Chương 36: Hương Tiêu Ngọc Vẫn
Lý Bạch cùng La Dương đã sớm bỏ chạy mất dạng.
" Sư huynh, làm vậy có chút không ổn chứ " La Dương không đành lòng, cảm giác bản thân cũng quá vô sỉ.
Lý Bạch lạnh lùng liếc hắn " Ngươi muốn cùng nàng c·hết chung thì cứ quay về, ta không có ý kiến"
La Dương nghe vậy không dám nói tiếp nhanh chóng bay đi.
...
" Bọn khốn nạn này, ta cũng các ngươi không c·hết không thôi " Lâm Minh Tuyết trong lòng phẫn hận không thôi, nhưng phía trước là to lớn nguy cơ không thể phân tâm.
" phốc "
Hai đạo phong nhận được nàng bắn ra không khác gì trò đùa, bị hắc thủ tùy tiện đập nát.
" A!!!!!!!!" Lâm Minh Tuyết hét thảm, nàng bị hắc thủ bóp chặt, xung quanh hắc vụ điên cuồng chui vào người nàng. Trắng nõn nà da thịt nhanh chóng tím tái, dần dần khô héo, đôi mắt phượng co vào, khủng bố đau đớn làm nàng ánh mắt hiện ra máu tươi.
Lâm Minh Tuyết chỉ chống đỡ được vài giây liền bị hắc vụ ăn sạch, da thịt biến mất chỉ còn lại một đống xương khô, hương tiêu ngọc vẫn.
Trúc Cơ tu sĩ ít nhất còn lại dư lại xương, bên dưới mấy ngàn luyện khí tu sĩ thế nhưng là xương cốt không còn.
Thi Vương hung tàn, ngay cả linh hồn cũng không ai thoát được, bị cắn nuốt đến hồn phi phách tán.
...
" Đủ vô sỉ, ác độc hai người " Tử Nguyệt đứng một bên nhìn thấy hết tất cả.
" Đây là sớm dự mưu, đem đối phương bỏ lại chặn Thi Vương để bọn hắn chạy thoát, làm người sao có thể vô sỉ như vậy. "
Tử Nguyệt tâm tình hỏng bét, nhìn thấy một màn âm mưu quỷ kế thế này làm nàng cực kỳ khó chịu.
Nàng nhìn lại đứng bên cạnh mình nãy giờ Thi Vương, hét lên.
" Thi Vương đuổi theo, bắt hai tên kia lại cho ta. "
Thi Vương mặt vô b·iểu t·ình, mang theo Tử Nguyệt bay lên không trung, phô thiên cái địa hắc vụ điên cuồng đè ép trận pháp.
" Răng rắc"
Trận pháp bình chướng không đỡ nổi, cứ như thủy tinh rạng nứt ra từng mảnh.
" Oanh"
Đã đến điểm giới hạn, trận pháp không đỡ nổi nữa, triệt để vỡ vụn.
" Uỳnh Uỳnh ụyng"
" Oành, ầm ầm"
Trận pháp tan vỡ, địa thế sụp đổ, nháy mắt đã c·hôn v·ùi một nửa phường thị.
"......" Tử Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn xem trận này đ·ộng đ·ất.
" Chỉ là c·ướp mấy viên đan dược mà thôi, có cần thiết ghê ghớm vậy không " Tử Nguyệt tâm mệt mỏi.
...
...
" Chạy mau, ma tu đuổi theo " La Dương đột ngột thấy lạnh sống lưng, thử nhìn ra đằng sau suýt nữa đem hắn dọa đến hồn phi phách tán.
Phía sau hắc vụ ngập trời bay theo bọn hắn, càng ngày càng gần. Bọn hắn toàn lực phi hành cũng không nhanh bằng đối phương.
Lý Bạch sắc mặt khó coi, nhìn xem La Dương nói.
" Sư đệ chia ra chạy đi, Tử Phủ ma tu t·ruy s·át, mà chúng ta đi cùng thì chỉ có c·hết chung "
" Chia ra ai may mắn thì có cơ hội sống "
Lý Bạch nói xong lập tức bay hướng khác, mặc kệ La Dương có đồng ý hay không.
La Dương thấy vậy chỉ có thể liều mạng bay theo hướng còn lại, hắn biết tỷ lệ hắn c·hết so sư huynh cao hơn, dù sao cách biệt tu vi còn đó. Sống c·hết chỉ có thể nhìn trời.
" Chạy được sao, hai người các ngươi không có chút cơ hội nào " Tử Nguyệt nhìn hai người chia nhau bỏ chạy thì chỉ cười khẽ, nàng nhìn thấy Thi Vương đã ngừng lại, xem ra khoảng cách này là đủ rồi.
Thi Vương chỉ giơ lên một cánh tay, bàn tay đột ngột bóp chặt kéo về sau, cứ như kéo thứ gì.
Hắn vừa động trong hư không liền vô căn cứ ngưng thực thành hai sợ hắc xích, kéo ra thật dài.
Sợi xích bị kéo vào hắc vụ, ngày càng ngắn lại, lúc này đã có thể nhìn thấy hai thân ảnh bị trói bởi hắc xích. Cả hai không khác gì chó c·hết bị kéo về.
Thi Vương bay đến chỗ Tử Nguyệt, tiện tay đem hai tên tu sĩ bị trói ném đến trước mặt nàng.
La Dương cùng Lý Bạch cả hai suy yếu nằm lơ lửng trên không trung, cả người tím tái bị Âm sát chi khí ăn mòn, trong người linh lực bị áp chế không cách nào sử dụng.
Tử Nguyệt lại gần, đem trên người bọn hắn nhẫn trữ vật cởi xuống.
" Không tệ, không hổ là Trúc Cơ tu sĩ đều có nhẫn trữ vật "
Bình thường Luyện khí tu sĩ chỉ có thể sử dụng túi trữ vật, nhẫn trữ vật bọn hắn không có tư cách dùng cũng không mua nổi, chỉ có Trúc Cơ tu sĩ mới mua được.
La Dương rất suy yếu, nhưng nghe có người nói chuyện hắn cố gắng ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy một vị mỹ lệ thiếu nữ trông rất quen mắt.
" Là...là ngươi " Cố gắng một hồi hắn cũng nhớ được mình từng gặp vị thiếu nữ này lúc nào.
" Đi cùng Hàn..a....Tư Yên vị ...kia, hộc hộc " Hắn nói đứt quãng cứ như sắp c·hết đến nơi vậy.
" Ư " Lý Bạch giống như muốn nói thứ gì, nhưng lại mở miệng không được, máu tươi liên tục chảy ra từ miệng. Ai bảo hắn chạy quá xa, Thi Vương liền đem một sợi xích cắm xuyên người hắn.
" Vị, vị này....tiền...!!" La Dương giống như muốn tiếp tục nói gì, nhưng Tử Nguyệt trực tiếp cho hắn một đạp.
" Thứ rác rưởi cũng đừng nói chuyện. Để cô nương người ta ở lại ngăn chặn nguy hiểm, còn các ngươi lại thi nhau bỏ chạy, hai người các ngươi còn là nam nhân sao "
" Đáng ghét hơn là các ngươi khích tướng đối phương ở lại, nếu không phải vậy người ta đã sớm trốn, sao có thể m·ất m·ạng "
" Bịch bịch ....."
Tử Nguyệt đem trong lòng khó chịu phát tiết hết ra, lại cho bọn hắn thêm mấy cước.
" Hanh, vô sỉ như vậy các ngươi còn là người sao"
" Không muốn làm người vậy để ta giúp cho các ngươi "
Nàng quay ngoắc người sang nhìn Thi Vương.
" Ngươi thử đem bọn hắn đồng hóa thành cương thi hay thi quỷ gì gì đó thử xem "
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu nàng đem hai tên Trúc Cơ tu sĩ này bắt lại. Nàng đọc trên thư tịch có nhắc về Luyện Thi thi khôi, Luyện Thi mang theo thi độc, một khi nhiễm phải mà không chữa khỏi kịp thời sẽ biến thành Thi Quỷ hoặc Cương Thi.
Nàng muốn thử chút xem sao, dù sao cũng có sẵn nguyên liệu. Coi như giải tỏa chút khó chịu tinh thần, thuận tiện giúp tên nữ tu sĩ lúc nãy báo thù.
Thi Vương nghe nàng nói thế ánh mắt tinh hồng của hắn lúc sáng lúc tối, cứ như đang suy tư.
Giơ tay ra, từ trong tay dần dần ngưng tụ thành hai giọt máu đỏ tươi, cả hai tỏa ra âm lãnh vặn vẹo khí tức.
" Phốc, phốc " Thi Vương búng nhẹ đem hai giọt máu bắn vào miệng Lý Bạch cùng La Dương.
Trong ánh mắt vạn phần không muốn của hai người, âm lãnh huyết dịch chui vào trong thân thể bọn họ.
" A a đau quá"
" Lấy nó ra đi "
Hai người chỉ cảm thấy đau đớn cực điểm, chỉ một giọt huyết dịch mà cứ như một thanh côn thật dài, cắm xuyên người bọn họ từ trên xuống dưới.
Huyết dịch kéo dài trong người cả hai đột nhiên nổ tung hóa thành thi đôc lấp đầy thân thể bọn họ.
" ư a,"
" trong người bị lắp đầy rồi "
" Thoải mái "
Cả hai nằm đó đang vặn vẹo kêu rên, lại đột nhiên cảm thấy thoải mái như muốn bay lên.
Đúng là bay lên thật, linh hồn đều bay ra khỏi xác, t·hi t·hể bắt đầu lạnh ngắt.
Thi Vương nhìn thấy linh hồn hai người bay ra, liền há miệng hút vào trong.
" ??? Sao cứ có cảm giác kỳ quái không thích hợp chỗ nào " Nhìn xem hai người từ đau đớn đến vui vẻ rồi lại thoải mái làm nàng cực kỳ khó hiểu.
Hai cỗ t·hi t·hể không hồn nằm dưới đất, da thịt tái xanh đã không có, biến lại bình thường chỉ là hơi tái nhợt. Miệng bọn hắn mọc ra chút răng nanh, hai mắt nhắm lại, lâu lâu lại hơi hơi co giật.
" Khi nào mới xong à "
" Kệ đi, tính sau. Quay về Lâm Hải Thành trước đã "
...
Trên thiên không một đám mây đen khổng lồ bay qua từng tòa sơn phong, bay thẳng về Lâm Hải Thành.