Chương 21: Giở Trò Biến Thái
Trong phòng họp, phía trên cùng có đặt hai chiếc ghế cùng một chiếc bàn, trên đó ngồi lại hai người, một tên trung niên nam tử cùng một tên thanh lãnh nữ tử.
Phía dưới lại đứng đấy không ít người, bọn họ liếc liếc lẫn nhau bất quá không dám nói chuyện,cả đám đều nhìn hai thân ảnh ngồi bên trên, chờ đợi bọn họ mở miệng trước.
Ngồi trên cùng tên kia uy nghiêm trung niên trước hết mở miệng, giọng trầm ổn nói " Lãm Phong ngươi nói một chút chúng ta Lâm Gia tổn thất bao nhiêu trong đại chiến Âm Thú Tai đi "
" Vâng, Lão Tổ " nghe thấy thế, phía dưới một tên râu trắng lão giả liền đứng dậy, hắn là Lâm Gia bổ nhiệm gia chủ Lâm Lãm Phong.
Hắn có tu vi đạt tới cảnh giới luyện khí tầng mười một, khi xưa lúc Lâm Lãm Phong bước chân vào tầng thứ chín thì đã hơn bảy mươi tuổi. Tu sĩ thọ nguyên một khi vượt qua năm mươi coi như tỉ lệ trúc cơ không thể hoàn mỹ mà sẽ giảm dần, vượt qua chín mươi tuổi thì càng khó có khả năng thành công.
Bình thường trong tộc Trúc Cơ lão tổ đều lo tu luyện, không thì cũng là trấn giữ nơi quan trọng, trừ phi có chuyện lớn, nếu không sẽ không quản sự, Lâm Lãm Phong bởi vì Trúc Cơ xa vời, lại thêm tính cách chính trực công bằng do đó được bổ nhiệm làm gia chủ.
" Thưa hai vị Lão Tổ, lần này đại chiến chúng ta Lâm Gia hao tổn nặng nề, Minh Hạ lão tổ b·ị t·hương rất nặng, về đến tộc địa một khoảng thời gian ngắn liền vẫn lạc. Ngoài ra còn c·hết đi năm vị Luyện Khí Viên Mãn cùng mười hai vị Luyện Khí Hậu Kỳ còn có hơn ba mươi người tộc nhân chủ động ra trận cũng c·hết ngoài đó "
" Chưa hết, còn tổn thất bốn vị võ giả Đại Tông Sư, ba mươi tám vị Tiên Thiên Võ Giả "
Lâm Lãm Phong nói một hơi dài, ngừng lại chốc lại lại tiếp tục nói.
" Hiện tại tộc ta khắp nơi đều thiếu người, quan trọng nhất là Thiên Lâm Phường Thị đang không có đủ người trấn thủ, lúc trước Minh Hạ lão tổ khi ra trận đã dẫn theo hai vị Đại Tông Sư đi mất.
" Hiện tại ở đó chỉ còn một vị Đại Tông Sư cùng ba người Luyện Khí Viên Mãn, lực lượng trấn thủ yếu kém như vậy nếu bị tập kích chúng ta Lâm Gia sẽ tổn thất nặng nề ".
Lâm Lãm Phong nói đến đây liền không tiếp tục nói nữa, mà là nhìn về phía hai vị lão tổ.
" Thật nhiều người vẫn lạc "
" Mất đi nhiều như vậy cường giả, mấy gia tộc khác có lẽ sẽ nhằm vào chúng ta "
" Hanh ngươi lo quá xa chúng ta tổn thật nhiều như vậy, mấy gia tộc khác tổn thất có thể nhỏ sao "
" Thật thê thảm"
Bên dưới người người xì xào nhỏ giọng bàn tán, phần lớn người cảm giác thố tử hồ bi, dù có xích mích hay gì thì cũng là đồng tộc đồng nguyên, cùng lúc c·hết đi nhiều người như vậy làm cho bọn họ có chút đau thương.
Số ít còn lại thì lo xa, lo lắng gia tộc thiếu cường giả lại xảy ra vấn đề thì không tốt.
" Đủ rồi " Trên cùng tên kia trung niên nam tử nhẹ giọng mở miệng, hắn là Lâm Lãm Quân là gia tộc lão tổ, hắn là Trúc Cơ Hậu Kỳ tu sĩ thực lực cường hoành.
Hắn nói giọng rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một cổ ẩn ẩn uy nghiêm, tiếng vừa vang lên cả đám người lập tức câm miệng lại.
" Minh Tuyết tộc muội, ta thấy ngươi vừa tu vi vừa bước vào Trúc Cơ Sơ Kỳ Đỉnh Phong, trong thời gian ngắn ngươi rất khó tiếp tục đột phá, không bằng ngươi đến phường thị tọa trấn một khoảng thời gian, ta suy tính như vậy, ngươi thấy thế nào ? "
Lâm Lãng Quân nhìn qua bên cạnh thanh lãnh nữ tử mở miệng dò hỏi.
Thanh lãnh nữ tử nàng gọi Lâm Minh Tuyết là Lâm Gia tuổi trẻ Trúc Cơ tu sĩ, vào năm bốn mươi tuổi đã đạt đến Luyện Khí Tầng Mười Một, cảm giác bản thân cùng Luyện Khí Viên Mãn Đỉnh Phong vô duyên nàng liền nuốt vào Trúc Cơ Đan, hao tổn bảy năm cuối cùng bước vào Trúc Cơ Kỳ. Nàng bước vào Trúc Cơ tốc độ tu luyện cực nhanh, chỉ vòng trong mười lăm năm liền đạt đến sơ kỳ đỉnh phong, tương lai Tử Phủ có hy vọng.
Lâm Minh Tuyết lấy trắng nõn ngón tay gõ gõ mặt bàn hơi do dự chút liền hướng Lâm Lãm Quân gật đầu.
" Không vấn đề gì tộc huynh, tọa trấn Thiên Lâm Phường Thị cứ giao cho ta "
" Tốt lắm "
Lâm Lãm Quân hơi nở nụ cười, bất quá sâu trong mắt hắn hơi có chút lo lắng, dù sao tộc muội có cơ hội Tử Phủ, lúc này tốt nhất vẫn là ở gia tộc tu luyện đến Trúc Cơ Hậu Kỳ, hiện tại đi ra ngoài không may ra cái gì bất trắc gia tộc liền tổn thất quá lớn.
" Haiiiii, không có cách nào, gia tộc quá thiếu nhân thủ " Lâm Lãm Quân trong mắt u sầu xuất hiện chốc lát liền biến mất nhìn về phía dưới đám người.
" Thiên Lâm Phường Thị ngoại trừ Minh Tuyết tộc muội ra, còn cần thêm hai vị Đại Tông Sư... A "
Hắn còn chưa nói hết lời, trong lòng hắn liền cảm thấy một trận tim đập nhanh, một cảm giác kìm nén bao phủ toàn thân.
Lâm Lãm Quân cưỡng ép đem thân thể khó chịu cho kìm nén lại, hắn ánh mắt đồng tử dần dần chuyển biến thành màu hoàng kim ngẩng đầu lên nhìn về nóc phòng, hắn cảm giác được có thứ gì đó rất khủng bố ở phía trên.
Hắn sử dụng là pháp thuật thần thông Thiên Vọng Nhãn, đây là một môn pháp thuật liên kết với công pháp hắn tu luyện.
" Phốc, a "
Hắn nhìn nhìn chưa đến ba giây, một dòng máu theo mắt hắn chảy xuống, miệng ho ra một ngụm máu đen, toàn thân xụi lơ ngã xuống sàn nhà.
"A, Lão tổ người thế nào "
Đám người phía dưới một mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra, đang yên đang lành lão tổ đột nhiên hộc máu ngã xuống, bọn hắn quá yếu, không có tư cách cảm nhận được cỗ khí tức làm người bất an vừa nãy.
" Tộc huynh"
Lâm Minh Tuyết cũng giật nảy cả mình, mau chóng tiến lên xem xét.
" Ngươi bị trọng thương, mau phục dụng đan dược ổn định lại thương thế "
Lâm Minh Tuyết vội vàng lấy ra một viên chữa thương đan dược nhét vào miệng đối phương.
Lâm Lãm Quân sắc mặt tái nhợt, ăn vào đan dược làm hắn thương thế hơi tốt lên, sắc mặt hơi hồng hào bất quá tình huống tốt không quá ba giây, sắc mặt hắn đen lại, trên người gân xanh nổi lên.
" Không có tác dụng, ta trước hết đưa ngươi về động phủ " Lâm Minh Tuyết cũng không biết nên xử lí như thế nào, chỉ có thể trước hết đưa hắn về động phủ, nàng một tay đem hắn kéo lên, rồi lại nhìn về phía dưới một mặt bất an đám tộc nhân.
" tất cả giải tán đi, không ai được đem chuyện này truyền ra, ai quy phạm dựa theo tộc quy xử trí " Nàng lạnh lẽo hướng đám người ra lệnh.
Sau đó liền đem theo Lâm Lãm Quân lăng không đi mất chỉ để lại đám người hai mắt nhìn nhau.
" Được rồi giải tán hết đi, nhớ lời cảnh cáo của lão tổ đấy " Gia chủ Bạch Lãm Phong nói xong liền rời đi đầu tiên.
Vừa nãy chỉ có Lâm Lãm Quân thấy đươc phía trên Thiên Lâm Sơn, một đám mây đen hướng về Lâm Hải Thành lao nhanh mà qua, nháy mắt liền bay ra xa sơn phong.
Bên trong mây đen hiện tại đang có ba người, một đứng, một người ngồi một người một nằm, Thi Vương đang đứng đấy, hắn cảm nhận được nơi xa có cực kỳ đông đảo sinh mệnh khí tức, theo bản năng hắn liền bay hướng nơi đó, lúc nãy còn có một con rệp dám nhìn lén, bất quá bị hắn trừng ngược trở về.
" Tên Thi Khôi này định bay đến chỗ nào vậy? " Tử Nguyệt tự hỏi một chút, bất quá rất nhanh liền không quan tâm, bay càng xa càng tốt nàng không muốn nhìn thấy Hắc Phong Sơn một phút một giây nào nữa.
Tử Nguyệt kéo lấy đang nằm hôn mê Bạch Thần Vũ đem hắn đặt lên cặp đùi trắng nõn của mình, nàng sờ sờ lấy hắn khuôn mặt rồi lại hướng về hắn ngực sờ tới sờ lui.
Nàng tuyệt đối không phải biến thái mà chỉ muốn sờ thử xem Bạch Thần Vũ còn sống không mà thôi. Có lẽ vậy không ai biết được. ( ꈍᴗꈍ)
Thi Vương cũng không biết Tử Nguyệt đang làm trò gì, nó không chế lấy mây đen, dùng tốc độ cực nhanh bay bay một hồi liền đã đến Lâm Hải Thành.