Chương 44: Bắc Huyền Tiên Tôn
" A a....ư ư...."
"....."
Tiếng kêu dần dần yếu bớt, không được bao lâu liền triệt để tắt tiếng. Đại thụ từ lúc đầu cành lá sum suê cho đến hiện tại héo úa tàn lụi, không còn sự sống.
Dưới thân cây đang nằm đó một cỗ khô héo t·hi t·hể, hốc mắt trũng sâu, tròng mắt trắng dã, cả người như bị hút khô chỉ còn lại da bọc xương.
"Là nữ nhân sao "
Tử Nguyệt nhìn thoáng qua t·hi t·hể liền có thể xác định là nữ, còn về là ai thì không có ý nghĩa gì, dù sao người cũng đ·ã c·hết rồi.
" Sư tôn "
" Lão tổ "
Ba tên tu sĩ Trúc Cơ kinh hãi muốn c·hết, hai tên trong đó chỉ vì vậy mà lộ ra sơ hở bị thi độc xiềng xích cắm xuyên vào trong cơ thể.
" Aaa.. nhanh chém đứt xiềng xích "
" Đáng c·hết, mau dùng đan dược, "
Hai người liều mạng vừa cắt đứt xiềng xích vừa nuốt đan dược muốn trừ khử trong người thi độc.
Nhưng không còn kịp rồi, thi độc đầu nguồn là Thi Vương hai bên thực lực chênh lệch quá lớn bọn họ không chống đỡ được lâu, hai người bọn họ trong nháy mắt liền bị thi độc hút cạn sinh cơ.
" Bịch"
" Bịch"
Theo sinh cơ bị hút sạch, hai người lập tức biến thành hai cỗ khô héo t·hi t·hể ngã xuống mặt đất.
Từ trong miệng của hai cỗ t·hi t·hể chui ra hai quả cầu màu xanh, là thi độc cùng sinh cơ ngưng tụ mà hai viên cầu lần lượt bay về cạnh hai con Thi Quỷ.
Thi Quye há mồn liền đem quả cầu nuốt vào, trên người khí tức lập tức trở nên đáng sợ hơn.
" Aaaaaa, "
Chỉ còn lại lão giả Trúc Cơ từng cùng Tử Nguyệt bắt chuyện qua, nhưng hắn cũng không sống được bao lâu. Chưa đến hai phút liền bị Thi Quỷ liên thủ xé xác.
Theo tiếng kêu thảm của lão giả Trúc Cơ kết thúc, xung quanh Thái Vũ Lâu đã hoàn toàn tĩnh lặng, không một bóng người.
Từ tu sĩ đến phàm nhân đều đã chạy thật xa. Nhất là từ Thái Vũ Lâu đi ra hai tên tu sĩ Trúc Cơ, hai người bọn hắn đã sớm chạy khỏi Lâm Hải Thành, thề không bao giờ quay trở lại.
" Ma nữ quá khủng kh·iếp, "
Cả hai trong lòng gầm thét, bọn họ sợ chứ. Lúc nãy bọn họ nghe mấy tên tu sĩ Thái Vũ Kiếm Tông gọi cỗ t·hi t·hể kia là "Lão Tổ" bọn họ liền hiểu rồi.
Liền Thái Vũ Kiếm Tông Tử Phủ Lão Tổ đều bị một kích đ·ánh c·hết tại chỗ, bọn họ không khó khi đoán tên yêu dị nam tử đứng cạnh Âm Sát ma nữ là Kim Đan Chân Nhân.
Liền đồng bạn đều mạnh vậy, ma nữ thực lực sẽ còn mạnh đến mức nào nữa. Tất nhiên thực lực thế nào đi nữa cũng cùng bọn hắn không có chút quan hệ nào, chạy liền được.
Tử Nguyệt cũng không quan tâm bọn họ, chỉ cần không chọc đến nàng là được.
Nàng xác định không còn kẻ địch nào nữa liền mang theo Thi Vương đi đến Chu quốc.
" Vùuuuu"
Một đám khói đen cuồn cuộn bay ra khỏi Lâm Hải Thành, thẳng hướng Chu quốc.
...
...
Chưa đến một ba giờ tin tức Lâm Hải Thành có Tử Phủ Thượng Nhân vẫn lạc liền truyền khắp Yến quốc.
Theo truyền ngôn: Nghe tin Âm Sát Ma Nữ xuất hiện ở Lâm Hải Thành, Thái Vũ Kiếm Tông lão tổ liền mang theo ba vị tu sĩ Trúc Cơ đi đến điều tra. Điều tra không được bao lâu thì gặp phải Âm Sát ma nữ ở Thái Vũ Lâu.
Âm Sát ma nữ thực lực khủng bố đến cực điểm, tiện tay một kích liền đem Thái Vũ Kiếm Tông lão tổ đ·ánh c·hết.
Có kiểu khác truyền ngôn lại bảo: Thái Vũ Kiếm Tông lão tổ là do Âm Sát ma nữ thủ hạ một kích đ·ánh c·hết, chỉ chừa lại xác khô.
Các loại truyền ngôn đều không sai, chỉ là chi tiết hơi khác chút chút, không ảnh hưởng đến thông tin quan trọng.
Tất cả truyền ngôn đều xác định một việc, Thái Vũ Kiếm Tông lão tổ vẫn lạc, ba vị tu sĩ Trúc Cơ đi theo không một người sống.
Tin tức vừa xuất hiện lập tức gây chấn động toàn bộ Yến Quốc tu tiên giới.
Các nơi tu sĩ nghe tin liền bắt đầu xem náo nhiệt, lẫn nhau bàn luận.
Có người cười trên nỗi đau của người khác, có người lại xuất hiện ý đồ xấu, có người lại lo lắng Yến quốc gần đây quá bất ổn liền chạy sang quốc gia khác lánh nạn.
" Tử Phủ Thượng Nhân một kích liền c·hết ??"
" Âm Sát ma nữ đúng là đáng sợ"
" Nghe đồn không phải Âm sát ma nữ tự mình ra tay mà là do thủ hạ ra tay đ·ánh c·hết Thái Vũ Kiếm Tông Lão Tổ"
" Ai ra tay cũng được, nhưng có thể một kích đ·ánh c·hết Tử Phủ Thượng Nhân thì ít nhất cũng phải là tu sĩ Kim Đan Kỳ mới làm được"
" Kim Đan Chân Nhân ? vậy không phải tại Yến quốc Âm Sát ma nữ là vô địch rồi sao, nếu như nàng ta muốn huyết tẩy Yến quốc thì làm sao bây giờ ?"
" Âm Sát ma nữ dám sao ? Ngươi nghĩ Tứ tông Tam gia sẽ ngồi yên nhìn sao "
" Đừng Âm Sát ma nữ nữa, phải là Âm Sát Chân Nhân "
" Còn chưa chắc nàng ta thực sự là Kim Đam Chân Nhân đâu, ngươi gặp vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi thích Âm Sát ma nữ sao "
" Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó, ta nào dám, cho dù là thật ta cũng sợ nàng sẽ hút c·hết ta mất "
" Ngươi nghĩ hay lắm "
" Ha ha, xem ra lần này Ngọc gia sẽ phải khóc c·hết, lão tổ đi đời nhà ma. Ta muốn xem bọn hắn còn dám kêu ngạo nữa hay không "
" Đừng cười, ngươi đúng là ngu xuẩn. Ngọc gia đã mất đi chỗ dựa, hiện tại không đi c·ướp sản nghiệp của bọn hắn thì chờ khi nào "
" Đúng đúng, ta đi với ngươi. C·ướp một lần liền ăn ba năm"
...
...
Ngọc Linh Sơn, Ngọc gia.
Đúng như các nơi tu sĩ bàn luận, Ngọc gia đúng là đang khóc.
Trong từ đường tiếng kêu khóc, chửi rủa liên tục vang kên, cả từ đường một đống lớn người quỳ từ trên xuống dưới xếp thành mấy hàng.
" Lão tổ "
" Hức hức"
" Đáng c·hết ma nữ, ta tất sát ngươi "...
...
" Ngọc Bất Phàm ngươi đúng là rác rưởi, sỉ nhục của gia tộc, lão tổ vừa vẫn lạc mà ngươi còn ngồi đó cười được sao. "
Một âm thành không hài hòa đột ngột vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn xuống cuối hàng. Nơi đó có một tên thanh niên vẫn đang nhoẻn miệng cười, dù không cười ra tiếng nhưng lão tổ vẫn lạc là chuyện buồn, ngươi ngồi đây cười rốt cuộc là ý gì.
Tên thanh niên nghe có người nhắc đến mình liền ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn sang.
Hắn khuôn mặt cũng không phải quá mức anh tuấn nhưng cũng không quá kém, khuôn mặt không quan trọng.
Chỗ đáng chú ý là ánh mắt của hắn cực kỳ thâm thúy, cứ như đã trải qua vô tận tuế nguyệt.
Ngọc gia đương nhiệm tộc trưởng Ngọc Huyền Cung lúc này đứng dậy chỉ vào hắn quát mắng.
" Ngọc Bất Huyền ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta"
Ngọc Huyền Cung sắc mặt lạnh lẽo nói thêm.
" Sau khi ra ngoài lập tức đi đến Hình Phạt Đường nhận phạt. "
" Được" Ngọc Bất Huyền đứng dậy, mặt không một chút cảm xúc hồi đáp, nói xong hắn liền đi ra khỏi từ đường, trước khi đi còn liếc một lần kẻ đã sỉ nhục hắn lúc nãy.
" Ngọc Huyền Chung !! ngươi muốn c·hết thì ta thành toàn ngươi "
Ngọc Bất Phàm sát ý bốc lên mãnh liệt, ánh mắt thâm thúy như vực sâu đem hình dáng của Ngọc Huyền Chung nhớ kỹ trong đầu.
Trên đường quay về động phủ Ngọc Bất Phàm khóe miệng lẩm bẩm, hắn nói rất nhỏ chỉ mình hắn có thể nghe được.
" Bắc Huyền tiên tôn ta nếu đã lấy đi thân xác của ngươi liền sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện"
" Từ ngươi cừu địch, đến kẻ hại c·hết phụ thân người, những kẻ trong những năm này ức h·iếp ngươi, ta đều sẽ cho bọn hắn trừng phạt thích đáng, ngươi cứ an tâm đi thôi... "
Hắn vừa lẩm bẩm vừa đi, chỉ càn bước một bước tu vi của hắn liền liên tục tăng lên, một bước Luyện khí tầng hai, hai bước tầng ba, ba bước tầng bốn...sáu bước tầng bảy....
Đi đi đi, từ Luyện khí tầng hai hắn chỉ cần đi sáu bước liền đạt đến Luyện khí tầng bảy đỉnh phong.
Bắc Huyền tiên tôn đúng là khủng bố.