Chương 38: Thái Vũ Kiếm Tông Vây Giết
Thái Vũ phường thị là Yến quốc đệ nhất phường thị, không nơi nào có thể so, thanh danh vang vọng xung quanh mấy chục quốc gia.
Phường thị to lớn đến cực điểm, to lớn như một tòa thành, xung quanh thành lại có không ít Thái Vũ Kiếm Tông đệ tử bay qua bay lại cảnh giới.
Không như những nơi khác, Thái Vũ phường thị không hề dùng huyễn trận che giấu phàm nhân, không giấu nhưng cũng không cho vào.
Tất nhiên phàm nhân muốn đến cũng rất khó khăn, nơi đây linh khí nồng đậm làm cho lân cận độc trùng dã thú trở nên cực kỳ đáng sợ. Dù là Tiên Thiên võ giả khi đi cũng phải cẩn thận ứng đối.
Dù đường vào nguy hiểm nhưng ngoại vi xung quanh phường thị vẫn tụ tập lượng lớn dân chúng. Xây dựng nhà cửa, phòng ốc, buôn bán, chợ thức ăn.
Nên có đều có, không khác gì một tòa phàm nhân huyện thành. Nhân khẩu ít nhất vài trăm vạn người, chính xác là bao nhiêu không ai biết rõ, đâu ai rảnh thống kê chứ.
Tồn tại đông người như vậy vì nhiều lí do. Chỉ có thể vào được nơi này liền rất an toàn, thậm chí so Yến quốc đô thành còn an toàn hơn. Ít nhất là đối với phổ thông dân chúng là vậy, chỉ cần không chọc đến tu sĩ mọi chuyện liền ổn.
Ngoài ra có không thiếu phàm trần quyền quý, liều mạng muốn đến đây nịnh nọt tiếp cận tiên nhân.
Còn có tu sĩ hậu duệ, bởi vì sinh ra là phàm nhân, nên cũng ở đây sinh con đẻ cái.
Đi qua hơn ngàn năm, số lượng đông đảo như vậy cũng rất bình thường.
Thiên Lâm phường thị tiếng ồn ào huyên náo vang vọng khắp nơi, trên đường đi đầy ắp người, tiếng bày hàng rao bán cãi cọ vang lên không ngừng.
Trên không trung một đạo bạch quang lướt qua, bạch quang từ trên không bay xuống dưới phường thị.
Bạch quang biến mất hiện ra một chiếc dài hơn ba mươi mét phi chu. Phi chu to lớn che phủ mật đất, lại tản mát ra ẩn ẩn uy thế, làm bên dưới tu sĩ không nhịn được ngước lên nhìn, sắc mặt sợ hãi thán phục.
" Phi chu ở đâu ra vậy ? thật mạnh kẽ uy thế "
" Đầu thuyền có ấn ký kìa, là Thái Vũ Kiếm Tông phi chu"
" Vẫn nên tránh xa mộ chút, đi đi"
....
Trên phi chu không hề đông đúc, chỉ có một lão bà bà cùng ba người trẻ tuổi, hai nam một nữ.
" Sư tôn đã đến phường thị " Trong đó một nữ tử mở miệng, nhìn hướng lão bà bà.
" Ngọc Hi, để phi chu bay về Thái Vũ lâu đi " Lão bà bà ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt, nhẹ giọng nói.
" Vâng sư tôn " Ngọc Hi nữ tử vội vàng đáp lời, anh mắt nhìn về sau lưng hai tên thanh niên ra hiệu.
Làm xong việc, nàng do dự chốc lát liền hướng lão bà bà dò hỏi.
" Sư tôn, ngài đến đây là muốn xử lí ma nữ thật sao ?"
Lão bà bà ánh mắt hơi mở ra, nhàn nhạt uy thế tùy tiện phát tác ra, dù tùy ý nhưng cũng làm cho trên phi chu ba người cản thấy áp lực cực lớn.
" Hừ, ta tất sát ma nữ kia. Dám g·iết c·hết ta tôn nhi, còn dám g·iết Thái Vũ Kiếm Tông ta tám vị Trúc Cơ tu sĩ"
" Lần này ta sẽ cùng Chúc Khôn sư huynh vây g·iết ma nữ, nó chắc chắn phải c·hết. "
Lão bà bà sắc mặt giận dữ âm trầm, trên người sát ý bắn ra bốn phía.
Lão bà bà rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn không ra hỉ nộ. Nhìn về phía Ngọc Hi nữ tử nhẹ nhàng nói.
" Ngươi cũng đừng quan tâm quá nhiều, lần này mang theo ngươi đi theo cũng chỉ để gia tăng chút kiến thức thôi "
Ngọc Hi nữ tử vội vàng chắp tay thưa vâng.
" Vâng sư tôn, ta hiểu được "
Trong lúc sư đồ hai người đang nói chuyện phi chu đã bay đến giữa phường thị, đây là vị trí đặt Thái Vũ Lâu.
" Ngọc Vân sư muội ngươi đã đến rồi, ngươi đến trễ chút nữa có lẽ ta sẽ tự mình cầm kiếm đi chém ma nữ mất "
Phi chu còn chưa hạ xuống Thái Vũ Lâu, một âm thanh đùa giỡn đã từ dưới vang vọng lên.
" Nhìn sư huynh giọng điệu xem ra ma nữ hiện thân rồi sao " Ngọc Vân lão bà bà từ trên phi chu bay xuống, tiếp lời.
Trên đỉnh Thái Vũ Lâu đã sớm xuất hiện một tên thành thục tuấn lãng thanh niên, hắn mặc y phục màu vàng, tóc dài đến vai bị gió thổi bay phất phới, nhìn xem liền thấy cực kỳ có mị lực.
" Hôm qua vừa xuất hiện tập kích U Nhạc phường thị, đợi đến lúc ta đi đến, đối phương liền không thấy đâu "
" Sư huynh, xem ra chúng ta muốn tìm được tên ma nữ kia cũng không dễ dàng gì "
Lão bà bà hạ xuống thân thể đi đến trước mặt thành thục thanh niên.
Một lão bà bà gọi một tên thanh niên là sư huynh, hình ảnh đúng là không chút nào hài hòa, nhưng đây là tu tiên giới, nó lại quá đỗi bình thường.
" Không cần tìm, mặc dù ta không hiểu vì sao tên ma nữ đó liên tục tập kích phường thị."
" Nhưng ta có thể xác định, chờ bên ngoài phường thị đều bị tập kích hết rồi, thì chắc chắn sẽ tới lượt Thái Vũ phường thị "
" Do đó ta cùng ngươi chờ cô ta đến là đủ rồi "
Thành thục thanh niên nhàn nhạt nói, tìm là tìm không được, đối phương hành tung quỷ xuất nhập thần, khó mà nắm bắt.
" Ma nữ này rốt cuộc là cái gì tu vi, nói thật với ngươi ta có chút lo lắng "
Thành thục thanh niên nói ra trong lòng bất an, hắn cảm thấy rất không đúng, đối phương quá mức ngang tàn, không có đầy đủ thực lực ai dám làm vậy .
Lão bà bà trong mặt hiện ra sát khí lãnh lẽo nói.
" Sư huynh, xem ra ngươi ở yên một chỗ đã đem ngươi ý chí mài mòn không ít. Đường đường là kiếm tu ngươi sao có thể như vậy sợ"
Thanh niên cười khổ nói.
" Sư muội, ta không có sợ, thê nhưng mọi việc vẫn phải ổn trọng một chút, kiếm tu cũng không thể quá mức ngu ngốc. Ngươi ngang ngược lấy thế h·iếp người đã quen, còn tốt Yến quốc không có cái gì cường giả, nếu không ngươi đã sớm bị thua thiệt "
Lão bà bà bị thuyết giáo cảm giác rất khó chịu, vẫy vẫy tay tùy ý đáp lời, sau đó liền đi vào trong, không nói tiếp nữa.
" Được rồi được rồi, chuyện này sư tôn đã quyết, sư huynh ngươi thay đổi không được "
"Ngọc Hi đi thôi, vào trong nghỉ ngơi "
Ngọc Hi nữ tử nghe vậy liền vội vàng chạy theo.
" Haiii..."
Thành thục thanh niên thở dài một tiếng.
Hắn gọi Chúc Khôn là Thái Vũ Kiếm Tông năm vị Tủ Phủ Thượng Nhân một trong. Bản tính ổn trọng, thành thục, dù là kiếm tu nhưng không phải chỉ biết thẳng tiến không lùi, hiểu được tiến thối.
Lúc đầu việc vây g·iết ma nữ hắn là cầm ý kiến phản đối. Dù sao đối phương lại lịch không rõ, thực lực không rõ, ý đồ không rõ. Cái gì cũng không biết liền đi tìm phiền phức với đối phương, có phải hay không quá ngu xuẩn.
" Sư tôn cùng mấy vị sư huynh đúng là hồ đồ rồi a "
...
...
Tử Nguyệt cũng không biết mình đang bị người ta lên kế hoạch vây g·iết. Dù có biết nàng cũng chả quan tâm đâu.
Hơn một tháng này nàng sắp g·iết điên rồi, tìm đan dược một chút tác dụng cũng không có, chỉ được cái tốn thời gian.
Tử Nguyệt đứng không trung nhìn về phía xa lạnh nhạt lẩm bẩm.
" Lại một tòa phường thị nữa "
" Xoẹt ....... Oanh ầm " Nàng vừa dứt lời một luồn hắc quang liền bắn ra, xẹt ngang bầu trời, bay xuống một ngọn sơn phong.
Trên đỉnh sơn phong một quang tráo phòng ngự xuất hiện.
Vô nghĩa chống cự không có cái gì tác dụng, quang tráo bị hắc quang tùy tiện xuyên thủng, bắn vào trong, đem đỉnh núi san bằng.
" Gàoooo"
" U u u u.."
Sau lưng tử nguyệt hai thân ảnh đột ngột nhảy ra.
Cả hai có làn da trắng bệch sần sùi, đôi mắt trắng dã, khóe miệng mọc ra đáng sợ ranh nanh, trên người bốc lên nồng nặc thi khí. Nhìn bề ngoài liền biết không phải vật gì tốt.
Chúng là Thi Quỷ, từ La Dương cùng Lý Bạch biến thành, bị thi độc ăn mòn chuyển hóa, sau mười ngày mười đêm bị hắc vụ bao trùm cuối cùng trở thành Thi Quỷ.
Cả hai thực lực vẫn rất mạnh, phổ thông Trúc Cơ đối phó không được. Thân thể cứng rắn không thua pháp khí, trên người lại mang theo thi độc, cực kỳ khó giải quyết.
Tử Nguyệt gần đây dùng bọn hắn xử lí một chút tạp ngư, tránh làm phiền nàng c·ướp đan dược.
" a a rống "
Hai tên Thi Quỷ bay thẳng vào sơn phong, như sói vào bầy cừu loạn g·iết khắp nơi. Tu sĩ luyện khí vừa đối mặt liền bị bị bẻ cổ, móc tim, không có chút chống cự.