Chương 63: Đáng Sợ Dư Uy
Âm Ly Thành, Âm Hỏa Tháp.
" Xác định là cả hai người đã biến mất sao ?" Ly Hỏa Thượng Nhân hai mắt sáng rực nhìn mình đại đệ tử Phương Mộc.
" Đúng vậy sư tôn, ta đã tự mình đi một vòng, quanh khu vực giao chiến lúc này không một bóng người "
" Ta đoán hai vị tiền bối đều đã rời đi "
Phương Mộc vừa nói vừa nhét vào miệng một viên đan dược, lúc nãy hắn toàn lực bay một vòng thám thính tình hình tiêu hao linh lực cũng không phải ít.
" Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Chỉ cần không ở Âm Ly Thành đánh nhau là tốt rồi "
Ly Hỏa Thượng Nhân thở phào nhẹ nhõm, mặt dù thương tổn chưa khỏi vẻ mặt còn có chút trắng bệch nhưng cũng không thể ngăn cản hắn nở nụ cười vui mừng.
" A "
Lúc này hắn mới chú ý đến bên cạnh Phương Mộc còn đứng đấy một người thanh niên.
Rõ ràng là nhị đệ tử của hắn, nhưng sao trông cứ là lạ.
" Phương Tranh ngươi thế nào ? " Nhìn Phương Tranh hai mắt vô thần, vẻ mặt hoảng hốt, làm cho hắn biết hỏi cũng vô dụng. Ly Hỏa Thượng nhân chỉ có thể quay sang hỏi Phương Mộc.
" Phương Mộc, đệ đệ của ngươi bị làm sao thế, là do bị hai vị tiền bối dư uy làm b·ị t·hương sao ?"
" Ặc " Phương Mộc bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
" Đồ nhi cũng không biết, giữa đường ta đi ngang qua phòng đấu giá thì gặp hắn. Thấy hắn b·ị t·hương choáng váng do đó đem hắn đến đây luôn. "
Lăng Thi Văn thấy thế thì bước lại gần nói " Để ta xem xem thế nào "
Linh thức nhẹ nhàng quét qua toàn thân Phương Tranh, lại thêm kinh nghiệm của bản thân liền rất nhanh nhìn ra vấn đề.
" Không cần quá lo lắng, chỉ là bị pháp lực chấn động làm cho choáng váng, tinh thần hoảng hốt, rất nhanh sẽ khôi phục lại"
Nhíu mày vuốt cầm suy tư thoáng chốc hắn lại nói tiếp.
" Ừm, linh lực trong người lại khá là kỳ lạ, cứ như bị người lấy thực lực tuyệt đối trấn áp vậy, linh lực cực kỳ bất ổn nếu không nhanh chống ổn định lại rất có thể bị tán loạn mất hết tu vi "
Ly Hỏa Thượng Nhân nghe thế thì nhắm mắt, vuốt mặt quát ầm lên " Ta @&#%%@ hôm nay tên đáng c·hết nào nguyền rủa ta hay sao, chuyện xui xẻo một cái lại một cái chạy đến "
"....." Lăng Thi Văn cũng cảm thấy im lặng, ngày hôm nay đối với Ly Hỏa Thượng Nhân đúng là quá mức kích thích.
" Thôi để ta mang hắn vào trong trị liệu vậy "
Lăng Thi Văn càng nghĩ càng muốn cười ra tiếng, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì lại thấy không tốt, bằng hữu gặp xui xẻo mà bản thân lại thấy vui vẻ đúng là quá thiếu đạo đức.
" Giúp hắn chữa trị đệ tử coi như tạ lỗi đi " Lăng Thi Văn đúng là có ý này, cũng thuận tiện tìm một chỗ vắng vẻ để cười đi ra, nhịn mãi cũng không tốt.
" Đa tạ rồi " Ly Hỏa Thượng Nhân chân tâm thật ý cảm tạ.
Nhìn hắn chân thành như vậy làm Lăng Thi Văn sắc mặt cứng đờ, cố nén bối rối nắm lấy Phương Tranh đi như bay vào trong tháp.
" Đúng là bằng hữu tốt, không phải đệ tử của mình đều gấp gáp như vậy " Ly Ly Hỏa Thượng Nhân trong lòng không khỏi cảm khái.
Cảm khái xong, Ly Hỏa Thượng Nhân lại cả người khó chịu nhìn sau lưng mình chỉ còn đứng đấy hai người đệ tử Phương Mộc cùng Trường Nhạc.
Ly Hỏa Thượng Nhân như nhớ lại cái gì nhìn về phía Phương Mộc.
" Phương Mộc ngươi nếu không có việc gì liền đi nhìn xem tiểu sư đệ của ngươi, hỏi xem lúc nãy hắn bày trò gì "
Nghe sư tôn dặn dò cũng làm cho Phương Mộc nhớ lại chuyện lúc nãy, hắn kìm nén trong lòng ý nghĩ kỳ quái vội vàng đáp lời.
" Tuân mệnh, ta hiện tại liền đi xem tiểu sư đệ "
" Mắc cỡ c·hết người nha " Trường Nhạc ở bên cạnh cũng nhớ lại chuyện lúc nãy làm sắc mặt nàng đỏ ửng, hai tay che mặt.
" Không biết xấu hổ, không ngờ sư đệ lại là người như vậy " Trường Nhạc lẩm bẩm vài câu, lại điên cuồng vùng vẫy đầu, muốn đem hình ảnh đáng sợ trong đầu ném bỏ.
Nàng dù chỉ là lẩm bẩm rất nhỏ nhưng cũng không thể qua mắt được Ly Hỏa Thượng Nhân.
" Khụ khụ.."
Nghe được rõ ràng, cũng hiểu chuyện gì xảy ra làm hắn chỉ có thể lúng túng ho nhẹ.
" A " Trường Nhạc nhận ra mình lẩm bẩm đã bị sư tôn nghe thấy làm nàng càng xấu hổ hơn nữa, hai tay che mặt quay lưng lại không dám nhìn xung quanh.
Ly Hỏa Thượng Nhân sắc mặt tối đen, không ho còn tốt, ho xong không khí càng lúng túng hơn nữa.
"..." Ly Hỏa Thượng Nhân suy nghĩ xem nên nói chút gì để hóa giải không khí lúng túng hiện tại.
Trong lòng suy nghĩ ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn ra xa xa, đột nhiên linh thức của hắn lại bắt được thứ gì đó đang bay đến.
" Đây là..." Phát hiện thứ đó đã đến gần hắn liền dùng linh lực muốn bắt lấy nó.
" A " Ly Hỏa Thượng Nhân kêu lên đau đớn, linh lực của hắn cứ như đậu hủ dễ dàng bị nghiền nát.
" Đáng c·hết, là pháp lực của tu sĩ Kim Đan "
" Đại Trận...mở !!!!"
Ly Hỏa Thượng Nhân trầm giọng tự nói một mình, sau đó vung tay hét lớn một lần nữa triển khai đại trận.
Màn lửa lại một lần nữa bao phủ Âm Ly Thành.
Hu hu hu !!!!
Màn lửa vừa xuất hiện không bao lâu liền xuất hiện vô số gợn sóng, cứ như là mặt nước bị vô số hòn đá đập vào.
Có những vị trí gợn sóng cực kỳ mãnh liệt như là có thứ gì đó muốn từ bên ngoài chui vào, may mà đại trận cực kỳ đáng tin không có xảy ra vấn đề.
" Hộc hộc, Trường Lăng ngươi đi tìm Lăng Thi Văn bảo hắn giúp ta một chút "
" Đồ nhi đi ngay đây " Trường Nhạc bị tình cảnh này dọa sợ, nghe sư tôn ra lệnh liền vội vàng hành động.
" Khục " Ly Hỏa Thượng Nhân thương thế chưa lành mà lại dám toàn lực điều động đại trận tất nhiên sẽ cực kỳ khó khăn.
Hắn sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể liên tục đem đan dược nhét vào miệng cố gắng chống đỡ.
Nhìn xem tán loạn sóng pháp lực cứ như vô cùng vô tận đánh tới, làm cho hắn cảm thấy hãi hùng kh·iếp vía.
" Kim Đan Chân Nhân kinh khủng đến vậy sao, loại uy lực này không có tu vi Tử Phủ thì sao có thể chống lại !"
"Người ở quanh đây mấy vạn dặm nếu không có tu sĩ Tử Phủ bảo hộ thì không có khả năng sống sót, chắc chắn phải c·hết "
Ly Hỏa Thượng Nhân nghĩ đến hậu quả sắp xảy ra mà trong lòng kinh sợ.
...
...
Bạo Phong Chân Nhân không quan tâm mình ra tay như thế sẽ gây ra hậu quả thế nào, cũng sẽ không hứng thú muốn biết sẽ c·hết bao nhiêu người, hắn chỉ muốn báo thù cho cháu của mình.
Còn Tử Nguyệt dù muốn quản cũng quản không được, nàng hiện tại lúc nào cũng có thể bị đ·ánh c·hết, một không cẩn thận là hồn về thiên địa ngay.
Khu rừng rậm lúc đầu đã sớm biến mất, bị đáng sợ dư uy cùng sóng pháp lực nghiền nát thành mảnh vụn, một cái lá cây một sợi rễ cùng không còn.
Đừng nói là rừng rậm, mặt đất đều bị đào lên mấy trăm trượng. Ở nơi xa xa hùng vĩ dãy núi cũng đã biến mất không còn tung tích, không biết là b·ị đ·ánh nát vẫn là bị cuốn bay đi nơi khác.
Còn Thi Vương thì cực kỳ khó khăn khi lấy sức một mình chống đỡ hai món Pháp Bảo, cùng một tôn Kim Đan Chân Nhân, lại còn cần bảo vệ Tử Nguyệt không bị tổn thương.
" Đáng ghét "
Tử Nguyệt nhìn trận chiến lâm vào giằng co mà trong lòng muốn thổ huyết, tự mình hận mình, cảm giác bản thân là vướng bận, nếu không có nàng ở đây thì Thi Vương cũng sẽ không vướng tay vướng chân, chỉ có thể chống đỡ mà không thể t·ấn c·ông.