Chương 45: Chu Quốc
Tiểu Linh Vực cực kỳ rộng lớn, cùng tồn tại hơn trăm quốc gia phân bố đồng đều khắp nơi.
Yến Quốc cùng Chu Quốc nằm ở hướng đông nam của Tiểu Linh Vực, từ Yến quốc chỉ cần đi qua vài quốc gia nữa liền sẽ đi đến một địa vực khác.
Chu Quốc lại nằm ở hướng đông bắc của Yến quốc.
Còn U Ám Sơn Mạch lại chắn ở giữa hai quốc qua, sơn mạch kéo đai xuống hương đông nam, chỉ chừa lại một phần nhỏ hướng đông bắc để hai bên qua lại.
Tử Nguyệt muốn đến được Âm Ly Thành thì cần phải đi đến Chu Quốc trước, tức là phải bay hướng đông bắc để đến được Chu quốc, sau đó lại phải từ U Ám Sơn Mạch lượn ngược xuống theo hướng Nam mới có thể đến Âm Ly Thành.
Đường đi cong cong quẹo quẹo làm cho nàng choáng váng đầu óc, bay mấy ngày cũng không xác định được mình đã bay đến đâu.
" ???"
" Đây là đâu, ta đang ở chỗ quái nào vậy "
Tử Nguyệt nhìn xung quanh khắp nơi là đồi núi làm nàng không biết nên khóc hay nên cười.
" Xem bản đồ"
Không biết đường thì xem bản đồ, dễ hiểu thôi.
" Ừm" (๑•﹏•)
" ? "
" ?? "
" ??? "
(ノ`Д´)ノ彡┻━┻
Tử Nguyệt thiếu chút nữa liền đem bản đồ vứt đi, may mà nàng nhịn được.
" Không thể xác định vị trí hiện tại thì nhìn bản đồ cũng vô dụng " Nàng nghĩ thầm trong lòng.
" Tìm người hỏi là được"
" Thi Vương tìm người đi " Nói đến tìm người thì theo nàng chuyên nghiệp nhất chắc chắn là Thi Vương.
Lần trước tìm Dương Bất Dịch cũng không phải là để tìm hiểu tin tức sao, lần này cũng giống vậy.
Thi Vương tìm người hiệu xuất vẫn rất nhanh, như ngửi thấy mùi hắn lập tức mang theo Tử Nguyệt tiếp tục chạy về hướng đông.
...
...
Nam Châu là Chu quốc khu vực hoang vắng nhất, nhân khẩu ít ỏi, độc trùng mãnh thú khắp nơi, Yêu Thú cũng không phải không có, người thường khó mà ở nơi này sinh sống.
Nhưng nơi này linh khí nồng độ lại không hề kém, do đó tu sĩ số lượng ngược lại không ít.
Kỳ thật nơi này phàm nhân cũng có, nhưng chủ yếu là tộc nhân không Linh Căn của Tu Tiên Gia Tộc, có sự bảo hộ của tu sĩ mới có thể ở đây sống sót.
Bọn họ thành lập từng tòa thành trấn sinh sống, ít qua lại với bên ngoài dù sao ra khỏi thành là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Có giao lưu cũng là tu sĩ giao lưu qua lại.
Không rõ tại sao nhưng càng ở gần biên giới Yến Quốc số lượng thành trấn lại càng ít, đi vào nội địa mới xuất hiện nhiều hơn.
Nam Châu - Lĩnh Hạc Sơn
Tòa sơn phong này nằm tương đối gần Yến quốc biên cảnh do đó quanh nó mấy ngàn dặm không một bóng người.
Có thể diễn tả nơi này bằng mấy chữ " hoang sơn dã lĩnh điểu thú vô tung" phổ thông dã thú thì không có thật nhưng hung thú, yêu thú đúng là không ít.
Tòa sơn phong này hôm nay có khách không mời mà đến.
Là một chiếc to lớn phi chu đang bay trên đỉnh núi, xung quanh phi chu từng trận Linh Phong mãnh liệt bao trùm thân tàu.
Nếu Tử Nguyệt có ở đây liền sẽ nhìn ra chiếc khi chu này có chút quen mắt, nàng từng ở Hắc Phong Sơn gặp qua.
Là Lăng gia phi chu, chỉ khác một vài chi tiết nhỏ, còn đại thể rất giống với chiếc phi chu lần trước.
Đã có người từ trên phi chu đi xuống, bọn họ đáp xuống trên đỉnh núi, sau đó từ từ đi xuống núi.
Người cũng không nhiều chỉ có hai người. Dẫn đầu là một tên dáng vẻ thư sinh nam tử, đi sau hắn là một trung niên đại thúc.
Đi phía sau trung niên đại thúc mở miệng dò hỏi.
" Lão tổ, mỏ linh thạch này đã có thế sắp xếp người bắt đầu khai thác"
Thư sinh nam tử cũng không có đáp lời mà tiếp tục đi.
Hai người im lặng rất nhanh đã đi xuống chân núi, cả hai dừng lại trước một dòng suối.
" Có thể khai thác, nơi này linh khí đã bị ta khóa lại sẽ không tùy tiện tiết lộ ra"
" Ngươi quay về, đem một ít không Linh Căn tộc nhân di chuyển đến đây "
" Trước hết xây dựng một tòa thành trấn, sau đó mới bắt đầu khai thác"
" Những chuyện còn lại cũng không cần ta tự mình dạy ngươi phải không. "
Trung niên đại thúc vội vàng gật đầu bảo phải.
Hai người không tiếp tục nói chuyện mà yên tĩnh đứng nhìn dòng suối chảy nước róc rách.
Thư sinh nam tử đang rất bình thản bỗng nhiên toàn thân căng cứng, cứ như có hồng hoang mãnh thú nhìn chằm chằm hắn.
Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên không trung, trên đầu bọn họ không biết khi nào chui ra hai thân ảnh.
" Hai người này không đơn giản, tu vi chắc chắn mạnh hơn ta "
Thư sinh nam tử trong lòng có chút bất an, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng duy trì bình thản. Hắn giơ tay lên chắp tay, mở miệng chào hỏi.
" Tiểu bối là Lăng gia Lăng Thi Văn xin ra mắt tiền bối"
" Xin hỏi hai vị tiền bối có chuyện gì cần hỗ trợ sao, ta tất toàn lực giúp sức "
Lăng Thi Văn đem tư thái thả rất thấp, hắn từng gặp qua Thiên Phong Tông Kim Đan Chân Nhân.
Vị Chân Nhân đó cho hắn cảm giác như giang hà đại hải còn hắn chỉ là con thuyền nhỏ bé, chỉ cần đối phương nổi sóng liền có thể đem hắn nhấn chìm.
Còn trên không trung hai vị tiền bối này hắn không cảm nhận được gì chỉ biết đối phương tu vi cao hơn hắn. Nhưng trong lòng linh cảm liên tục cảnh báo trước mặt hắn là đại khủng bố.
" Lại là tiền bối, tất cả đều là đui mù hay sao mà không nhìn ra tu vi của ta " Tử Nguyệt không nhớ được đây là lần thứ mấy nàng bị gọi là tiền bối nữa.
" Không thể hiểu nổi "
Nàng không biết trên người khí tức đã sớm bị Thi Vương che đậy, phổ thông Kim Đan Chân Nhân đều nhìn không ra cái gì, nói chi đến một ít tiểu tu sĩ.
" Muốn gọi sao thì gọi đi " Tử Nguyệt trong lòng hậm hực.
Nàng bắt đầu làm chính sự, dò hỏi.
" Hỗ trợ thì không cần, ta muốn biết đây là nơi nào, còn có muốn đến Âm Ly Thành thì đi thế nào "
" Tiền bối không phải người của Chu quốc sao?"
" Không phải "
Tử Nguyệt liếc hắn tùy ý nói.
" Nơi này là địa giới của Chu quốc Nam Châu, còn ngọn núi này là Lĩnh Hạc Sơn "
" Tiền bối muốn đến Âm Ly Thành phải đi rất xa, cho dù có Tam giai Phi chu cũng phải bay liền tục một tuần mới có thể đến "
Lăng Thi Văn suy nghĩ chốc lát lại nói tiếp.
" Tiền bối đi theo hướng này, đi hơn bảy tám ngàn dặm ngài sẽ đi đến Tú Phong Sơn "
" Tú Phong Sơn Tiếu Linh Môn cùng Âm Ly Thành có không ít quan hệ. Bọn họ chắc chắn rất hiểu Âm Ly Thành, tiền bối có thể đến đó để bọn họ dẫn ngài đi "
Hắn cố gắng tìm ra một phương án tốt nhất để làm hài lòng vị tiền bối này, coi như là lôi kéo làm quen.
Có thể cùng Kim Đam Chân Nhân quen biết đối với Lăng gia đó là chuyện tốt.
Nếu không phải vì mỏ linh thạch này hắn sẽ tự mình đi dẫn đường, vậy mới dễ dàng tạo mối quan hệ.
" Khoan đã, mỏ linh thạch ngược lại không có gấp gáp như vậy, để cho Phong Hào tới canh giữ nơi này là được rồi. Ta đi cùng vị tiền bối này không phải tốt rồi sao "
Lăng Thi Văn trong đầu xuất hiện phương án mới tốt hơn.
" Được, vậy thì cảm tạ chỉ đường, ta đi trước " Tử Nguyệt nghe hắn nói vậy thì dự định lập tức rời đi.
" Khoan đã tiền bối" Lăng Thi Văn thấy nàng định rời đi liền vội chặn lại, gấp rút đưa ra đề nghị.
" Từ Nam Châu đi đến Âm Ly Thành cũng quá xa xôi, không bằng tiền bối dùng Phi chu của ta thế nào"
" Phía trên đỉnh núi là Tam giai Phi chu chỉ cần một tuần là đến nơi, lúc đi tiền bối có thể trên đó nghỉ ngơi, so với bay liên tục từ đây đến Âm Ly Thành thoải mái hơn nhiều "
Lăng Thi Văn nói rất chân thành làm Tử Nguyệt có chút động tâm, nàng suy tư chốc lát lại cảm thấy không ổn lắm.
" Quá tốn thời gian, Thi Vương phi hành chắc chắn nhanh hơn phi chi, đi phi chu lỡ đến trễ đấu hội thì sao "
Đột nhiên trong đầu nàng hiện ra rất không tệ ý tưởng, nhếch miệng cười lên liền nói.
" Không sai, nếu ngươi có ý tốt như vậy thì ngươi đi theo, làm dẫn đường cho ta đi"
" Còn phi chu thì không cần, quá chậm "
Lời nàng vừa dứt Thi Vương liền giơ tay lên, hắc vụ bay ra hóa thành to lớn xiềng xích đem Lăng Thi Văn nhấc lên không trung.
" ??? " Lăng Thi Văn lập tức trợn tròn hai mắt.
⊙﹏⊙ ?