Chương 46: Âm Ly Thành
" Lão, lão, lão tổ.."
Đứng cạnh Lăng Thi Văn trung niên đại thúc nhìn xem nhà hắn lão tổ đột nhiên bị kéo lên không trung, làm hắn dọa đến mí mắt trực nhảy, giọng nói cũng biến thành cà lăm.
" Tiền bối chờ chút đã, chờ chút đã, để ta nói một câu.... "
Lăng Thi Văn bị xiềng xích treo giữa không trung làm hắn có chút hoảng, vội vàng hét lên.
" Hả, ngươi còn có chuyện gì nữa sao " Tử Nguyệt híp mắt nhìn xem hắn.
" À không có gì, ta chỉ muốn an bài một chút việc mà thôi "
Lăng Thi Văn nhìn nàng híp mắt lại liền sợ, hắn đem trong lòng rất nhiều lời muốn nói ném sang một bên.
Cuối đầu nhìn xuống đứng phía dưới trung niên đại thúc, hắn không nghi kỵ Tử Nguyệt mà trực tiếp mở miệng căn dặn.
" Chí Hùng ngươi để một ít người ở lại canh giữ nơi này, còn ngươi tự mình quay về gia tộc thông báo cho Phong Hào đi đến đây trấn thủ "
" Đi nhanh một chút, đây là cỡ trung hạ phẩm mỏ linh thạch, giá trị kinh người, ngươi không được sai sót "
Lăng Chí Hùng từ lúc đầu đứng xem Lăng Thi Văn biểu diễn, cho đến kinh hãi nhìn xem lão tổ bị treo lên không trung.
Hắn không dám xen vào, Thi Văn lão tổ là hàng thật giá thật Tử Phủ Thượng Nhân, vậy mà lão tổ lại gọi hai người bên trên là tiền bối.
Hắn trí thông minh nhảy số liền lập tức hiểu rõ, chắc chắn là Kim Đan Chân Nhân, không phải hắn có thể trêu vào, chỉ cần đứng yên tại chỗ nhìn lão tổ giải quyết là được.
Nghe lão tổ căn dặn hắn mới giật mình vội vàng đáp lời.
" Ta chắc chắn hoàn thành tốt mọi việc, lão tổ xin cứ yên tâm "
" Tốt lắm, nói xong thì lên đường thôi "
Tử Nguyệt nghe vậy liền để Thi Vương tiếp tục lên đường.
" Ta...." Lăng Thi Văn giống như muốn nói thêm chút gì, nhưng Thi Vương không cho hắn cơ hội.
Chỉ thấy hắc vụ đột ngột xuất hiện, nháy mắt đã bao trùm cả ba người, sau đó hắc vụ tiêu tán cả ba người cũng biến mất không thấy.
"..." Lăng Chí Hùng. (°o°;)
...
...
Dựa theo chỉ dẫn của Lăng Thi Văn, đám người rất thuận lợi đi đến Âm Ly Thành.
Nhìn phía dưới to lớn khổng lồ thành trì làm Tử Nguyệt có chút kinh ngạc,
Âm Ly Thành không hề giống những phường thị mà nàng từng đi qua.
Tường thành cao hai ba mươi mét, phía trên chạm khắc lít nha lít nhít trận văn, trên tường thành có không ít mặc thiết giáp tu sĩ đứng canh gác .
Phái dưới tường thành có ba cổng vào, nhưng chỉ có cổng ở hai bên là mở ra, còn cổng ở giữa thì bị đóng lại.
Bên trái là cổng ra, bên phải là cổng vào. Cổng bên phải một nhóm người đông đảo đang xếp hàng, đều đang chờ kiểm tra sau đó mới có thể đi vào Âm Ly Thành. Đứng đó xếp hàng đều là tu sĩ Luyện Khí, không thấy một vị Trúc Cơ nào.
Tại cổng đứng đấy bốn người mặc thiết giác tu sĩ hộ vệ, tu vi không hề kém có Luyện khí hậu kỳ thực lực. Bọn họ mỗi người đều cầm trong tay một quả cầu thủy tinh, ai muốn vào thành thì phải đưa một tia khí tức vào đây.
Lúc này đến lượt một tên thanh niên tu sĩ, hắn hơi bối rối đi đến trước mặt thiết giáp tu sĩ.
" Vị đạo hữu này, ta nhất định phải đưa một tia khí tức vào trong đây sao ?"
Thiết giáp tu sĩ quan sát hắn một vòng, lạnh nhạt nói.
" Lần đầu đến Âm Ly Thành sao ?"
" Đúng đúng, ta đến từ Y Ngọc Huyện Linh gia, lần này đến đây gia tăng chút hiểu biết "
Thanh niên tu sĩ nhanh chóng đáp lời.
" Ngươi đến từ đâu không quan trọng, muốn vào thành thì để lại một tia khí tức cùng một viên hạ phẩm Linh thạch làm phí tổn "
" Còn nữa một viên hạ phẩm Linh thạch tương đương một ngày ngươi ở trong thành, sau một ngày ngươi liền phải rời khỏi Âm Ly Thành, nếu muốn ở tiếp tục ở lại thì cần nộp thêm Linh thạch"
Thiết giáp tu sĩ không mặn không nhạt nói, Y Ngọc Huyện Linh gia là cái gì gia tộc, hắn chưa nghe qua chắc là một cái bất nhập lưu gia tộc, không đáng quan tâm.
" Một viên hạ phẩm Linh thạch chỉ có thể ở một ngày ?"
Thanh niên tu sĩ phiền muộn, hắn là Linh gia tộc trưởng nhị nhi tử Linh Vô Khuyết, lần này là hắn tự mình trốn từ trong gia tộc đi ra, bởi vì là trốn ra do đó trên người hắn cũng không có bao nhiêu Linh thạch.
" Không muốn vào thì mời rời đi, phía sau còn rất nhiều người đang chờ " Thiết giáp tu sĩ nhíu mày nhắc nhở.
" Được được, ta giao " Linh Vô Khuyết nén đau lòng đưa ra một viên linh thạch.
Hắn một năm bổng lộc cũng chỉ có hai viên hạ phẩm linh thạch, đây là phụ thân hắn cho hắn quyền lợi, nếu không lấy hắn tu vi Luyện khí tầng một thì đừng nói một viên dù nửa viên cũng chưa chắc có.
Lúc hắn còn đang đau lòng đứng đó vì để vào thành mà mất nửa năm bổng lộc thì từ xa một vị lão giả đạp hồ lô bay thẳng đến cổng thành bên trái.
Lão giả đáp xuống mặt đất, hồ lô dưới chân liền thu nhỏ lại bay đến treo trên hông.
Hắn ánh mắt tùy ý liếc xéo đám người xếp hàng sau đó liền bước thẳng đi vào từ cổng trái.
Linh Vô Khuyết nhìn thấy hắn vào được từ cổng trái liền không vui, nhìn sang thiết giáp tu sĩ hỏi.
" Sao lão giả đó có thể đi vào từ cổng trái, còn ta vừa phải xếp hàng còn phải đóng Linh thạch "
"..." Thiết giáp tu sĩ nghe thấy thế liền sắc mặt tối đen.
" Ngươi là ngu xuẩn vẫn là đui mù ???"
" Ngươi mẹ nó không thấy đối phương là tu sĩ Trúc Cơ sao "
Thiết giáp tu sĩ nổi cáu, đứng đây giải thích cho hắn đã tốn thời gian rồi, giờ còn đi so bì với tu sĩ Trúc Cơ. Hắn thật sự không hiểu nổi gia tộc rác rưởi như thế nào mới dạy ra được loại thiểu năng trí tuệ như này.
" Nhưng ta nghe nói cổng bên trái chỉ được dùng để từ trong đi ra thôi mà..."
Linh Vô Khuyết vẫn cố cãi lại, ở trong gia tộc bởi vì có phụ thân là tộc trưởng thế nên hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, bởi vậy khi ra ngoài hắn tất nhiên là không chịu được thiệt thòi.
Thiết giáp tu sĩ từ tức giận buồn bực đã chuyển sang vô b·iểu t·ình, không cần tranh luận cùng thiểu năng ném hắn ra ngoài là được.
" Hừ " Một tiếng hừ lạnh lẽo đột ngột vang lên.
Cả thiếu giáp tu sĩ cùng Linh Vô Khuyết cùng lúc cảm thấy trong trên lưng cứ như đeo thêm một ngọn núi, muốn đem bọn hắn đè sập xuống.
Là lão giả lúc nãy, hắn còn chưa đi quá xa.
Lão giả lạnh lùng liếc nhìn từ xa, linh thức hóa thành tinh thần công kích bắn thẳng vào người Linh Vô Khuyết.
" Phốc "
Linh Vô Khuyết như gặp phải trọng kích lập tức phun ra một ngụm máu đen, trên người hắn linh khí đột ngột tán loạn khắp nơi.
Hóa ra lão giả đã đem đan điền của hắn xoắn nát, một thân tu vi tan theo bọt nước trở thành phàm nhân.
" Ta linh khí, tu vi của ta.."
" Sao có thể "
Linh Vô Khuyết quá sợ hãi, hắn cảm nhận được trong người trống rỗng toàn thân đau đớn vô lực, đừng nói linh khí liền đan điền hắn cũng không cảm nhận được.
Hắn cảm thấy lớn lao sợ hãi, cũng biết được ai hại mình, Linh Vô Khuyết cố gắng giơ lên một ngón tay chỉ về hướng lão giả.
" Ngươi, là ngươi ..."
" Bịch "
Thiết giáp tu sĩ nhìn không được, cảm giác trên người áp lực đã biến mất liền đi đến cạnh Linh Vô Khuyết đạp vào cổ họng để cho hắn im miệng.
" Ngươi biết gia cảnh của hắn sao " Lão giả âm thanh từ xa xa vang vọng tới.
Thiết giáp tu sĩ nghe hắn dò hỏi liền vội trả lời.
" Bẩm Chung hộ pháp, hắn nói hắn đến từ Y Ngọc Huyện Linh gia,"
" Thuộc hạ đoán có là lẽ là một gia tộc bất nhập lưu, dù sao chưa nghe qua bao giờ "
Hắn nói thêm ý nghĩ của bản thân, hy vọng được lão giả chú ý đến.
" Ừm được rồi, đem ném ra ngoài đi " Lão giả âm thanh lại xuất hiện.
Toàn bộ khu vực cổng thành hiện tại im ắng lạ thường, đứng xếp hàng tu sĩ không ai dám nói chuyện.
Không ít người dùng ánh mắt thương hại nhìn Linh Vô Khuyết, không chỉ tu vi bị phế liền gia tộc cũng sẽ gặp phải to lớn phiền phức
Lão giả đứng xa xa nhìn xem thiết giáp tu sĩ đem Linh Vô Khuyết đi vứt, xong việc hắn vừa định rời đi liền có một âm thanh kỳ quái vang lên.
" Thật uy phong "
" Không phải ngươi nói Âm Ly Thành cấm giao tranh sao "
" Tiền bối, ta làm sao biết được, có khi đã đổi quy củ cũng nên "
Hai âm thanh khác nhau một nam một nữ vang lên, cứ như là đang khiêu khích lão giả, làm sắc mặt của hắn trầm xuống.