Chương 59: Long Dương Lâm Trần
" Bái kiến Lăng tiền bối, không ngờ lại có thể gặp ngài ở đây "
Lâm Trần sau một khoảng thời gian tìm kiếm khắp thành, cuối cùng cũng tìm được Lăng Thi Văn trong một quán trà lâu.
Lăng Thi Văn khóe miệng co giật nhìn hắn.
" Bất ngờ ?!"
" Bất ngờ chỗ nào vậy ? Không phải ngươi cố ý chạy khắp thành Âm Ly Thành để tìm ta hay sao "
Lâm Trần nghe thế thì giật mình, sau đó lại tỏ ra vô tội.
" Tiền bối ngài trách oan ta rồi, tiểu bối chỉ đi dạo giải tỏa áp lực thôi "
" Ha ha, được được ngồi xuống đi "
Nhẹ nhấp một ngụm linh trà, sau đó hắn liền cười ra tiếng. Không tiếp tục nói vấn đề đó mà bảo Lâm Trần ngồi xuống.
" Tuân mệnh, tiểu bối cũng không khách khí."
Lấy tay gõ nhẹ mặt bàn, Lăng Thi Văn mở miệng trước.
" Tiểu tử ngươi tìm đến ta là muốn làm gì ?"
Không cần nghĩ ngợi gì, Lâm Trần rất chân thành hồi đáp.
" Chỉ hi vọng có thể được tiền bối chỉ giáo về Luyện khí thuật "
" Tiểu bối đã gặp phải bình cảnh một khoảng thời gian dài, tạo nghệ Luyện khí thuật không tăng tiến được tí nào. "
Lăng Thi Văn không có suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý.
" Lần trước Ly Hỏa giúp ta một việc, hiện tại chỉ dạy một chút đệ tử của hắn cũng là chuyện nên làm"
" Vậy thì đi thôi, đến Luyện khí phường. Ta sẽ đích thân dạy ngươi một số kỹ thuật."
Nói xong liền kéo ghế rời đi, lại tiện tay ném lên trên bàn mấy viên trung phẩm Linh thạch.
Ngây người mấy giây, Lâm Trần phản ứng lại vội vàng chạy theo khuyên nhủ.
" Lăng tiền bối, chúng ta vẫn là đến Âm Hảo Tháp đi, nơi đó địa hỏa rất thích hợp Luyện khí "
" Nơi đó địa hỏa ẩn chứa quá nặng âm khí, trừ phi ngươi luyện chế âm tà, ma đạo pháp khí thì mới thích hợp "
" Còn dùng nó để luyện chế phổ thông pháp khí sẻ xảy ra vấn đề lớn "
Chưa gì mà Lăng Thi Văn đã bắt đầu dạy cho Lâm Trần một bài học.
Dù trong lòng mang theo một ít tâm tư khác nhưng đụng đến Luyện khí thuật hắn vẫn cố gắng phản bác.
" Ta từ lúc học Luyện khí đến nay vẫn luôn dùng địa hỏa ở Âm Hỏa Tháp đâu có vấn đề gì xảy ra ?"
Lăng Thi Văn nhếch miệng khinh thường.
" Nhị giai cùng nhất giai là hai cái khái niệm đấy, Linh khí cùng Pháp khí có thể so sánh được sao ? "
" Không như luyện chế Pháp khí, không khác nhà chòi bao nhiêu, còn luyện chế Linh khí sai một li là đi một dặm, bất cẩn là công sức sẽ đổ xuống sông xuống biển "
" Có lẽ bởi vì chỉ dùng địa hỏa ở đó mà làm cho ngươi không cách nào tiến bộ được Luyện khí thuật cũng nên. "
" Lăng tiền bối, ta cảm thấy vẫn là nên đến Âm Hỏa Tháp thì hơn,...
Không biết nên phản bác thế nào nữa, Lâm Trần chỉ có thể nhắm mắt liều mạng khuyên nhủ.
" Ừm ?!?"
Lăng Thi Văn nghi hoặc, cảm thấy có gì đó không đúng.
" Ngươi đến tìm ta không phải chỉ vì Luyện khí thuật phải hay không ?"
" Không, không có, ta không có ý gì khác hết " Lâm Trần tất nhiên sẽ không thừa nhận.
Lăng Thi Văn sắc mặt tối đen, dùng linh thức khóa chặt hắn lại, gằn từng chữ một nói.
" Nói đi có phải hay không đã xảy ra chuyện gì ?"
" Hôm qua hộ thành đại trận lại vì cái gì mà mở ra, nói dối nữa ta sẽ đem ngươi ném xuống hố phân "
Lầm Trần quật cường muốn chống đỡ thêm một chút nữa.
" Thật sự không có gì, tiền bối ngài đừng oan...."
" Tiền bối ngươi muốn làm gì ?!?!"
Lâm Trần hoảng rồi, đột nhiên bị Lăng Thi Văn chộp lấy bay lên không trung.
" Tìm hố phân ném ngươi vào chứ làm gì nữa." Lăng Thi Văn âm hiểm cười cượt.
" Tiền bối tha mạng, tha mạng !!"
" Ta nói, ta nói hết "
Khi biết Lăng Thi Văn định làm thật muốn đem hắn ném xuống hố phân, Lâm Trần lập tức giơ cờ trắng đầu hàng.
Bị ném vào hố phân thì còn gì mặt mũi nữa, đương đường là Ly Hỏa Thượng Nhân tứ đệ tử lại đi ăn phân còn không làm người khác cười c·hết.
" Nói đi " Lăng Thi Văn cũng không có ngừng lại, cố ý tiếp tục tìm kiếm hố phân, cho Lâm Tràn thêm áp lực.
" Chuyện nói rất dài dòng phải nói từ mấy ngày trước, lúc La Hoành Phi...."
" Dài dòng thì nói ngắn gọn lại, ngươi muốn kể tiểu thuyết hay gì "
" A ta tìm được rồi " Lăng Thi Văn đột ngột ngừng lại giữa không trung.
Phía dưới chỉ là một bãi đất trống, nhưng thông qua linh thức Lăng Thi Văn thấy rõ phía dưới rõ ràng là một hố phân to lớn, chỉ là bị chôn dưới mặt đất thôi.
Âm Ly Thành cũng không phải không có phàm nhân, tu sĩ hậu duệ không có linh căn là chuyện rất bình thường.
Phàm nhân tất nhiên là cấm đi đến nội thành, phần lớn bọn họ đều tụ tập ở vòng ngoài thành thị. Bọn họ không phải tu sĩ bởi vậy vẫn cần phải đi vệ sinh, do đó nơi này mới có một hố phân lớn như vậy.
Lâm Trần sắc mặt trắng xám, dù dùng ánh mắt chỉ thấy phía dưới là một bãi đất trống, nhưng Lăng tiền bối chưa chắc đã nói dối, lỡ phía dưới là hố phân thật vậy thì hắn c·hết chắc rồi
Đầu óc của hắn vận chuyển đến cực hạn, đem mọi chuyện tóm tắt ngắn gọn nhất có thể.
" Nói ngắn gọn thì là La Hoành Phi..... Bạo Phong Chân Nhân.....cầu thân....Trường Nhạc sư tỷ....một đòn....trọng thương......"
(╬ŎдŎ )
Càng nghe hắn nói sắc mặt của Lăng Thi Văn càng không thích hợp, trên trán gân xanh đã nổi lên.
Ánh mắt dần dần nổi lên sát khí nhìn chằm chằm Lâm Trần.
".....chuyện là vậy, tiền bối ngài có thể... ngạch !! Tiền bối ?" Lâm Trần vừa kể xong liền nhìn thấy trạng thái không hề thích hợp của Lăng Thi Văn, làm hắn sợ muốn c·hết.
" Ngài thế nào ?" Hắn cẩn thận từng li từng tí dò hỏi, không hề biết lửa sắp thiêu đến trên người.
" Ngươi còn mặt mũi hỏi lão tử, muốn hại c·hết lão tử mới vừa lòng hay sao "
Lăng Thi Văn tâm tính bạo tạc, giơ lên năm ngón tay kéo mạnh xuống.
" Xoẹt"
Vải vụn bay khắp nơi.
" Ta mẹ nó !!! "
" Đối phương thế nhưng là Kim Đan Chân Nhân, ta đến có cái gì dùng, ngươi muốn ta đi tìm c·ái c·hết sao ??"
Quần áo biến mất, cảnh đẹp lộ ra, ai nhìn ai mù mắt.
Lâm Trần đứng hình mấy giây, sau đó tinh thần như muốn sụp đổ.
" Tiền bối đừng như vậy !!!!!"
" Ta sai rồi,... "
....
Lâm Trần vừa kêu rên vừa muốn lấy ra y phục mặc vào nhưng vô dụng, hắn từ đầu không phản kháng để linh thức khóa chặt, làm cho hiện tại muốn động đậy một chút cũng làm không được.
" Còn may mà nơi đây rất cao, phàm nhân không nhìn thấy được. Chỉ cần tu sĩ không bay đến là được, đừng ai đến hết. "
" Đừng có ai đến hết, đừng ai...."
Hắn chỉ có thể vừa xin tha, vừa nhìn xung quang cầu nguyện, hi vọng sẽ không có tên tu sĩ nào bay đến.
" Vút "
" Vút "
Cứ như thiên đạo muốn đùa c·hết hắn, không muốn thứ gì thứ đó liền đến, từ xa xa hai nhóm tu sĩ từ hai hướng khác nhau bay ngang qua.
" Gì vậy "
" Có ai đứng đó ở đó"
" ??! Giữa thanh thiên bạch nhật hai tên đó muốn làm cái gì ?!!
(°ロ°) !
Hai nhím tu sĩ không hẹn mà cùng ngừng lại, dù sao hai người này có một người đúng là quá kỳ quái làm bọn họ không nhịn được hiếu kỳ mà nhìn xem.
Không xem còn tốt, bọn họ vừa xem liền nhìn đến chỗ hấp dẫn nhất, đám người cũng cùng một lúc trong thâm tâm nghĩ đến hai từ.
" Thật dài !!!!! "
" Thật lớn~~~~....a nha " Có một nữ tu sĩ không nhìn được mà nói thẳng. Biết mình lỡ lời nữ tu sĩ vội vàng bịt miệng lại, cũng che luôn hai mắt.
Bịt miệng cũng vô dụng, dù nàng nói rất nhỏ thế nhưng có thể đứng ở đây đều là tu sĩ, nên nghe đều nghe được rồi.
Bọn tu sĩ trừng lớn hai mắt nhìn, đột nhiên trong đám tu sĩ có người nhận ra được Lâm Trần.
" Ngươi... ngươi là Lâm Trần...đúng ngươi chính là Lâm Trần " Tên tu sĩ đó lắp ba lắp bắp nói, giọng nói mang theo to lớn rung động.
" Biến thái sao "
" Sao có thể "
" Không ngờ Lâm Trần lại là người như vậy "
" Dù là có đam mê long dương cũng không nên đứng ở trên này làm chứ "
Chúng tu sĩ trong lòng có ngàn vạn ý nghĩ kỳ quái, đều không nhịn được mà liếc nhìn Lâm Trần, ánh mắt tràn đầy quái dị.