Chương 35: Địa Ngục Trần Gian
Thiên Lâm phường thị hắc vụ tứ ngược, âm thanh đau đớn thảm thiết vang vọng khắp nơi. Thường ngày cao cao tại thượng tu tiên giả, ở đây bị tùy ý chém g·iết không bằng heo chó.
Tu sĩ c·hết đi linh hồn bị hắc vụ trói buộc, không thể quay về thiên địa. Linh hồn vẫn còn ý chí bay lượn vòng quanh hắc vụ, không thể chấp nhận bản thân đ·ã c·hết, điên cuồng kêu gào. Thiên Lâm phường thị không khác địa ngục trần gian.
Nhợt nhạt như t·hi t·hể, ánh mắt tinh hồng kh·iếp người, há ra mọc lít nhít răng nanh miệng, hút nhẹ liền đem vô số đang kêu rên linh hồn nuốt vào bụng, trông không khác gì yêu ma.
" Thi Vương bị kích phát hung tính sao ?" Tử Nguyệt ngồi cạnh Thi Vương cũng cảm nhận được chút ít tâm tình hiện tại của nó.
" Ta chỉ muốn đem đan dược về thôi mà, khó khăn vậy sao ?"
" Làm sao xử lý ?"
" C·hết hết luôn rồi sao?"
" À không vẫn còn ba người, thế nhưng sao không chạy, chờ c·hết sao ???"
" Ngu xuẩn sao?"
"....????"
"...."
Tử Nguyệt không biết làm gì, ngồi đó vừa xem Thi Vương hút linh hồn vừa tự hỏi mười vạn câu hỏi vì sao.
...
...
Lý Bạch, La Dương cẩn thận bay lượn một vòng cuối cùng cũng tìm được Lâm Minh Tuyết.
Lâm Minh Tuyết kinh ngạc nhìn hai người bay tới, bất giác hỏi.
" Hai vị đạo hữu, các ngươi không phải quay về tông môn rồi sao? "
Lý Bạch không biết hai chữ " xấu hổ " viết thế nào, liền trả lời.
" Ta cảm thấy phường thị có nguy cơ không nhỏ, lo lắng đạo hữu gặp nguy hiểm liền mang theo sư đệ quay lại tương trợ"
Lâm Minh Tuyết nhìn hắn chững chạc đường hoàng nói như thật, nàng kém chút thì tin. Nhưng nàng không phải kẻ ngu, nghĩ chút liền hiểu, lạnh lẽo cười một tiếng nói.
" Vậy thì thật là cảm tạ... đạo hữu " Nàng nhấn mạnh hai chữ cảm tạ, không có hảo ý nhìn Lý Bạch.
Lý Bạch như không hiểu được nàng có ý riêng, nghiêm túc đáp lễ.
" Lâ·m đ·ạo hữu quá khen, từ trước giờ ta vẫn luôn như vậy, thấy người gặp khó liền sẽ không nhịn được mà giúp đỡ "
"...." La Dương nghe hai người nói mà ngây ngẩn người. Sư huynh từ trước giờ là người như vậy sao, sao ta không biết.
" Sư huynh không phải lão âm bức sao? " La Dương trong lòng tự hỏi.
" Hai vị có thể hay không đừng đứng đó khách sao, không thấy tình huống muốn mạng sao."
La Dương nhớ lại phía dưới đang đứng một tôn Tử Phủ ma tu đâu, còn đứng đây nói nhảm làm gì.
Lý Bạch hơi gật đầu nhìn sang Lâm Minh Tuyết nói chính sự " Lâ·m đ·ạo hữu ngươi thấy hiện tại nên làm gì ?"
Nghe Lý Bạch dò hỏi nàng liền cả người ủ rũ, " Ta cũng không biết, đối phương quá kinh khủng, ta đang do dự xem có nên thử dùng trận pháp trấn áp vẫn là nên bỏ chạy. "
Lý Bạch nghe vậy trầm ngâm chốc lát liền nói " Lâ·m đ·ạo hữu đừng bị tên ma tu này dọa sợ, lấy ba người chúng ta thực lực trấn áp hắn tuyệt đối không có vấn đề."
Lâm Minh Tuyết nghe vậy lộ ra chút ít do dự.
" Lâ·m đ·ạo hữu, ngươi chẳng lẽ dự định từ bỏ Thiên Lâm phường thị sao ? nó là ngươi Lâm gia lớn nhất sản nghiệp a "
Lý Bạch thấy nàng do dự, vội vàng thêm dầu vào lửa.
Lâm Minh Tuyết cũng nhớ lại, Thiên Lâm phường thị chiếm sáu thành thu nhập của gia tộc hàng năm. Âm Thú Tai đã làm gia tộc tổn thất nặng nề, nếu lại mất đi phường thị liền là họa vô đơn chí, gia tộc đã suy yếu lại càng thêm suy yếu.
" Làm"
Nàng cắn răng quyết định liều một lần, nếu cứ thế rời đi nàng không cam lòng.
" Nếu vậy xin nhờ hai vị đạo hữu hỗ trợ, chỉ cần cứu được phường thị Lâm gia ta chắc chắn có trọng lễ thâm tạ "
Lâm Minh Tuyết hướng về hai người bọn họ chắp tay, một mình nàng không có chút phần thắng, chỉ có thể nhờ người.
" Không có vấn đề, Lâ·m đ·ạo hữu cứ tin ở ta. Ta có Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong thực lực, cho dù cùng bên dưới ma tu chính diện giao chiến cũng có thể chống đỡ một hai. "
Lý Bạch tỏ ra cực kỳ tự tin, cứ như đã ăn chắc ma tu, nhưng sâu trong ánh mắt lại lóe lên một tia hàn mang.
Nhìn thấy Lý Bạch tự tin như vậy, Lâm Minh Tuyết cũng bị ảnh hưởng, tăng thêm không ít can đảm.
" Vậy hai vị đọa hữu, lát nữa ta sẽ vận dùng toàn bộ sức mạnh tích góp của đại trận, ngưng tụ ra bốn đạo phong nhân, ta...." Lâm Minh Tuyết nói ra kế hoạch.
Lý Bạch mặt ngoài gật gật đầu, liên mồm tán thành, trong lòng lại khinh thường.
" Ngây thơ tiểu cô nương, đừng nói một tòa trận pháp ba tên Trúc Cơ, cho dù là ba tòa trận pháp mười tên Trúc Cơ, thật sự đụng phải Tử Phủ tu sĩ cũng chỉ có một con đường c·hết "
So với âm hiểm Lý Bạch, sư đệ hắn La Dương bình thường hơn nhiều, hắn cảm thấy kế hoạch có tỷ lệ thành công không thấp, có thể liều một lần.
Lâm Minh Tuyết trong đầu hiện tại chỉ có ý muốn cứu phường thị, không nhận ra Lý Bạch dị thường.
Đợi nàng nói xong Lý Bạch liền gấp gáp mở miệng.
" Kế hạch không sai, nhưng vẫn cần đường lui, theo ta vẫn là để lại một lỗ hổng ở trận pháp, xem như hậu chiêu"
Nghe hắn nói vậy nàng cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu.
Không chờ nàng nói, Lý Bạch nhanh miệng c·ướp lời " Đạo hữu chỉ cần cho ta biết trận nhãn ở đâu liền được, ngươi vẫn là nghiêm túc ngưng tụ phong nhận đi "
" Ừm, ta chỉ cho ngươi..."
Theo lời của nàng, Lý Bạch nhanh chóng tạo ra một lỗ hổng, chuẩn bị tốt đường lui.
...
...
( : ౦ ‸ ౦ : )
" Các vị không biết truyền âm sao? "
" Trước mặt ta bàn kế hoạch như vậy không tốt lắm chứ ."
Tử Nguyệt ẩn tàng trong hắc vụ ngồi cách bọn họ không xa, lấy tu sĩ thính lực nên nghe đều nghe xong rồi.
Nàng trong lòng im lặng cực điểm " May cho mấy người, kẻ ra tay cũng không phải là ta à ".
Nhàm chán tự kỷ một phen, nàng lại nhìn vòng vòng xung quanh hắc vụ, nói nhỏ.
" Ngươi làm gì thì làm nhanh lên. Ta còn phải về Lâm Hải thành để thiếu gia phục dụng đang dược nữa "
" Còn định hút đến bao giờ nữa à "
Như nghe được Tử Nguyệt kêu gọi, Thi Vương không tiếp tục thoải mái cắn nuốt linh hồn.
Hắn thu miệng lại, tinh hồng ánh mắt hơi lấp lóe một chút, vô số hắc vụ mang theo kêu rên linh hồn lập tức chui vào người hắn.
Chỉ chốc lát, bên dưới phường thị hắc vụ không còn, chỉ còn lại từng đám máu đen cùng chút ít Âm sát chi khí đeo bám vào xung quanh kiến trúc.
Phía dưới hắc vụ biến mất, nhưng không trung vẫn còn. Hắc vụ cùng đại trận hình thành hai cái to lớn lồng chụp, đem Thiên Lâm phường thị nhốt ở giữa.
...
...
" TRẢM !!!!!!!" Trên không trung một tiếng hét đột ngột vang lên. Đi theo tiếng hét, hai đạo to lớn như đại sơn Phong nhận, từ trên thiên không trảm hướng hắc vụ.
" Tuyệt Linh Kiếm, đi "
" Thái Vũ Chân Pháp Kiếm Quyết, trảm "
Theo sau phong nhận là một thanh nhỏ nhắn phi kiếm, nhưng hàn mang tỏa ra lại cực kỳ kinh người. Còn có một đạo to lớn kiếm khí, mạnh mẽ uy lực đem không khí cắt đứt, đi theo rơi xuống.
" Xoẹt"
Như cắt phải đậu hũ, ba đòn công kích hợp lực, uy thế cực lớn đem hắc vụ cắt ra to lớn vết nứt.
" Rống a "
Thi Vương sẽ không ngồi chơi, tùy ý gầm thét, hắc vụ liền theo đó động đậy, hóa thành hắc thủ.
Hắc thủ khổng lồ không thua sơn mạch, thế không thể đỡ bóp lấy Phong nhận, phi kiếm, cùng kiếm khí.
" Răng rắc "
Hắc thủ như bóp đồ chơi, tùy tiện bóp nhẹ liền đem ba đạo công kích nghiền nát.
Nó được thế không tha người, bay thẳng về phía ba tên tu sĩ đứng trên không trung.
...
" Lâ·m đ·ạo hữu lại ra tay một lần nữa " Lý Bạch hét lớn, như là sợ Lâm Minh Tuyết không nghe thấy.
" Được " Lâm Minh Tuyết thấy hắc thủ bay đến liền đồng ý, tay niệm pháp quyết, còn dư hai đạo phong nhận lập tức bắn ra.
Lâm Minh Tuyết làm xong muốn quay sang nhắc nhở La Dương cùng Lý Bạch hai người nên ra tay, nhưng khi quay sang nào còn có ai.
" Người đi đâu rồi " Lâm Minh Tuyết đầu đứng máy, chưa kịp phản ứng.