Chương 56: Cực Đoan Tử Nguyệt
" ? Thứ đồ gì "
" Ai dám ở nơi này ra tay, muốn c·hết sao"
" Có trò vui để xem rồi "
Tu sĩ trong buổi đấu giá xì xào bàn tán, một số tiếp tục ở lại ăn dưa xem náo nhiệt, số còn lại vì tránh phiền phức mà đã sớm chạy mất.
Xiềng xích kéo theo Thanh Lam đến tầng cao nhất.
Nàng bị làm cho đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng.
" ? " Đợi đến lúc nàng tỉnh táo lại thì thấy bản thân đang bị một cánh tay tái nhợt bóp lấy cổ, nhấc lên cao.
" Khục khục "
Bị b·óp c·ổ làm nàng khó thở, ho sặc sụa, lại thêm cảm giác lạnh lẽo từ cánh tay làm nàng không tự chủ được nổi da gà.
Cố lấy lại bình tĩnh nàng liền nhanh chóng mở miệng khuyên giải.
" Tiền bối, nơi đây là Âm Ly Thành"
" Mấy vị hiện tại cưỡng ép bắt ta lên đây là đã phạm luật, mời thả ta xuống nếu không đợi lát nữa đội chấp...."
Không cho nàng thời gian mở miệng uy h·iếp, một âm thanh lạnh lẽo vang lên cắt đứt lời nói của nàng.
" Câm miệng !!!"
" Ta hỏi, ngươi trả lời. Nói nhảm một câu nữa liền g·iết ngươi. "
Âm thanh vang lên ngay sau lưng làm Thanh Lam muốn quay đầu lại nhìn xem là ai, nhưng bị b·óp c·ổ quá chặt không cách nào quay lại được.
" Cộc cộc " Tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
Thanh Lam cuối cùng cũng nhìn rõ người vừa nói chuyện là ai.
Nàng chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp đi đến, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng.
Là Tử Nguyệt, nàng đã mất hết kiên nhẫn, tiếp tục chờ nữa thì không biết đến bao giờ mới làm cho thiếu gia tỉnh lại được.
Nàng chỉ muốn biết ai là người mua Tinh Hỏa Hồn Hoa. Sau đó tìm đối phương, nếu có thể mua lại thì tốt, không được thì trực tiếp c·ướp đoạt.
Không che lấp gì hết Tử Nguyệt nói thẳng.
" Tinh Hỏa Hồn Hoa các ngươi bán cho ai rồi ?"
Thanh Lam nghe thế sắc mặt thoáng biến đổi, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, nghiêm túc nói.
" Cái này thì ta không biết, ta chỉ là đấu giá sư."
" Bốp"
" Nói dối " Tử Nguyệt giơ bàn tay lên vả mặt nàng.
" Suy nghĩ cho kỹ, ngươi chỉ có một lần cơ hội. Câu trả lời làm ta không hài lòng thì ngươi có thể đi c·hết "
Tử Nguyệt mặt ngoài vô b·iểu t·ình, nhưng trong mắt ẩn dấu thật sâu sát ý, nàng đã có chút mất bình tĩnh.
Thi Vương như cảm nhận được cảm xúc của nàng, hắn xiết thật chặt cổ của Thanh Lam.
" Khặc khục "
" Ư "
" A "
Thanh Lam bị b·óp c·ổ đến mức không thể thở được, từng tia âm sát từ bàn tay của Thi Vương chui ra xâm nhập vào người của nàng.
Âm sát ăn mòn thân thể làm nàng đau đớn vặn vẹo thân thể, lại từ cổ lan rộng đến toàn thân. Khuôn mặt nàng dần dần trở nên tái nhợt, ánh mắt hiện ra tơ máu.
" A a a a....!!!!"
" Ư khặc ...."
" Răng rắc "
Âm sát ăn mòn ngày càng mạnh, khuôn mặt nàng bắt đầu vặn vẹo, máu đen từ khóe mắt bắt đầu chảy xuống, toàn thân xương cốt như bị hàng ngàn hàng vạn con côn trùng gặm nhấm, đau đớn đến c·hết đi sống lại.
" A, g·iết ta đi "
" Giết "
Thanh Lam đau đớn muốn tìm đến c·ái c·hết, điên cuồng la hét, muốn đưa tay lên t·ự s·át nhưng cánh tay đã hoàn toàn t·ê l·iệt muốn động cũng không được.
" Muốn nhanh thì chỉ có thể làm như này thôi "
Tử Nguyệt lạnh lùng nhìn xem hết thảy, nàng hiện tại đã trở nên cực đoan.
Chờ mong Tinh Hỏa Hồn Hoa với ý định bằng mọi giá lấy được nó. Nàng suy nghĩ rất nhiều. Cảm thấy Tinh Hỏa Hồn Đan có rất lớn khả năng làm Bạch Thần Vũ thức tỉnh, bởi vậy làm cho nàng đặt vào đó rất lớn chờ mong.
Nhưng tiêu hao thời gian tìm đến, chờ đợi cho đã xong bọn họ lại nói với nàng là bán mất rồi, không có nữa ???.
Cả hai chênh lệch to lớn làm cho Tử Nguyệt cực kỳ nổi nóng, táo bạo. Ngồi trong phòng trầm tư hồi lâu làm trong lòng nàng ý nghĩ cực đoan chiếm cứ chủ đạo.
Bạch Thần Vũ hôn mê b·ất t·ỉnh đã gần một năm, thời gian càng dài trong lòng Tử Nguyệt nôn nóng bất an càng lớn.
Nàng quyết định trong thời gian ngắn nhất lấy được Tinh Hỏa Hồn Hoa, ai dám cản đường thì g·iết ai.
" Giết....ta........đi"
" A "
Thanh Lam không kêu rên nổi nữa, chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng.
Tử Nguyệt thấy nàng đã sắp c·hết đến nơi thì định để Thi Vương đem nàng thả xuống, nhưng chưa kịp làm thì lại có kẻ đến tìm c·ái c·hết.
" Đạo hữu uy phong thật lớn, lại dám ở Âm Ly Thành ra tay ức h·iếp tiểu bối"
" Xem ra đạo hữu không hề đem Ly Hỏa Thượng Nhân để vào trong mắt "
Âm thanh vang vọng khắp phòng đấu giá, năm đạo thân ảnh từ dưới mặt đất đạp Linh khí bay lên không trung.
Năm người đó cầm đầu là một tên nam tử tầm hai mươi tuổi, trên người mặc màu trắng nho sam, cầm trong tay một thanh màu xanh quạt xếp, bề ngoài bình phàm, khí chất nho nhã.
Bay sau bốn đạo thân ảnh, ba nam một nữ, trên người tỏa ra mạnh mẽ linh áp, chân đạp Linh khí, rõ ràng là bốn tên tu sĩ Trúc Cơ.
Tử Nguyệt lạnh nhạt liếc xéo bọn họ, không đem năm người để vào mắt, tùy tiện dò hỏi.
" Các ngươi là ai ?. Muốn xen vào chuyện của ta sao ? "
" Ha ha ha đúng là nực cười, ngươi đến tham gia buổi đấu giá này mà không biết ta là ai ?"
Cầm đầu nam tử sắc mặt tối sầm, giận quá mà cười.
" Ta là người chấp chưởng phòng đấu giá này, cũng là Ly Hỏa Thượng Nhân nhị đệ tử Phương Tranh, toàn bộ Âm Ly Thành ai mà không biết đến ta... "
Phương Tranh khoác lác khoe khoang một phen, hắn cũng không phải kẻ ngu ưa thích khoe khoang.
Hắn làm vậy chủ yếu là cáo mượn oai hùm, dùng sư tôn đe dọa đối phương.
Dù sao nếu dám trong Âm Ly Thành p·há h·oại quy tắc cũng sẽ không quá yếu, khá là khó giải quyết, nhất là khi hắn vừa biết được sư tôn đã bị trong thương bế quan.
Mất đi sư tôn làm chỗ dựa làm hắn thiếu chút tự tin, chỉ có thể dùng uy danh của sư tôn dọa đối phương.
" Mặc dù đạo hữu đã p·há h·oại quy tắc, thế nhưng Ly Hỏa Thượng Nhân lòng dạ rộng lớn chỉ cần đạo hữu thả người, sau đó đền bù chút ít thì chuyện này coi như qua, không biết đạo hữu thấy thể nào ? "
Đe dọa xong thì giọng điệu của hắn cũng hòa hoãn lại, tìm cách giải quyết dễ dàng nhất tránh phiền phức.
Tử Nguyệt đột nhiên nở nụ cười, hai mắt tỏa sáng.
Phương Tranh thấy nàng có b·iểu t·ình như vậy thì cũng yên tâm hơn.
" Xem ra đối phương cũng không muốn làm lớn chuyện "
Hắn nghĩ như vậy, nhưng Tử Nguyệt câu nói tiếp theo làm hắn ngây người.
" Vậy hóa ra ngươi là phòng đấu giá này ngươi đứng đầu ?"
" Đến đúng lúc lắm, nàng ta cái gì cũng không biết vậy thì ngươi chắc là phải biết chứ ?"
" Bắt hắn lại cho ta "
Tử Nguyệt khuôn mặt vui vẻ cười lên, trong ánh mắt lại có thâm ý nhìn chằm chằm Phương Tranh.
" Bắt ta ?"
Phương Tranh ngây ngẩn người, ý gì đây, đối phương không sợ Ly Hỏa Thượng Nhân nổi giận sao.
Thi Vương nghe thế liền đem đang cầm trong tay Thanh Lam ném sang một bên, sau đó giơ tay lên như muốn bắt lấy Phương Tranh.
Đi theo Phương Tranh tu sĩ Trúc Cơ nhận thấy tình huống không đúng muốn ra tay trước.
" Oành"
" Phốc"
" Ầm "
Khói bụi mù mịt, đá vụn bay tun tóe, máu tươi vung vẩy khắp nơi. Bốn tên tu sĩ Trúc Cơ đột nhiên bay ngược ra ngoài, mỗi người giữa ngực có một quyền ấn thật lớn, đem ngực bọn họ đấm thủng, một đòn m·ất m·ạng.
" Sao, sao có thể " Phương Tranh trợn mắt há hốc mồm không thể tin được, bốn tên tu sĩ Trúc Cơ trong nháy mắt liền c·hết.
" Hít hà "
" Quá kinh khủng "
" ??? Chuyện gì xảy ra "
" Hítttt"
Xung quanh tu sĩ hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng bọn họ cao cao tại thượng đại tu sĩ Trúc Cơ trong nháy mắt liền c·hết bốn cái.