có gì nguy hiểm.
" A ư ư a !!! tam cô ngươi quá mức "
Nữ tử váy xanh nghe thấy thế tức giận, ra sức nhéo mạnh làm nàng kêu lên oai oái.
" Nếu chỉ đơn giản như thế ta cũng sẽ không cản ngươi "
" Là hai vị chân nhân đang giao chiến, người này t·ruy s·át người kia, hai bên rượt đuổi kéo dài hơn một tháng làm cho Chu quốc không ngày nào được yên ổn "
" Tam cô của ngươi mấy ngày trước đi dò xét mà thiếu chút đã bỏ mạng ở đó"
" Cái gì ?" Hàn Tư Yên cả kinh kêu lên, nàng quay người sang lo lắng hỏi thăm.
" Tam cô vậy ngươi không sao chứ "
Nữ tử váy xanh cũng rất im lặng " Ngươi là ngu xuẩn sao, không thấy ta vẫn còn sống tốt đứng đây à "
" Được rồi được rồi, ta ngu lắm được chưa " Hàn Tư Yên khó chịu hậm hực, cảm giác mình lo lắng vô ích người ta cũng không cần, còn mắng nàng
" Đúng rồi, không ai quản nổi hai vị tiền bối đó hay sao, đánh cả tháng cũng quá bất hợp lí "
" Chắc chắn sẽ có người quản, dù sao người b·ị t·ruy s·át là Bạo Phong Chân Nhân, lão tổ của Thiên Phong Tông "
" Cái gì !!! " Hàn Tư Yên bị dọa, cả người ngớ ngẩn.
Trong khái niệm của nàng Tứ tông Tam gia là Tiểu Linh Vực chúa tể, không ai dám động đến. Vậy mà giờ lại bị người t·ruy s·át lâu như vậy, đúng là khó mà tin được.
" Vậy vị tiền bối đi t·ruy s·át là ai vậy, chẳng lẽ cũng là lão tổ của Tứ tông Tam gia " Hàn Tư Yên giống như rất hưng phấn tiếp tục hỏi.
Nữ tử váy xanh khóe miệng co lại, trong lòng thầm nghĩ. " Ngươi hưng phấn như thế là vì cái gì vậy ? "
" Thân phận chưa xác định được, nhưng có một số người đoán đối phương là Âm Sát ma nữ "
" Âm Sát ma nữ ?" Hàn Tư Yên cảm thấy cái tên này khá quen.
" A !! Là ma nữ đã từng hiện thân ở Yến quốc đúng không, nghe nói nàng ta hủy diệt mấy chục tòa phường thị, còn một kích đánh g·iết Thái Vũ Kiếm Tông Tử Phủ Kỳ lão tổ "
" Oa cả hai đúng là rất giống nha, đều đem một quốc gia làm cho hỗn loạn, cũng đều là Kim Đan Chân Nhân "
" Nhưng sao đối phương lại chạy qua Chu quốc rồi " Hàn Tư Yên hiếu kỳ tự hỏi.
" Chỉ là đoán mà thôi, dù sao cả hai vừa là nữ vừa sử dụng âm khí g·iết người, thời gian xuất hiện cũng rất khớp nữa "
" A đúng rồi tam cô, vậy là ngươi đã gặp qua đối phương rồi sao ? nàng ta trông như thế nào ? " Hàn Tư Yên đột nhiên nghĩ đến, hiếu kỳ hỏi.
Váy xanh nữ tử gật gật đầu.
" Nàng ta có một mái tóc đỏ tươi không khác gì nhốm qua máu, hai mắt tinh hồng mang theo nồng nặc sát khí. Chỉ một ánh mắt thôi mà ta cứ tưởng mình đ·ã c·hết rồi "
" Chỉ cần đứng đó tản mát ra âm sát mà đã đem một một tên tán tu Tử Phủ Thượng Nhân làm trọng thương "
" Nghe diễn tả đúng là rất giống tu sĩ ma đạo nha " Hàn Tư Yên nghe vậy thì rụt cổ lại.
" Được rồi ngươi quay về động phủ đi, trong khoảng thời gian này không cho phép ngươi rời khỏi tộc địa"
Nữ tử váy xanh lúc nói giọng điệu cùng ánh mắt đều cực kỳ nghiêm túc.
" Nha " Hàn Tư Yên ỉu xìu kêu lên.
Bốc !
Nữ tử váy xanh chỉ tiết rèn sắt không thành thép, giơ tay lên liền cho đầu nhỏ của Hàn Tư Yên một quyền.
" Hàn Tư Yên !!! Ngươi dù gì cũng là đệ nhất thiên kiêu, càng là Hàn gia bảo bối, cũng nên biết lo cho bản thân của mình một chút đi chứ "
" Ngươi ham chơi, tùy tính quá rồi đấy. Lần này ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi làm bậy, giờ thì lập tức về động phù đi "
" Ta hiện tại có việc gấp cần đi trước, ngươi ngoan ngoãn một chút "
Nữ tử váy xanh nói xong liền đạp phi kiếm bay đi.
Nhìn thấy nàng rời đi, dáng vẻ ỉu xìu của Hàn Tư Yên lập tức biến mất, nơ ra một nụ cười tinh quái.
" Hì hì, tam cô vẫn luôn không cẩn thận như vậy, ta...."
Không đợi Hàn Tư Yên nói xong thì có một tiếng quát đột nhiên vang lên trong đầu nàng.
" Hừ, ta liền biết. Đừng có suy nghĩ đến lén lút rời đi, ta nhìn chằm chằm ngươi đấy "
Nụ cười của Hàn Tư Yên cứng đờ lại, cả người bắt đầu ỉu xìu xuống, nàng tự lẩm bẩm.
" Ai nha tiểu muội muội, tha thứ cho ta. Ta không đi tìm ngươi được rồi."
" A a a a. !!! phiền c·hết người. Cái gì Bạo Phong cái gì Âm Sát cút hết đi nha nha nha !!!! "
...
...
Lúc này đứng trước cửa thành Phương Mộc đang trợn mắt há hốc mồm nhin trước mặt mình tên ăn mày.
" Ngươi là La Hoành Phi, La công tử ?"
La Hoành Phi đâu còn dáng vẻ công tử hào hoa phong nhã như lúc trước, giờ phút này hắn thảm không thể tả.
Quần áo rách rưới dơ bẩn, khắp nơi trên cơ thể đều là v·ết t·hương, bước đi cũng không vững.
La Hoành Phi chỉ nói thôi mà làm như sắp c·hết đến nơi.
" Phương đạo hữu....có thể cho ta mượn nhờ một nơi để chữa thương sao "
" Không hiểu sao... gia gia của ta đến giờ....vẫn chưa quay lại nữa..."
Một cánh tay vươn tới giúp hắn đứng vững lại.
Là Phương Mộc, một tay giúp đối phương bước đi vào trong thành, vừa đi hắn vừa nói.
" La công tử, trước hết để ta đưa ngươi vào trong thành đã."
Dù không hề ưa La Hoành Phi, nhưng cũng không thể không giúp, dù theo Phương Mộc được biết thì Bạo Phong Chân Nhân trong hơn cả tháng nay vẫn luôn b·ị t·ruy s·át khắp Chu quốc.
Nhưng chỉ cần Bạo Phong Chân Nhân vẫn chưa vẫn lạc thì thân phận của La Hoành Phi vẫn rất đáng sơn, không phải hắn có thể trêu chọc.
" Khụ khụ, Phương đạo hữu có biết gia gia của ta hiện tại đang ở đâu không "
" Sặc, cái này..."
Sắc mặt của Phương Mộc cứng đờ, hắn không biết có nên nói thẳng ra hay không nữa.
Cùng không thể nói " Gia gia ngươi b·ị t·ruy s·át chạy khắp Chu quốc cả tháng nay " chứ.