Chương 39: Lâm Gia Tìm Đến
Trong lúc Thi Quỷ đại khai sát giới, thì từ xa âm thanh gào thét vang lên, còn kèm theo một thanh to lớn đại kích bắn đến.
" Là Thi Quỷ "
" Quản nó là cái gì, Huyết Nha Kích đi "
Đại kích phía trên hiện ra to lớn cự lang hư ảnh, mang theo sát tính gào thét nhào về hai tên Thi Quỷ, cứ như muốn một ngụm đem cả hai nuốt chửng.
Thi quỷ trắng dã hai mắt về phía đại kích, từ trên người Thi khí bốc lên nồng nặc. Thi Quỷ bị thi khí bao trùm nhảy lên lấy cứng đối cứng.
Hai Trúc Cơ tu sĩ cùng hai tên Thi Quỷ bắt đầu đánh lên.
Tử Nguyệt nhìn xem đại chiến, nhìn chốc lát liền mất đi hứng thú, dù sao hai tên tu sĩ là bị đè lên đánh, cả hai căn bản không phải là đối thủ của Thi Quỷ.
" Đi thôi " Tử Nguyệt mang theo Thi Vương lại một lần nữa càn quét phường thị đan dược.
Thu thập mới lạ đan dược không thiếu, nhưng nàng cảm giác không có ý nghĩa gì. Khả năng cao là không có tác dụng.
Nàng đã sớm thói quen, chốc lát liền đem phường thi quét một vòng. Bên ngoài chiến đấu cũng kết thúc, hai tên Trúc Cơ bị xé xác nuốt chửng. Số ít tu sĩ may mắn chạy thoát, giữ được một mạng.
Xong việc Tử Nguyệt không ở đây chờ đợi lâu, mà bay thẳng về Lâm Hải Thành.
" Vẫn không được thì chỉ có thể đi Thái Vũ phường thị tìm vận may thôi "
...
...
Thiên Lâm Sơn, Lâm gia tộc địa. Lâm gia là được xây dựng trên một tòa Nhị giai Linh Mạch. Từ Linh Mạch tản mát ra linh khí gần bảy thành đều bị Tụ Linh Trận tụ vào sáu tòa động phủ, phân chia Nhất Phòng Động phủ đến Lục Phòng Động Phủ.
Sáu tòa động phủ này là dành cho Trúc Cơ lão tổ, hiện tại chỉ còn lại Nhất Phòng cùng Nhị Phòng là có người. Lâm Minh Tuyết lúc trước là ở Lục Phòng chỉ là nàng đã vẫn lạc, chỉ còn lại một đống xương khô, linh hồn cũng bị Thi Vương nuốt vài bụng, do đó động phủ cũng bị để trống.
Lúc này trong Nhất Phòng, nơi này là Lâm gia già nhất Trúc Cơ tu sĩ chỗ ở, cũng là Yếu Quốc có danh tiếng to lớn Nhị Gia Thượng Phẩm Luyện Đan Sư Lâm Minh Dương.
Bên trong động phủ rất giản dị, bên phải đặt mấy chiếc bàn đá ghế đá, bên trái lại trồng một ít Linh Dược Linh Thảo, ở sâu trong động phủ liếc sang liền thấy một tòa Tụ Linh Trận.
Lúc này trên ghế đang ngồi một vị t·ang t·hương nam tử, hắn ngồi đó uống trà. Vẻ mặt hắn không chút nào tốt, tâm tình cực kém như có chuyện buồn phiền.
Lúc này từ bên ngoài có người bước vào, là tộc trưởng Lâm Lãm Quân.
" Lãm Quân gặp qua Minh Dương lão tổ "
Hắn vừa bước vào liền quỳ xuống hành lễ. Vị này trong gia tộc là bối phận cao nhất rồi, còn là người hắn rất kính nể, quỳ xuống rất bình thường.
" Lãm Phong ngươi đến rất đúng lúc, ngươi nói xem ta Lâm gia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra "
Lâm Minh Dương u buồn nói, không chờ Lâm Lãm Phong trả lời hắn lại nói tiếp.
" Hơn mười năm nay từ khi Lãm Nha, Lãm Hạo c·hết ở Tinh Phong bí cảnh, Lâm gia cứ như bị ông trời chán ghét "
" Từ Hắc Phong Sơn sụp đổ, Minh Hạ vẫn lạc ở Âm Thú Tai"
" Lại đến việc Lãm Phong lại quá ngu xuẩn tùy tiện nhìn lén không biết tên cường giả, làm bản thân bị trọng thương khó trị "
" Minh Tuyết nha đầu nửa tháng trước lại bị vị kia hung danh hiển hách ma nữ chém g·iết, Thiên Lâm phường thị cũng theo đó hủy diệt "
" Lâm gia thiệt hại nặng nề, thương cân động cốt "
" Đây là trời muốn diệt ta Lâm gia "
Lâm Lãm Phong thấy lão tổ bi quan như vậy, vội vàng tiến lên khuyên bảo.
" Lão tổ ngài đừng như vậy, Lâm gia chúng ta có tổ sư phù hộ. Nhất định có thể vượt qua cửa ải nguy nan "
" Lại thêm lão tổ anh minh thần võ, thực lực mạnh mẽ, lại là thành danh cực lớn luyện đan sư, ngài chắc chắn có thể vực dậy gia tộc"
Hắn lại bồi thêm một câu nịnh nọt, muốn làm lão tổ vui vẻ hơn chút.
Lâm Minh Dương nghe vậy cũng bị hắn làm tâm tình tốt hơn chút xíu.
" Tiểu tử ngươi vẫn rất biết nịnh nọt"
Nhưng tốt không được bao lâu, sắc mặt hắn lại xụ xuống, âu sầu nói.
" Ta là cái lão bất tử, thọ nguyên không còn nhiều. Nếu ta vẫn lạc thì chỉ còn lại Lãm Quân, hắn lại trọng thương không khỏi. Đến lúc đó gia tộc làm sao bây giờ ?"
Lâm Minh Dương dù đã già, nhưng không hề hồ đồ. Hắn tuổi thọ đã hơn ba trăm năm, nếu không phải dùng Duyên Thọ Đan duy trì thì đã sớm vẫn lạc. Đan dược mạnh hơn cũng có giới hạn, hắn tuyệt đối sống không hơn hai mươi năm nữa.
Trước khi hắn vẫn lạc mà Lâm Lãm Quân chưa khôi phục, hoặc Lâm gia không ra mới Trúc Cơ tu sĩ, vậy thì gia tộc chắc chắn sẽ diệt vong. Rất nhiều thế lực xung quanh sẽ chia cắt, ăn sạch bọn hắn.
" Trúc Cơ Đan khó tìm a"
Lâm Minh Dương trong lòng thầm nghĩ, dù hắn là Nhị giai Luyện đan sư, muốn lấy được Trúc Cơ đan cũng khó khăn trùng điệp. Muốn trong hai mươi năm tìm được, hắn không có nắm chắc.
" Đến đường cùng chắc chỉ có thể đi cầu Uyên Minh Thượng Nhân thôi "
" Nhưng hắn vô tình như vậy, đến con mình sống c·hết đều không quản, hắn sẽ giúp sao ? "
Lâm Minh Dương trong lòng loạn thành một đống.
" A đúng rồi ta quên mất, ngươi đến gặp lão già này không phải chỉ vì nói nhảm đi "
Lâm Minh Dương giờ mới nhớ lại, Lãm Phong dù gì cũng là tộc trưởng, hàng ngày trăm công nghìn việc. Chỉ khi có đại sự hắn không quyết định được mới tìm đến Trúc Cơ lão tổ xin ý kiến.
" A đúng, đúng là có chuyện quan trọng. Có liên quan đến Lãm Quân lão tổ "
Hắn kém chút nữa liền quên chính sự.
" Lão tổ, ta tìm ra vị tiền bối mà Lãm Quân lão tổ nhìn trộm"
" Có lẽ Lãm Quân lão tổ trọng thương còn có hi vọng "
Lâm Minh Dương nghe vậy liền giật nảy cả người.
" Vị kia kinh khủng tiền bối sao, ngươi tìm thấy ở đâu ? " Hắn cực kỳ kiêng kỵ đối phương.
Chỉ bằng một ánh mắt liền có thể làm cho Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ trọng thương khó lành. Đây là cái gì khủng bố thực lực, Tử Phủ Thượng Nhân đều làm không được.
" Đối phương ở Lâm Hải Thành Thái Vũ Lâu "
" Cách đây không lâu Dương Bất Dịch đến giao phù lục, chắc ngài cũng biết hắn là gia tộc khách khanh"
" Lúc hắn đến ta nhìn thấy hắn trọng thương chưa khỏi liền ép hỏi, dù sao Lâm gia khách khanh không phải ai cũng có thể trêu chọc "
" Hắn nói đối phương cực kỳ kinh khủng, ta ........"
Lâm Lãm Phong diễn tả làm sao ép hỏi Dương Bất Dịch. Rồi lại bảo hắn diễn tả đối phương hình dạng, hắn cảm thấy hơi quen, liền đem hắn đến gặp trọng thương Lâm Lãm Quân.
" Cuối cùng Lãm Quân lão tổ xác định chắc chắn là đối phương"
" Sau đó Lãm Quân lão tổ liền kêu ta đến gặp ngài "
Lâm Minh Dương hiểu được tiền căn hậu quả.
Hắn trầm ngâm suy tư rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
" Lãm Phong "
" Vâng "
Lâm Lâm Phòng đứng chờ rất lâu, nghe được lão tổ kêu vội vàng đáp lời.
" Để mọi người trong gia tộc chuẩn bị cẩn thận đường lui, ta sẽ mang theo Lãm Quân đến Thái Vũ Lâu một chuyến "
Hắn hít sâu một hơi, nói tiếp.
" Hi vọng đối phương sẽ tha tội mạo phạm, nếu ta cùng Lãm Quân không về được, ngươi liền mang toàn tộc rời đi Yến quốc, không được do dự "
Lâm Lãm Phong kinh hãi đây là muốn cược mạng, nhưng đây là lão tổ quyết định hắn khó mà nói thêm cái gì.
" Vâng lão tổ, ta chắc chắn làm theo chỉ thị "
Lâm Minh Dương thở dài một hơi, đi Thái Vũ Lâu dù có đánh cược mạng sống nguy hiểm. Nhưng so với hi vọng trong hai mươi năm gia tộc ra thêm một vị Trúc Cơ còn dễ hơn.
Chỉ cần Lãm Quân khôi phục liền có thể kéo dài Lâm gia, hắn không chỉ thực lực mạnh mẽ, còn có thể sống thêm hơn trăm năm nữa.
Lâm gia rất nhanh liền có hành động, đem không ít nồng cốt tộc nhân gọi về. Tài nguyên quan trọng cũng gom lại hết, từ bỏ rất nhiều tài nguyên cố định như cửa hàng khoáng mạch. Lâm Minh Dương cũng mang theo trọng thương Lâm Lãm Quân tiến về Lâm Hải Thành.
Không chỉ Lâm gia, Thái Vũ Kiếm Tông cũng nhận ra bất thường. Ma nữ luôn chạy theo một hướng là Lâm Hải Thành, việc này làm bọn họ thấy nghi ngờ.
" Tra cho ta " Từ trong Thái Vũ phường thị truyền ra mệnh lệnh, tra rõ Lâm Hải Thành.