Chương 37: Vô Dụng Đan Dược
Thiên Lâm phường thị chỉ còn lại một đống phế tích, máu đen vẩy ra khắp nơi. Xung quanh Âm sát chi khí tùy ý lượn lờ, một cảm giác âm lãnh rùng rợn bao trùm nơi này.
Trước khi phường thị trận pháp mở ra, đã có không ít tu sĩ cảm nhận được không đúng nhanh chóng rời đi, nhờ vậy mà giữ được một mạng nhỏ.
Nhưng bọn họ không hề rời đi, mà chỉ chạy ra từ xa quan sát cao giai tu sĩ giao thủ, bọn họ thì muốn từ đó kiếm được chỗ tốt.
Trận chiến kết thúc, từ xa xa liền có không thiếu thân ảnh đang bay về phía phường thị.
" Đây thật là Thiên Lâm phường thị sao ?" Một lão giả tán tu nhìn xem trước mặt một đống hoang tàn, khó tin tự hỏi.
" Sao mà sai được"
" Trúc Cơ tu sĩ đáng sợ vậy sao "
" Tồn tại mấy trăm năm phường thị cứ như vậy hủy diệt "
Phần lớn lão tu sĩ đều ở đó cảm khái, thế sự khó lường.
Một số tu sĩ thì lại cười trên nỗi đau của người khác.
" Lần này Lâm gia lão tổ đều c·hết ở đây, đúng là chuyện vui đáng mừng ha ha "
" Vị này đạo hữu chắc là cùng Lâm gia có thù rồi "
" Lâm gia trước đó đã vẫn lạc một vị Trúc Cơ ở Âm Thú tai, lần này lại mất một vị, Lâm gia thương cân động cốt là không thể tránh khỏi "
" Há chỉ có như vậy, Lâm gia Lâm Lãm Quân cách đây mấy hôm cũng đã bị trọng thương"
" Xem ra Lâm gia muốn xuống dốc, không biết có thể từ đó vớt được chỗ tốt hay không "
Tất nhiên không phải ai cũng rảnh rỗi đứng đây nói nhảm, không thiếu tu sĩ như thiêu thân lao vào phường thị.
Bọn họ liều mình đi vào để xem còn sót lại gì không, dù sao cao giai tu sĩ giao chiến xong cũng sẽ không rảnh đến mức đi bới đất lên thu thập đồ vật.
" Túi trữ vật"
Một tu sĩ lật từ đống đất ra một chiếc túi nhỏ làm hắn vui mừng khôn xiết, vội vàng đem túi nhặt lên.
" Tiếp tục tìm, vận khí của ta hôm nay rất tốt "
" Phốc " Lúc hắn còn đang vui sướng, một đạo hàn mang đột nhiên quét qua.
" Sao trời đất lại quay cuồng thế này !"
Một chiếc đầu bay vài vòng trên trời liền rớt vào đống đất, máu tươi đem mặt đất nhiễm đỏ, mùi vị huyết tinh trần ngập trong không khí.
Hắn còn chưa cầm túi trữ vật nóng tay đã bị không biết tu sĩ đánh lén, đem đầu chặt xuống.
Túi trữ vật sắp rớt xuống mặt đất liền bị một bàn tay chộp lấy. Kẻ đó mang theo mặt nạ không nhìn thể nhìn rõ mặt mũi, toàn thân che lấp bởi bạch y.
Hắn đem túi trữ vật nhét vào túi, nhìn thoáng qua t·hi t·hể lạnh nhạt nói.
" Vật này chỉ thuộc về người có duyên, ngươi thì không có. Do đó nó về tay ta "
Từ nơi xa có âm thanh vọng đến, t·iếng n·ổ, tiếng la hét, tiếng kêu rên theo gió vang vọng khắp nơi
" Món Pháp khí này thuộc về bọn ta, ai có ý kiến "
" Đều từ dưới đất móc lên sao lại thuộc về ngươi rồi "
" Nói nhảm thật nhiều, ai thắng thì lấy. Xích Hỏa Kiếm đi "
...
" Cẩu vật dám mai phục ta "
" Giết hắn "
" Ầm ầm "
" Oanhhh"
" Đừng g·iết ta, Linh thạch cho ngươi "
" a "
Trong phường thị chém g·iết xảy ra liên tục.Tu sĩ luôn luôn sống trong tranh đấu, vì chút ít tài nguyên cũng đủ để ngươi c·hết ta sống.
Phường thị vừa kết thúc một trận đại t·hảm s·át, lại bắt đầu một hồi tinh phong huyết vũ.
Tu sĩ cũng là nhân loại, chim c·hết vì ăn n·gười c·hết vì lợi. Tu sĩ hơn người một bậc cũng không thể tránh khỏi vì lợi mà c·hết.
...
Yến Quốc năm 90xx Yến sử ký lục:
Thiên Lâm Phường Thị Diệt Vong ký lục.
Vào năm này Huyết Sát ma nữ hủy diệt Thiên Lâm phường thị. Vạn chúng tu sĩ xương cốt không còn. Tam đại tiên trưởng vẫn lạc, nữ tiên lưu lại xương khô, nhị vị nam tiên sống không thấy n·gười c·hết không thấy xác.
Phường thị sụp đổ để lại vạn bảo, chúng tiên vì lợi tranh đấu, lại hiện tinh phong huyết vũ.
Ma nữ ác độc tàn bạo sát lục vạn tiên hài cốt không còn, chúng tiên vì lợi máu chảy thành sông.
Yếu quốc t·hảm k·ịch theo đó mở ra.
...
" Cộc "
Một tiếng mở cửa vang lên, Tử Nguyệt đã về đến Thái Vũ Lâu.
Nàng bước lại cạnh giường, trên giường nằm một tên mười lăm, mười sáu tuổi thiếu niên. Hôn nhẹ cạnh môi hắn, nàng liền nhẹ nhàng nói.
" Thiếu gia, ta rất nhanh liền giúp ngươi tỉnh lại "
Lại giúp hắn thanh tẩy thân thể một hồi. Xong việc nàng đi lại chỗ bồ đoàn lấy ra túi trữ vật, nhẫn trữ vật kiểm kê một chút đồ vật.
" Linh thạch ? Linh khí, Pháp khí, Linh dược.....ta không quan tâm mấy thứ này "
" đây rồi Bổ Hồn Đan, Hồn Nguyên Đan.... đúng là không ít, không biết đủ để thiếu gia tỉnh không nữa " Tử Nguyệt mặc dù nắm trong tay không ít đan dược, nhưng nàng vẫn khá lo lắng.
Lo lắng thì lo lắng, nhưng nên làm vẫn phải làm.
" Thiếu gia, chúng ta qua đây chút đi "
Tử Nguyệt đem Bạch Thần Vũ ôm lên, đi đến chỗ Tụ Linh Trận. Nàng ngồi xếp bằng, đem hắn đầu đặt lên đùi mình.
" Trước hết thử một viên xem thế nào "
Nàng lấy ra một viên đan dược đưa vào miệng hắn, lại từ trong người lấy ra một ít linh dịch từ động phủ Hắc Phong Sơn, cùng một chỗ phục dụng.
Chuẩn bị xong, nàng lại đưa một tay đặt lên ngực đối phương, hỗ trợ luyện hóa.
Đan dược trị thương cho dù không luyện hóa thời gian trôi qua cũng sẽ tự mình tan hết, chữa trị cho người dùng. Nàng thì không muốn chờ do đó toàn lực luyện hóa, rất nhanh đan dược dược lực cũng tan hết.
" Hô " Xong việc nàng liền nhìn chằm chằm thiếu gia, xem có tác dụng gì không.
Chờ đợi chưa đến năm phút liền có dị động, mí mắt hắn hơi run run.
" Ừm thiếu gia tỉnh ? "
Nàng nở nụ cười vui mừng, đưa tay muốn kiển tra xem thế nào, nhưng hắn chỉ run run chốc lát liền tiếp tục nằm bất động.
" ?...? " Tử Nguyệt nụ cười cứng lại trên mặt.
" Chẳng lẽ chưa đủ dược lực, vậy thì dùng thêm đan là được"
" Liệu Hồn Đan ăn,...."
" Hồn Huyết Đan, ăn,..."
"......"
Phục dụng đan dược từ sáng đến tối, Bạch Thần Vũ cứ ăn đan dược xong liền run run co giật, sao đó lại nằm yên bất động.
"?????"
" Chẳng lẽ đan dược dởm"
" Hay là hỏng rồi ????"
Tử Nguyệt không biết nên làm sao, mặc dù còn không ít đan dược nhưng nàng không dám cho hắn dùng tiếp.
" Không thể tiếp tục dùng nữa, đan dược là có đan độc, ăn hoài tích tụ lượng lớn đan độc còn không hại c·hết thiếu gia "
Nàng nghĩ mãi cũng không ra cách gì hay.
" Chỉ có thể chờ ngày mai lại thử phục dụng lần nữa ".
Nàng ôm thiếu gia một đêm, ngủ cực kỳ thoải mái. Nhưng sang ngày hôm sau tâm tình nàng lại hổng bét đến cực điểm.
Ngày hôm sau kết quả vẫn không có thay đổi, Bạch Thần Vũ chỉ co giật run run đôi chút chứ không hề tỉnh lại.
" Vẫn không được, rốt cuộc là sao. Vậy thì thử một ngày nữa "
Một ngày lại một ngày, đan dược vô dụng, Bạch Thần Vũ vẫn như xác c·hết nằm bất động, mặc dù có dấu hiệu chuyển biến tốt nhưng rất nhanh liền biến mất.
Tử Nguyệt bắt đầu gấp rồi, nàng lo sợ nếu chờ quá lâu thiếu gia sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại .
" Hô, xem ra chỉ có thế tiếp tục tìm đan " Hít một hơi thật sâu bình phục lại tâm tình, nàng có quyết định mới.
" Một loại đan không được thì hai loại ba loại, nếu vẫn không được vậy thì tìm cho đến khi nào thiếu gia tỉnh lại mới thôi "
Tử Nguyệt đã có quyết tâm, từ lúc này Yến quốc phường thị ác mộng chính thức bắt đầu.