Chương 60: Thành Công
" Ừm !?" Lăng Thi Văn nhìn sang bọn họ.
Hai nhóm tu sĩ rùng mình, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo nổi da gà.
" Tiền bối ngài tùy tiện, ta cái gì cũng không thấy "
" Đúng đúng, ta bị mù không thấy gì hết "
" Vợ ta sắp đẻ ta cần đi gấp, cáo từ "
" Tiền bối ! ta xin cáo lui "
" Cáo từ ! "
Bọn họ liều mạng bỏ chạy vì sự an toàn của cái mông, không dám tiếp tục ở lại xem.
Lâm Trần đã sớm tinh thần sụp đổ, vẻ mặt kiểu cuộc sống này không còn ý nghĩa gì nữa.
Lăng Thi Văn khóe mặt co giật, không biết nên nói gì, bọn tu sĩ này đến cũng quá đúng lúc đi, nhưng trong lòng vẫn rất hả hê.
" Rống a a a..."
Một tiếng gầm đột ngột vang lên, vang vọng toàn thành, Lăng Thi Văn giật mình đưa mắt nhìn về phía xa xa.
" Thủy giao ?"
Lăng Thi Văn kinh ngạc nhìn xem nội thành xuất hiện to lớn quái vật.
" Ai lại dám ra tay ở nội thành, không sợ bị âm hỏa đốt thành tro sao ?"
Lăng Thi Văn cau mày lại.
" Khoan đã loại uy áp này cũng quá mạnh chứ "
" Là Phù Bảo, đây là Phù Bảo "
Thủy giao cực kỳ cao lớn, uy vũ bá khí, dù cách xa như vậy nhưng vẫn có khủng bố uy thế truyền đến.
"...."
(*゚ロ゚)
Lăng Thi Văn như nhìn thấy quỷ, trợn tròn mắt.
" Ngạch, Phù Bảo yếu vậy sao ? "
Hắn thấy cái gì ?
Thủy giao vừa xuất hiện bá khí ầm ầm, nhưng không được vài giây liền không có, bị thứ gì đó cắt thành mấy trăm mảnh.
Thông qua từ nơi xa truyền đến khí tức, hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
" Khí tức lúc nãy khá quen,... giống như là Tử Nguyệt tiền bối ?"
" Ta có nên đến đó không nhỉ ? nếu là Tử Nguyệt tiền bối ta đến đó hỗ trợ cũng không có vấn đề gì, "
Lăng Thi Văn đang do dự, không biết có nên đi đến đó không, hắn rất quan tâm mạng nhỏ của mình bởi vậy không dám làm bừa.
" Rít"
" Hu hu "
" Rít a "
" Hả, lại gì nữa thế "
Xung quanh gió bắt đầu nổi lên, tiếng gió thổi mạnh mẽ kêu lên làm người đinh tai nhức óc.
Quanh thân Lăng Thi Văn hiện ra một lớp màu vàng quang mang đem hắn bảo vệ ở bên trong.
" Ríttt"
" Rít a "
Không trung gió thổi ngày càng mãnh liệt.
" Ư "
" Đáng c·hết, chỉ là gió thổi sao có thể cắt đứt cả linh lực hộ thể. Mấy ngày hôm nay quái sự đúng là nhiều."
Lăng Thi Văn không hiểu thấu nhìn xem cánh tay nhuốm máu của mình.
" Kẻ nào dám đả thương cháu ta !!!!!!!!"
Một tiếng gầm thét vang vọng toàn thành, mang theo kinh khủng uy thế làm cho Âm Ly Thành run run như một đổ sập.
" Ta con mẹ nó !!!!!"
Lăng Thi Văn như bị một búa đánh choáng váng, đầu óc trống rỗng từ không trung rớt xuống mặt đất.
" Hộc hộc "
Té xuống đất cũng tốt, làm cho hắn lấy lại được tinh thần. Sau đó lại toàn thân căng cứ nhìn về ngoài thành.
Một trận cuồng phong cuống theo vô số cát bụi đất đá, cây cỏ, bay thẳng về hướng Âm Ly Thành.
" Kim, Kim Đan Chân Nhân "
Lăng Thi Văn sợ vãi cả linh hồn, cảm giác nơi này rất không đúng.
" Đi thôi đi thôi, Âm Ly Thành có vấn đề "
...
...
Trung tâm Âm Ly Thành.
Khung cảnh hoang tàn đổ nát, mấy trăm tòa nhà b·ị đ·ánh sụp đổ, bụi bay mù mịt, xác c·hết nằm rải rác xung quanh, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên.
Giữa đ·ống đ·ổ n·át chỉ còn lại hai người, một người bị tơ đen trói chặt bị dán vào một cột đá không thể động đậy.
Tử Nguyệt thì đứng cạnh đó, tay trái đang cầm một chiếc nhẫn trữ vật .
Tay phải cầm một đóa hoa đỏ rực, bốn cánh như ngọn lửa ngọn đang thiêu đốt, nằm ở giữa lại là một viên bi nhỏ màu tím, bốc lên âm lãnh u ám khí tức.
" Tinh Hỏa Hồn Hoa tới tay " Tử Nguyệt nở nụ cười vui vẻ.
" Coi như thành công một nửa, hiện tại thì cần tìm người luyện đan là được."
" Ừm, quên mất ngươi nữa " Tử Nguyệt đột nhiên nhớ lại bên cạnh còn một người.
Nàng đưa mắt nhìn qua, La Hoành Phi lúc này thảm không tả nổi. Hắn phản kháng quá mức mãnh liệt, từ Phù Bảo, phù lục, các loại lá bài tẩy tầng tầng lớp lớp.
Bởi vậy để tránh hắn chạy thoát Thi Vương cũng ra tay hung ác, đem âm sát hóa tơ cắm vào người hắn, xoắn nát đan điền, bẻ gãy tứ chi xương cốt, để cho hắn mất đi khả năng bỏ chạy.
" Không hổ là cháu của Kim Đan Chân Nhân"
" Đồ tốt đúng là nhiều "
" Phù Bảo, Tiểu Truyền Tống phù, Lôi Bạo Châu,...."
Trong lúc nàng còn đang kiểm kê chiến lợi phẩm thì....
" Kẻ nào dám đả thương cháu ta !!!!!!!!"
Tử Nguyệt giật nảy mình, đưa mắt nhìn lên không trung trung, không thấy gì hết.
Nhưng nàng biết bản thân mình đã bị người cho khóa chặt, âm thanh vừa nãy là hướng nàng mà đến.
" Vút " Một tia sáng bay v·út qua không trung, bay thẳng đến cổ của Tử Nguyệt.
" Phốc "
Tia sáng chỉ bay đến cách Tử Nguyệt hai ba mét liền bị một bàn tay tái nhợt bắt lại.
Hắc vụ từ lòng bàn tay bay ra nhanh chóng đem tia sáng nuốt chửng.
" Vù vù "
Một trận cuồng phong cuốn đến, gió bay mù mịt che khuất tầm nhìn, nhưng ẩn ẩn trong đó có thể thấy một bóng người.
Cuồng phong tan đi hóa thành từng đạo phong nhận chém xuống phía dưới.
Phong nhận mang theo kinh người sát cơ chém về phía Tử Nguyệt.
" Xoáy xoáy "
"...."
Không chờ phong nhận chém xuống thì từ trong hư không đã bốc lên cuồn cuộn hắc vụ đem phong nhận triệt tiêu.
Cuồng phong tan đi cũng làm hiện ra bóng người đó trông như thế nào. Hóa ra là một tên thanh niên mặc trên người một bộ áo bào màu xanh lam.
Sau khi nhìn thấy La Hoành Phi thảm trạng trên mặt hắn liền nổi lên nồng nặc sát khí, hắn muốn g·iết người.
" Gia gia " La Hoành Phi còn chưa có c·hết, thấy được gia gia mình tới hắn liền cố gắng dùng chút sức lực còn lại kêu lên.
" Tên này chắc là Bạo Phong Chân Nhân. " Tử Nguyệt nhíu mày đánh giá đứng trên không trung thanh niên.
Bạo Phong Chân Nhân khống chế gió tạo thành gió xoáy đem La Hoành Phi kéo lên không trung.
Thi Vương vừa định động thì bên cạnh cũng nổi lên gió nhẹ, dù là rất nhẹ nhàng gió thổi nhưng mang theo đáng sợ sát cơ, chỉ cần vừa động nó sẽ từ gió nhẹ biến thành đáng sợ g·iết người v·ũ k·hí.
Thi Vương gặp thế cũng không cách nào ngăn lại Bạo Phong Chân Nhân cứu người, quan trọng vẫn là an toàn của Tử Nguyệt.
Bạo Phong Chân Nhân cũng không định để lại La Hoành Phi ở chỗ này, mà đem hắn ném đi nơi xa, tránh bị dư ba đụng đến.
Sau khi đem vướng bận ném đi thì hắn đưa mắt nhìn về phía Thi Vương, còn Tử Nguyệt không bị hắn để trong mắt.
" Cực Phong Thiên Sơn Ấn "
Bạo Phong Chân Nhân không muốn nói nhảm, đã đối phương dám lấy lớn h·iếp nhỏ thì đừng trách hắn động thủ trước.
Hư không đột ngột hiện ra một tòa cao gần ngàn trượng đại sơn, đại sơn bị xung quanh mãnh liệt cuồng phong thổi lơ lửng trên không trung.
Như nhận biết được nguy hiểm, Âm Ly Thành hộ thành trận pháp lập tức mở ra.
Nhưng vô dụng thôi, đại sơn xuất hiện đã ở trong trận pháp, nếu đập xuống nên tạo ra bao lớn uy lực thì vẫn sẽ tạo ra bao lớn uy lực, trận pháp không có tác dụng gì.
" Uỳnh Uỳnh Uỳnh "
" Vút....."
Đại sơn mang theo phiên giang đảo hải uy thế đập xuống.
Độ to lớn cũng với uy thế đáng sợ làm cho người tuyệt vọng, không dám chống lại.
" Phải c·hết, phải c·hết "
" Con mẹ ngươi, không chạy đứng kêu cái gì "
" Đây là cái gì tu sĩ, mạnh như vậy ?"
" Tử Phủ sao ?"
" Tử Phủ cũng vô dụng, mạng đều không còn quản nhiều làm gì !?"
Trong Âm Ly Thành tu sĩ nhìn trên đầu mình khổng lồ đại sơn làm bọn họ thiếu chút nữa sợ đái ra máu, hận không thể mọc ra mấy đôi cánh mấy cái chân để bỏ chạy.
Trong thành từng đám từng đám tu sĩ độn quang, chân đạp pháp khí bay lên muốn rời thành.
Nhưng trận pháp đã mở ra đừng nói là bay, dù là đào hầm thì cũng vô dụng, muốn đi cũng đi không được.