Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 220




Bình luận bên dưới chia làm hai phe, một phe là fan của Trương Lệ Xuân, phe còn lại là bất bình thay Vương Tịnh, thậm chí còn có người ám chỉ Trương Lệ Xuân có chỗ dựa phía sau, nếu không không thể kiêu ngạo như vậy.

"Vương Tịnh xui xẻo lắm mới gặp kẻ như vậy. Bây giờ chỉ cần dính đến trên mạng là sự việc sẽ bị phóng đại, cuối cùng ai đúng ai sai chẳng quan trọng, quan trọng là cuộc sống và công việc của đương sự bị quấy rầy. Trương Lệ Xuân là người của công chúng, được lên hot search chắc chắn cô sẽ rất thích, chỉ cần một thời gian nữa dùng quan hệ xã giao tẩy trắng là lại biến thành bạch liên hoa, tương lai có rất nhiều cơ hội xoay người." Lưu Tuấn lo lắng cho Vương Tịnh.

Cuộc sống của minh tinh vốn cũng là một phần của công việc, dù có thế nào Trương Lệ Xuân cũng không có hại, nhưng Vương Tịnh thì khác, một người bình thường bị dân mạng đem ra bàn tán, nhất là khi có rất nhiều fan của Trương Lệ Xuân mắng Vương Tịnh là trộm cắp mặc đồng phục cảnh sát, là người tâm lý méo mó trưởng thành trong gia đình nghèo khó. Mắng chửi kiểu nào cũng có, thảo nào cô gái ấy lại khóc lóc chạy đi, chỉ sợ là không chịu nổi.

Mọi người nhìn Khúc Mịch, hy vọng cấp trên của Vương Tịnh như anh sẽ nghĩ cách. Trong mắt mọi người, Khúc Mịch là sự tồn tại thần thoại không gì không làm được.

"Nghĩ cách chứng minh cô ta trong sạch không khó." Khúc Mịch nhắc nhở, "Theo tôi được biết công việc của Trương Lệ Xuân do đại diện phụ trách, còn việc vặt trong đời sống do trợ lý xử lý. Nếu Vương Tịnh không làm gì, giả sử Trương Lệ Xuân không phải vừa ăn cướp vừa la làng thì việc này chỉ có một khả năng."

Lưu Tuấn nghe vậy hai mắt sáng lên, lập tức chạy đi tìm Vương Tịnh. Chỉ cần tìm ra kẻ đánh tráo khuyên tai, Vương Tịnh có thể thoát khỏi sự bàn tán này. Còn việc bọn họ chó cắn chó thế nào là việc của họ, mọi người xem náo nhiệt là được rồi.

Lưu Tuấn vừa chạy đi, Thương Dĩ Nhu liền nhận một cú điện thoại.

"Đại sư huynh?" Nghe giọng mệt mỏi của Dương Thâm, Thương Dĩ Nhu kinh ngạc.

Trong ấn tượng của cô Dương Thâm là người luôn luôn lạc quan, quen biết bao năm cô chưa từng thấy anh buồn vì việc gì. Bây giờ nghe cách anh nói chuyện, Thương Dĩ Nhu bỗng thấy bất an, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.

Thấy cô tránh sang một góc, Khúc Mịch cau mày. Dương Thâm kia kết hôn rồi cũng không khiến người ta bớt lo, còn gọi điện tới làm gì? Trông Thương Dĩ Nhu lo lắng như vậy, không biết hai người họ nói gì. Không ngờ một lúc sau, Thương Dĩ Nhu quay lại đưa di động cho anh.

Sau khi nghe Dương Thâm nói, Khúc Mịch nhìn Thương Dĩ Nhu: "Các anh cứ tiến hành điều tra theo kế hoạch ban đầu đi, tôi và bác sĩ Thương sẽ tới Bắc Hải."

Cúp máy, Khúc Mịch lái xe chở Thương Dĩ Nhu đến Bắc Hải, trên đường, anh liên lạc với đội trưởng đội hình sự của cục công an thành phố Bắc Hải.

"Tình hình sao rồi?" Thương Dĩ Nhu hỏi.

"Đây là vụ buôn bán trẻ sơ sinh xuyên tỉnh, trước mắt đã có ba tỉnh, số lượng trẻ sơ sinh bị bán ước tính ban đầu đã hơn ba mươi mấy người. Con trai của Dương Thâm mới chào đời ba ngày đã bị người ta bắt cóc từ bệnh viện. Anh ta báo án, cảnh sát địa phương lập tức cùng điều tra với vụ buôn bán trẻ sơ sinh, nhưng vì tội phạm vô cùng giảo hoạt nên manh mối hiện có không nhiều. Lúc này bắt giữ nghi phạm chỉ sợ sẽ rút dây động rừng để cá lọt lưới, hơn nữa nghi phạm mà cảnh sát chú ý chỉ là tép riu, trên hắn vẫn còn nhân vật chưa xuất hiện."

"Thế chúng ta đến đó thì có thể làm được gì?" Với sự hiểu biết của Thương Dĩ Nhu về Khúc Mịch, hành trình đến Bắc Hải lần này không phải để an ủi Dương Thâm. Google tra𝐧g 𝐧ày, đọc 𝐧gay khô𝐧g q𝐮ả𝐧g cáo ﹢ T𝑹𝐮𝐌T𝑹 𝗨𝙔EN﹒VN ﹢

"Cố gắng thôi." Đừng thấy trước đây Khúc Mịch và Dương Thâm là tình địch, hai người vừa gặp nhau lập tức có mùi thuốc súng, nhưng tới thời điểm khó khăn, người đầu tiên Dương Thâm nghĩ đến là anh, anh cũng không thoái thác. Hai người họ không còn là tình địch nhưng cũng sẽ không phải bạn bè, mà là cảm giác anh hùng thưởng thức nhau.

Khúc Mịch nghiêng đầu nhìn Thương Dĩ Nhu, lấy ra một cái gối nhỏ ở ghế sau: "Em ngủ chút đi, còn hai tiếng nữa mới đến nơi."

Từ khi yêu đương với Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch cũng đang dần học cách chăm sóc người khác, mấy món đồ linh tinh trong xe càng ngày càng nhiều. Chăn, gối, khăn ướt, khăn giấy, còn có đồ ăn vặt, đồ uống, tất cả đều có đủ. Chỉ cần trong tim có một người thì chắc chắn sẽ dốc hết sức suy nghĩ cho cô ấy, thế nên trên đời này không có ai không biết chăm sóc người khác, chỉ có muốn dùng đến trái tim hay không.

Thương Dĩ Nhu tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Hai ngày nay cô bận rộn khám nghiệm tử thi, cứ tưởng tối nay sẽ được về nhà ngủ một giấc, không ngờ con trai của Dương Thâm lại mất tích. Cô muốn lên QQ nhắn tin hỏi thăm Dương Thâm, nhưng nghĩ đến Khang Chỉ Kỳ cô lại từ bỏ ý định này.

Cô không muốn Khang Chỉ Kỳ hiểu lầm, càng không muốn gây thêm phiền phức vào lúc này. Lần này cô đi theo Khúc Mịch chỉ để hỗ trợ, nhưng nghĩ lại, hình như cô không thể giúp được gì.

Khúc Mịch lái xe ra khỏi thành phố lên cao tốc, chưa đến hai tiếng sau đã đến thành phố Bắc Hải. Xe chạy thẳng đến bệnh viện phụ sản, Khang Chỉ Kỳ sinh con ở đây, hiện vẫn đang ở phòng bệnh VIP ở tầng bốn.

Hành lang một đầu là phòng y tá, đầu còn lại là cửa sổ. Có hai y tá đứng ở cửa, người lạ muốn ra vào là chuyện không thể, hơn nữa xảy ra chuyện mất tích, ở đây quản lý càng nghiêm. Y tá trực hôm đó đã bị đuổi việc, bệnh viện chủ động phối hợp điều tra và bồi thường, có điều việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng tìm ra đứa bé, những vấn đề khác tạm thời khác lại.

Khúc Mịch đến phòng y tá thăm hỏi, nhưng khi đề nghị muốn vào trong thì lại không được cho phép.

Y tá kiểm tra thẻ cảnh sát của họ, sau đó liên lạc đến phòng bệnh của Khang Chỉ Kỳ, một lúc sau, Dương Thâm từ phòng 402 đi ra, lúc này hai người mới được cho vào.

"Vợ tôi khăng khăng muốn gặp hai người, cô ấy mới sinh mổ còn chưa cắt chỉ." Dương Thâm gầy đi rất nhiều, "Lúc sinh cô ấy chảy rất nhiều máu, phải mổ mới đưa được đưa bé ra. Sức khỏe cô ấy vốn đã yếu, lại gặp đả kích lớn như vậy, tình trạng không tốt lắm."

Vào phòng bệnh, nhìn người đang được truyền nước biển Thương Dĩ Nhu không khỏi sửng sốt. Đối phương mặt tiều tụy, mắt trũng sâu, má cũng hóp lại.

Đây là Khang Chỉ Kỳ trong ấn tượng của cô sao?

Biết bọn họ tới, Khang Chỉ Kỳ giãy giụa ngồi dậy.

"Đội trưởng Khúc, bác sĩ Thương, hai người tới rồi, tới rồi thì tốt!" Khang Chỉ Kỳ kích động, vừa giãy giụa kim tiêm liền bị lệch, máu chảy ra.

Thương Dĩ Nhu vội chạy tới xử lý kim tiêm.

"Có gì cứ để đại sư huynh nói, có chi tiết nào thiếu chị dâu bổ sung là được."

Dương Thâm tóm tắt sự việc đơn giản nhưng không để sót bất kỳ chi tiết quan trọng nào.

Hôm đó Dương Thâm đi tham dự một hội thảo của thành phố, trong phòng bệnh chị có chị Nguyệt và mẹ Dương. Có một người mặc đồ y tá đeo khẩu trang vào nói cần bế bé đến phòng của bác sĩ kiểm tra và tiêm vắc-xin. Mỗi đứa bé sau khi chào đời 24 tiếng đều phải được tiêm chủng viêm gan B, thỉnh thoảng sẽ có vài trường hợp gặp vấn đề nên ai cũng cần kiểm tra.

Vì trước đó bác sĩ cũng nói cần kiểm tra lại cho bé nên không ai nghi ngờ y tá kia, hơn nữa phòng bệnh VIP được quản lý rất nghiêm, không thể tự ý ra vào thăm bệnh, bọn họ không hề ngờ đứa bé lại mất tích. Hơn nữa Khang Chỉ Kỳ mới được phẫu thuật, tình trạng không tốt lắm, thông gia thì ở nước ngoài, một mình mẹ Dương khó tránh nhất thời sơ sẩy. Đến khi bà phát hiện có vấn đề chạy đến văn phòng của bác sĩ thì nhận được câu trả lời chẳng khác nào sét đánh giữa trời quan.

Bệnh viện Phương Diện lập tức báo cảnh sát và thông báo cho Dương Thâm. Khi cảnh sát đến, họ lấy video giám sát kiểm tra, vì vấn đề riêng tư nên trong phòng bệnh không lắp camera. Từ camera ở hành lang có thể thấy bác sĩ và y tá đi kiểm tra phòng bệnh lúc 8h, 8h30 trở ra, 8h30 y tá đẩy xe y tế vào phòng, bên trên là kim tiêm, bình truyền dịch. Chưa đến năm phút, y tá trở ra, mười phút sau Dương Thâm cũng rời đi.

9h25, một y tá đi một vòng, nhìn trước nhìn sau mới đẩy cửa đi vào. Cô ta trông mập và cao hơn y tá ban đầu, rõ ràng không phải một người. Hai phút sau, cô ta ôm một cái khăn bọc lấy đứa bé bên trong, không nhìn thấy rõ mặt bé. Cô ta bỏ đi, ở bàn y tá có một y tá nằm bò như đang ngủ.

Chuyển sang camera khác, cô ta ôm đứa bé và WC, vài phút sau thay bộ đồ đen trở ra, trên mặt vẫn đeo khẩu trang, còn cố tình cúi đầu tránh đối diện với camera. Cô ta không đi thang máy mà vào lối thoát hiểm, ở đó không camera, đến đây, tất cả camera giám sát của bệnh viện không còn quay được hình cô ta nữa.

9h37 bệnh viện Phương Diện báo cảnh sát, mười phút sau cảnh sát tới. Sau khi lấy được ghi hình, cảnh sát lập tức thông báo cho các trạm thu phí, bến xe, ga tàu, sân bay xem có kẻ tình nghi đưa đứa bé đi không. Nhưng từ lúc đứa bé rời khỏi tầm giám sát của họ đến lúc đó đã hơn hai mươi phút, Bắc Hải là thành phố giao thông phát triển, rất có khả năng đứa bé đã bị đưa đi nơi khác.

Sau hai ngày điều tra không có manh mối, cục cảnh sát thành phố Bắc Hải gộp chung vụ án này điều tra với những vụ trẻ sơ sinh bị bắt cóc trước đó. Vụ án xuyên tỉnh kia Dương Thâm đã nghe nói, đã hơn một năm rồi chưa phá án, nếu cứ điều tra như vậy thì đến khi nào mới tìm ra đứa bé đây?