Chương 62: Kịch Chiến
Ly Hỏa Thượng Nhân nhìn xem tan hoang Âm Ly Thành mà muốn thổ huyết, đau lòng đến cực điểm.
Hai vị này đánh tiếp nữa thì mấy trăm năm tâm huyết của hắn sẽ b·ị đ·ánh không có.
Bởi vậy Lăng Thi Văn dò hỏi hắn cũng không có tâm tình trả lời.
" Sư tôn chúng ta vẫn là nên đi thôi"
" Đúng vậy, không cẩn thận dư uy lan đến là đủ để chúng ta c·hết không có chỗ chôn thây "
" Sư tôn..."
Trường Nhạc cùng Lâm Trần thấy thể cùng bước lên cố gắng khuyên nhủ Ly Hỏa Thượng Nhân.
Ly Hỏa Thượng Nhân bất đắc dĩ, cố nén đau lòng không tiếp tục nhìn nữa, càng nhìn chỉ càng thêm khó chịu mà thôi.
" Được được, đi thôi "
Hắn cũng thật xui xẻo, vừa nãy bị Kim Đan Chân Nhân đánh trọng thương chưa khỏi, giờ thì khả năng rất cao lại bị hai vị Kim Đan Chân Nhân giao chiến mà làm cho Âm Ly Thành hủy diệt.
" Khoan đã...." Lăng Thi Văn âm thanh đột ngột vang lên chặn lại bọn họ. Giọng điệu màn theo kinh ngạc nói tiếp.
" Khí tức biến mất rồi, người đi đâu rồi ?"
(゚Д゚?))
...
...
Bạo Phong Chân Nhân rơi vài trầm tư nhìn xem đột ngột biến mất hai người.
" Tiểu Truyền Tống Phù ?"
Tấm phù lục này là hắn đưa cho La Hoành Phi phòng thân, thế nên chỉ nhìn qua hắn liền biết là thứ gì.
" Bỏ chạy mà lại dám dùng đồ của ta, nghĩ hay lắm "
Hắn cười lạnh một tiếng, tiện tay liền lấy ra một tờ phù lục.
Phừng !!!
Phù lục b·ốc c·háy hừng hực, chỉ thoáng chốc liền hóa thành tro tàn, Bạo Phong Chân Nhân thân ảnh cũng theo đó biến mất.
...
...
" Chỗ nào đây ?"
Tử Nguyệt đầu óc choáng váng một hồi, sau khi lấy lại bình tĩnh thì thấy bản thân cùng Thi Vương đáng đứng ở một mảnh rừng rậm, nhìn xa xa có thể thấy từng dãy núi hùng vĩ dài mấy ngàn dặm.
" Thi Vương mang theo ta nhanh chóng rời khỏi nơi này "
Tử Nguyệt quyết định bỏ chạy, nàng không thể xác định Thi Vương có đánh lại tên kia hay không.
Cho dù Thi Vương đánh thắng thì nàng có sống nổi hay không cũng là cái vấn đề, chỉ dư uy có thể đem nàng g·iết c·hết hàng trăm hàng ngàn lần.
" Hả?! "
Cách đó không xa không khí đột nhiên vặn vẹo, một thân ảnh dần dần từ đó hiện ra.
" !!! "
" Nhanh như vậy đã đuổi kịp "
Tử Nguyệt không biết nên nói gì, nàng cũng quá đen đủi rồi.
Vừa đánh c·ướp xong đã bị gia gia của đối phương g·iết tới cửa, hiện tại vừa dùng phù lục chạy chưa được ba giây đã bị đuổi kịp.
Ở khoảng cách này bỏ chạy cũng không có ý nghĩa gì, đối phương chủ cần muốn là có thể dễ dàng đuổi kịp.
Nếu bỏ chạy đã vô dụng vậy thì chỉ còn lại một cách thôi.
" Đã vậy chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường ".
Không khí vặn vẹo đến cực hạn cuối cùng cũng đem thân ảnh đó hiện ra rõ ràng.
Vút !!! Oanh !!!!
Bạo Phong Chân Nhân vừa đuổi đến chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã bị một quyền đánh vào mặt của hắn.
" Bạo Phong Hóa Ảnh Pháp Tướng"
Chọc trời cuồng phong cự nhân lần nữa xuất hiện, nó hiện ra cũng không kịp làm gì đã bị Thi Vương một quyền đánh ngã.
Ầm Ầm Ầm!!
To lớn cuồng phong thân thể xuống làm cho đất đá bay mù mịt, mặt đất liên tục chấn động cứ như đ·ộng đ·ất.
Cho dù là ở xa xa dãy núi cũng gặp phải dư chấn, dãy núi liên tục run lắc làm đất đá từ trên núi ào ào đổ xuống.
Cuồng phong cự nhân dù thân thể to lớn nhưng không chút nào cồng kềnh, mà còn nhanh nhẹn một cách lạ thường.
Nó nhanh chống bật dậy giơ lên nấm đấm đánh trả, nó nấm đám to lớn như sơn nhạc xé rách không khí bay thẳng về hướng Thi Vương.
Thi Vương không chút nào sợ, trở tay lại một quyền đánh ra, lấy cứng đối cứng.
Oanh !!!
Cuồng phong cự nhân lại lần nữa b·ị đ·ánh lui.
Vút !! Thi Vương hóa thành hắc ảnh xẹt ngang không trung đánh tới, lúc thì một quyền, lúc thì một trảo điên cuồng tập kích.
Bạo Phong Chân Nhân khống chế cuồng phong cự nhân tất nhiên sẽ không ngồi yên chịu đánh, thần thức vừa động cự nhân liền bay lên không trung cùng Thi Vương đối chiến.
Cuồng phong cự nhân dù là thân thể khổng lồ nhưng vẫn chính xác đánh trúng Thi Vương.
Oanh oanh!!
ẦM!!!
Trên bầu trời, khổng lồ thân ảnh cùng nhỏ bé thân ảnh giao nhau, quyền trảo như chớp giật, những âm thanh trầm đục như sấm vang lên, quyền trảo cùng nấm đấm v·a c·hạm tạo ra những đường gợn sóng kình phong chém loạn khắp nơi, làm cho trên mắt đất xuất hiện những rãnh sâu to lớn.
Vù!!! Một đạo kình phong muốn bắn về phía một thân cây, còn chưa kịp bày đến thì từ thân cây đó đột ngột chui ra cuồn cuộn hắc vụ.
Kình phong vừa chạm vào hắc vụ thì lập tức bị triệt tiêu biến mất.
Kình phong đỡ được, nhưng thân cây cũng đã bị chặt đứt, lộ ra ẩn núp phía sau Tử Nguyệt.
Trên bầu trời chiến đấu vẫn đang tiếp tục.
Tiếng uỳnh uỳnh ầm ầm vang lên liên tục như muốn khiến trời đất sụp đổ.
.... Phốc.
Trầm đục âm thanh vang lên, trên bầu trời chiến đấu đột ngột dừng lại, cuồng phong cự nhân đột nhiên bay ra xa.
Hu u u !!! Tiếng gió rít đinh tai nhứt ốc lần nữa vang lên, vô số đạo phong nhận bay ra tứ phía.
Hóa ra là cánh tay trái của cự nhân b·ị đ·ánh nát, nổ thành vô số phong nhận.
Xem ra Thi Vương vẫn mạnh hơn một bậc.
" Phong Bạo Linh Châu đi !!! "
Một tiếng quát vang lên, theo đó là một viên châu màu trắng xẹt ngang không trung.
Hắc vụ bốc lên, Thi Vương cũng giơ lên cánh tay.
Cộc!!!
Không có cái gì kinh thiên động địa uy thế, viên châu dễ dàng cắt đứt hắc vụ.
Cốc !! Âm thanh kỳ quái vang lên, hóa ra là viên châu đụng phải tái nhợt cánh tay của Thi Vương liền b·ị b·ắn ngược ra ngoài.
Bạo Phong Chân Nhân thấy vậy kém chút đã chửi mẹ.
" Bạo Phong Linh Châu là hạ phẩm sát phạt Pháp Bảo, vậy mà đụng phải liền da cũng cắt không đứt !!? "
" Gặp quỷ, đúng là thiên phương dạ đàm"
Bạo Phong Chân Nhân cũng bó tay toàn tập không biết nên đánh như thế nào, nhưng khi liếc sang Tử Nguyệt thì lại làm hai mắt của hắn sáng lên.
Hắn thấy Thi Vương luôn bảo vệ Tử Nguyệt, chỉ cần có nguy hiểm liền sẽ bị Thi Vương ngăn chặn lại.
" Con nhóc đó..."
Khóe miệng nhếch lên, ý nghĩ nham hiểm xuất hiện trong đầu hắn.
Vút !!! Viên châu màu trắng bay lên thật cao, từ trong viên châu vô số phong nhận bắn ra.
Nhưng mục tiêu lần này không phải Thi Vương mà là Tử Nguyệt.
Phong nhận từ trên cao rớt xuống, sau đó lại từ bốn phương tám hướng g·iết tới.
Phong nhận sắc bén vô cùng, mang theo đáng sợ sát cơ chém vào hắc vụ bảo hộ Tử Nguyệt.
Một cái lại một cái, phong nhận giống như vô cùng vô tận, hắc vụ đang nhanh chóng giảm bớt.
Rống !!!
Thi Vương trầm thấp gầm lên một tiếng, thân ảnh hóa thành hắc vụ bay lên không trung muốn đánh rớt màu trắng viên châu.
" Cút xuống dưới !!!"
Bạo Phong Chân Nhân mang theo pháp tướng bay đến, toàn lực một kích đem Thi Vương đập xuống mặt đất.
" Phong Linh Chưởng " Bạo Phong Chân Nhân rời khỏi sự bảo vệ của pháp tướng, vừa đi ra ngoài liền một chưởng vỗ ra.
Từ tay hắn cuồn cuộn Kim Đan pháp lực dâng trào, sau đó hóa thành một bàn tay to mấy chục mét hình thành từ cuồng phong, bay về hướng Tử Nguyệt.
Oanh !!
Bàn tay bay ra vừa tiếp cận Tử Nguyệt vài mét liền bị Thi Vương một trảo phá nát.
Oanh oanh !!!
Phốc Ầm !!!
Uỳnh Uỳnh !!!
Vô số công kích liền tục gào thét bay đến muốn g·iết Tử Nguyệt nhưng đều bị Thi Vương ngăn trở.
Mặt đất rung chuyển dữ dội như muốn bị lật ngược lên, pháp lực tán loạn hóa thành sóng xung kích quét ngang mấy chục vạn dặm.