Chương 57: Họa Từ Trên Trời Rơi Xuống
Phương Tranh cũng muốn hít một ngụm khí lạnh, nhưng Thi Vương không cho hắn cơ hội.
Một bàn tay cứ như vượt qua không gian bóp thật chặt cổ của Phương Tranh.
" Khục "
Hắn chỉ cảm thấy trời đất điên đảo một hồi, sau đó hắn liền đi đến trong phòng, bị một bàn tay tái nhợt lạnh lẽo nhấc lên không trung.
" Để hắn xuống đi "
Tử Nguyệt nở nụ cười nhạt bước đến nhìn hắn.
" Bịch "
Phương Tranh bị ném xuống mắt đất, hắn nằm dưới mặt đất mà toàn thân run rẩy.
Trong thân thể hắn không biết từ khi nào đã bị một đạo khí tức âm lãnh xâm nhập, làm cho hắn toàn thân vô lực, linh khí đình trệ không cách nào sử dụng.
" Nếu đã tự mình dâng đến cửa thì ngoãn ngoãn một chút "
" Tinh Hỏa Hồn Hoa ngươi bán nó cho ai rồi, nói đi "
" Đừng nói với ta là ngươi không biết. Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất, trả lời sai chỉ có c·hết "
Tử Nguyệt không biết là vô tình vẫn là cố ý mà vừa nói vừa liếc sang góc phòng.
Nơi đó là nơi Thanh Lam bị vứt bỏ, nàng da thịt đã hóa thành màu tím đen, từng giọt máu đen từ trong người chảy ra, một mùi h·ôi t·hối lan tỏa trong không khí.
Thanh Lam thảm trạng đều do Tử Nguyệt gây ra, nhưng Tử Nguyệt lại không có cảm giác gì.
Tử Nguyệt có thể cho phàm nhân sự thương hại, phàm nhân thân bất do kỷ, mơ mơ hồ hồ sống một đời, chưa đủ trăm năm liền về với cát bụi.
Phàm nhân đáng thương, nếu có thể nàng sẽ không ngại cho bọn họ một chút trợ giúp. Nhưng tu tiên giả nàng sẽ không cho một chút thương hại nào, cũng sẽ không nương tay.
Đã bước vào con đường tu tiên thì đã hơn phàm nhân một bậc, sống lâu trăm tuổi vô bệnh vô tai quá dễ dàng. Đã thành tu sĩ thì phải chấp nhận thực lực vi tôn, tài nghệ không bằng người thì chỉ có c·hết, không có gì đáng giá thương hại.
Phương Tranh nhìn thảm trạng đáng sợ của Thanh Lam làm hắn bị dọa không nhẹ, sắc mặt tái nhợt.
Không phải là định lực kém, là do hắn hiện tại một chút khả năng phản kháng cũng không có, sống c·hết nằm trong tay người khác mới khiến hắn thất thố thế này.
" Dù sao cũng không phải bí mật gì, chỉ cần tiền bối muốn biết ta chắn chắn sẽ nói "
Phương Tranh hít sâu giữ bình tĩnh, không nhịn được liếc nhìn Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn, sau đó lẩm bẩm.
" Lại là nói nhảm "
Phương Tranh thính lực không kém cũng nghe được, làm hắn không dám tiếp tục dông dài.
" Là La Hoành Phi, ba ngày trước hắn đến tìm ta nói không muốn chờ đợi đấu giá, mà muốn trực tiếp mua Tinh Hỏa Hồn Hoa"
" Hắn vừa uy h·iếp ta vừa đưa ra cái giá đủ lớn, do đó ta đem cả hai đóa Tinh Hỏa Hồn Hoa bán cho hắn. "
Phương Tranh nói đến đây liền ngừng lại, nhìn qua thì thấy Tử Nguyệt ánh mắt vẫn như cũ thờ ơ lạnh lẽo, thấy thế hắn liền tiếp tục nói hết ra.
" Còn nữa, thân phận của La Hoành Phi không hề đơn giản. Hắn là đứa cháu được yêu thích nhất của Bạo Phong Chân Nhân "
" Bạo Phong Chân Nhân lại là Thiên Phong Tông lão tổ, thân phận địa vị cao quý dọa người "
Tử Nguyệt cảm thấy mấy thứ này không khác gì nói nhảm bởi vậy cắt đứt lời nói của đối phương .
" Ta không quan tâm cái này, ngươi biết tên La Hoành Phi đó hiện tại ở đâu không ? "
Phương Tranh nghe nàng hỏi về vị trí của La Hoành Phi thì làm hắn do dự trong chốc lát.
Nói ra có khả năng sẽ liên lụy đến bản thân, không nói ra thì có trời mới biết hắn có sông nổi hay không, lại thêm sư tôn là bị Bạo Phong Chân Nhân đánh trọng thương, thù mới hận cũ đều có bởi thế Phương Tranh cắn răng nói ra sự thực.
" La Hoành Phi mấy ngày trước đã rời đi, nhưng vào mấy giờ trước lại đột nhiên quay về "
" Hiện tại có lẽ đang ở đâu đó trong Âm Ly Thành "
"...." Tử Nguyệt từ cho ý kiến, chờ đối phương nói tiếp.
Phương Tranh gặp Tử Nguyệt không nói gì làm hắn không biết làm sao.
" Ta mọi thứ đều nói hết rồi, còn muốn gì nữa ? " Trong lòng chửi thầm, bên ngoài thì tỏ ra đáng thương nói.
" Tiền bối, lời ta nói đều là thật "
Tử Nguyệt hơi gật đầu, sau đó để hắn mô tả lại hình dáng cùng đặc điểm của La Hoành Phi.
" Không ngờ ngươi còn có một đạo khí tức của hắn "
Tử Nguyệt vẻ mặt hiện lên chút kinh ngạc, dù sao có bối cảnh lớn như vậy vào thành cũng không cần lưu lại khí tức mới đúng.
Phương Tranh nở ra một nụ cười châm chọc nói ra lý do.
" Hắn thích một vị sư muội của ta, bởi vì đứng trước mặt muội ấy hắn mới nghe theo quy củ lưu lại khí tức. "
Tử Nguyệt bật cười, cảm giác đối phương đúng là ngu xuẩn, nhưng cũng nhờ vậy mà nàng mới dễ dàng tìm được người.
Có trong tay đạo khí tức này làm nàng rất hài lòng, trước khi rời đi nàng cũng không quên cho Phương Tranh một lời cảnh cáo.
" Nếu ta biết được là ngươi nói dối, cho dù chỉ là một chữ thì hậu quả ngươi tự suy nghĩ đi "
Nói xong liền mang theo Thi Vương bay đi mất.
Người vừa đi trong người hắn âm lãnh khí tức liền biến mất, thân thể trở lại bình thường.
" Phù, cảm giác nắm giữ lực lượng như vầy mới tốt "
Phương Tranh cảm nhận linh lực không còn bị đình trệ thì hơi cảm thán tự nói.
" La Hoành Phi xem ra ngươi có phiền phức "
Phương Tranh nghĩ thế liền cảm thấy vui vẻ, phiền phức rắc rối càng lớn càng tốt, chỉ cần không liên lụy đến hắn là được.
" Đúng là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí. Sư tôn vừa bị trọng thương thù lại xuất hiện một kẻ khó chơi, không biết đại hộ pháp có thể đối phó được đối phương hay không "
Nhìn lại căn phòng đổ nát cùng trọng thương sắp c·hết Thanh Lam làm cho Phương Tranh không vui nổi nữa, trong lòng cực kỳ phiền muộn, có cảm giác người ngồi trong nhà họa từ trên trời rơi xuống.
" A "
Phương Tranh phát hiện tình trạng của Thanh Lam cùng hắn không khác nhau mấy, hai người kia rời đi thì v·ết t·hương cũng ổn định lại, xem ra nàng mạng lớn, ít nhất là giữ được một mạng.
...
...
La Hoành Phi cũng không biết mình đang bị người nhằm vào.
Bởi vì nhàm chán nên hắn bắt đầu đi dạo xung quanh, biết đâu lại tìm ra được đồ tốt.
Dù sao tán tu thiếu kiến thức, có khi bảo bối ở trước mặt lại tưởng là rác rưởi mang ra bán, hắn cũng đã từng từ đây lấy được không ít đồ tốt bị mai một.
Nhìn thấy trên một sạp hàng có một cọng linh dược hắn liền đi đến gần xem xét.
" Cọng linh dược này ta lấy, linh thạch cho ngươi."
" Thành giao " Mở sạp hàng là một vị lão giả, hắn lúc này vui mừng hớn hở, dù sao La Hoành Phi cho linh thạch không ít, vượt xa trong lòng hắn mong muốn.
Nhìn xem lão giả vui mừng làm cho La Hoành Phi thấy rất buồn cười, không nhịn được mà cảm thán một câu.
" Tán tu đúng là đáng buồn"
" Không có người dạy bảo, không có tri thức truyền thừa thì dù bảo bối đang trước mắt cũng không nhìn ra được "
Cọng linh dược lúc nãy nếu chỉ nhìn qua đặc điểm bên ngoài cùng với dược lực thì đúng là nhất giai linh dược, nhưng nếu có đủ kiến thức sẽ nhận ra sự khác biệt.
Chỉ một điểm khác biệt nho nhỏ này sẽ biến nó từ một cọng nhất giai linh dược thành hiếm thấy nhị giai linh dược, giá trị lật gấp mười lần thậm chí là hơn.
Vừa đi dạo vừa nhặt bị mai một đồ tốt làm tâm tình của hắn rất tốt, nhưng đi hoài cũng chán do đó hắn quẹo vào một tiệm linh thực, gọi một ít đồ ăn sau đó bắt đầu thưởng thức.
La Hoành Phi ăn cũng không nhiều, chủ yếu vẫn là thư giản. Nhưng lúc hắn đang ngồi nhâm nhi linh tửu thì có người bất ngờ đi đến cạnh bàn.
" Ngươi là La Hoành Phi phải không? "