Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê

Chương 247-248




247: Thái quá


Nghe Thương Dĩ Nhu nói, Khúc Mịch nhíu mày tập hợp lại tất cả báo cáo của khoa pháp chứng.

Rất ít khi Thương Dĩ Nhu thấy anh như vậy, chắc là do vụ án rơi vào ngõ cụt. Cô không muốn quấy rầy anh, nhẹ nhàng đóng cửa phòng cho khách rồi ra ngoài. Lúc này di động của cô đổ chuông, cô vội ra ban công nghe máy.

Người gọi là Phác Vĩnh Hạo, anh bảo di động của Khúc Mịch tắt máy liên lạc không được nên gọi cho cô.

"Phác Nhã sao vậy?" Đề tài giữa họ chỉ có thể là Phác Nhã.

Phác Vĩnh Hạo ở đầu bên kia hơi chần chờ, mới nói: "Đứa bé có hơi kỳ lạ, tôi định ngày mai đưa nó về thành phố."

"Kỳ lạ? Kỳ lạ chỗ nào?" Thương Dĩ Nhu khó hiểu.

"Không có gì, có lẽ do tôi quá cẩn thận." Nghe Phác Vĩnh Hạo nói có vẻ không phải vấn đề gì quá lớn, "Nhã Nhi, dì Thương của con muốn nói chuyện với con nè."

Một lúc sau, Thương Dĩ Nhu có cảm giác di động đưa cho người khác, nhưng cô còn chưa kịp nói gì, di động đã tắt máy.

Chuyện gì vậy? Ấn nhầm nút à? Thương Dĩ Nhu đợi mấy phút không thấy Phác Nhã gọi lại, thôi, ngày mai gặp rồi tính, bây giờ nên đi làm bữa tối rồi.

Thương Dĩ Nhu làm mấy món đơn giản, bỗng dưng có tiếng đập cửa, cô chạy đi xem thì thấy là Vương Tịnh.

"Sao cô lại tới đây giờ này?"

"Đội trưởng Khúc có ở đây không? Tôi không gọi điện cho anh ấy được." Vương Tịnh không trả lời, vừa hỏi vừa nhìn vào nhà.

Khúc Mịch nghe bên ngoài ồn ào thì bước ra, Vương Tịnh vội chạy vào đưa anh báo cáo.

"Đội trưởng, kết quả này thật sự ngoài sức tưởng tượng, nhưng tôi tin phân tích của mình không sai, thế nên tôi muốn trực tiếp báo cáo với anh. Theo dấu vết tìm được trong đường ống thì có thể xác định có người từng bò bên trong, mà người này khoảng cách từ mắt cá chân đến đầu gối chỉ hơn 10cm, đường kính cánh tay khoảng 3cm. Theo quỹ đạo hắn bò thì chiều cao khoảng 1m20. Đội trưởng Khúc, theo số liệu này, kẻ bị tình nghi có bề ngoài là một đứa bé bảy tám tuổi."

Thương Dĩ Nhu không tin vào kết quả này, nhưng Khúc Mịch lại vội lấy di động ra, phát hiện điện thoại mình đã hết pin tắt máy.

"Mau gọi cho Phác Vĩnh Hạo!" Anh vừa nói vừa lấy chìa khóa xe, "Vương Tịnh, cô mau gọi điện cho Lục Li, bảo bọn họ lập tức đến núi Đại Thanh."

"Điện thoại không có ai nghe máy." Thương Dĩ Nhu cũng đã ý thức được vấn đề, vội gọi cho Phác Vĩnh Hạo.

Nghe vậy Khúc Mịch càng gấp, anh vội lên xe, quay đầu Thương Dĩ Nhu cũng đi theo thì nói: "Em ở nhà đi, có nhóm Lục Li em không cần phải lo."

"Không, em muốn đi, có lẽ em có thể giúp được gì đó." Không biết tại sao Thương Dĩ Nhu lại ngửi thấy mùi của tử vong.

Khúc Mịch biết cô cố chấp, mà hiện tại không có nhiều thời gian. Anh nhấn ga, lao đi như bay. Trong lúc đó Thương Dĩ Nhu vẫn cố gắng liên lạc với Phác Vĩnh Hạo nhưng vẫn không thể liên lạc được.

Hung thủ biết rõ tình hình nhà họ Phác, lần đầu dụ dỗ Phác Nhụy xuống tầng hầm, lần hai thần không biết quỷ không hay lẻn vào nhà họ Phác, mà trong hai hiện trường không phát hiện dấu vết của người ngoài.

Có thể trốn trong trần nhà của Trương Lệ Xuân và đường ống ở tầng hầm nhà họ Phác chắc chắn không phải người trưởng thành bình thường.

Trong ô tô của Tiếu Tiêu bọn họ tìm được dấu vân tay không trọn vẹn nhưng rất có thể đó không phải vân tay của một người trưởng thành.

Thương Dĩ Nhu và Vương Tịnh hình như đều có cùng suy đoán, cả hai nhìn nhau, đều cùng ánh mắt của đối phương nhìn thấy sự khiếp sợ và không dám tin.

Lái xe từ thành phố đến núi Đại Thanh phải mất hơn hai tiếng, đến khi Khúc Mịch chạy tới đã hơn 21:00. Ban đêm ở nông thôn vô cùng im ắng, chỉ thỉnh thoảng có một hai tiếng chó sủa.

Nhà của Phác Vĩnh Hạo nằm dưới chân núi, Khúc Mịch đến gần thì không thể lái xe tiếp, bọn họ xuống xe, mở đèn flash di động nhưng vẫn không thể nhìn rõ con đường phía trước.

Khúc Mịch hối hận khi để Thương Dĩ Nhu đi cùng, cũng may cô mặc quần jeans đế bằng, đi lại sẽ không quá khó khăn. Anh đi trước mở đường, bảo Thương Dĩ Nhu theo sát mình, Vương Tịnh đi cuối.

Ba người tới gần, trong bóng đêm thấp thoáng một căn lều. Trong lều không có đèn, cũng không có chút động tĩnh.

Thương Dĩ Nhu hít sâu, ngửi thấy mùi máu quen thuộc trong hương cỏ.

Cô nắm chặt tay Khúc Mịch, Khúc Mịch quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay: "Đừng sợ, có anh đây rồi."

Chứng kiến nam thần lạnh lùng cũng có mặt ấm áp, Vương Tịnh như bị tạt một gáo nước lạnh. Tuy cô biết tình cảm của Khúc Mịch dành cho Thương Dĩ Nhu, mà cô cũng chỉ coi Khúc Mịch là thần tượng, nhưng là một kẻ độc thân không có đàn ông theo đuổi, cô thật sự bị tổn thương sâu sắc.

Thương Dĩ Nhu gật đầu, dần bình tĩnh lại. Bọn họ còn chưa tiếp cận căn lều thì đã nghe tiếng ô tô ở xa. Khúc Mịch dừng bước nhìn lại, anh không mong Thương Dĩ Nhu theo mình mạo hiểm, tốt nhất là nhóm Lục Li tới.


Quả nhiên ô tô kia dừng lại, có mấy người xuống xe, chốc lát sau, bốn năm ánh đèn pin rọi tới, còn có người gọi.

"Đội trưởng Khúc đúng không?" Là tiếng của Lục Li.

Vương Tịnh vừa vẫy tay vừa đáp: "Đội phó Lục, tôi, đội trưởng Khúc và bác sĩ Thương ở đây."

Hai bên tập hợp, Thương Dĩ Nhu lại gọi cho Phác Vĩnh Hạo, trong lều có điện thoại đổ chuông. Mọi người nhìn nhau, cảnh giác đến gần.

Lục Li đi trước, rút súng ra, ra hiệu cho Mạnh Triết, Mạnh Triết lập tức cùng Lưu Tuấn đi vòng ra sau căn lều, Vương Nhân Phủ và Hách Minh lần lượt canh giữ hai bên.

Thấy mọi người đã vào vị trí, Lục Li duỗi tay kéo khóa kéo, sau đó nghiêng người đưa súng vào. Một, hai, ba... Mười giây im lặng, không có bất cứ âm thanh gì.

Đèn pin cùng rọi tới, Khúc Mịch thấy trong lều có bóng đèn, anh bước vào, tìm nút mở đèn.

"A!" Vương Tịnh kêu lên, "Anh ta chết rồi!"

Lúc này Phác Vĩnh Hạo đang nằm gần cửa lều, sau lưng có cắm một con dao, máu chảy ròng ròng.

Giữa lều trải chăn, bên trên đặt hành lý, gần đó là một cái bàn lùn và một ngọn đèn bàn, bên phải có cái thùng gỗ, đồ đạc bên trong rơi rụng ra ngoài, hẳn là có người lục tung. Còn về Phác Nhã, hiện chẳng thấy cô ta đâu.

Thương Dĩ Nhu bước qua kiểm tra: "Khúc Mịch, Phác Vĩnh Hạo vẫn chưa chết, anh ta còn hơi thở!"

Phác Vĩnh Hạo chưa chết? Mọi người vội gọi cấp cứu, Thương Dĩ Nhu cố gắng xử lý vết thương cho Phác Vĩnh Hạo, hy vọng nhân viên y tế có thể mau tới cứu hắn.

Từ đây về thành phố nhanh nhất cũng phải mất hai tiếng. Nơi này hẻo lánh, giao thông không phát triển, vết thương của Phác Vĩnh Hạo lại gần vị trí của tim, hắn chưa chết chứng tỏ vết thương này chỉ mới bị tạo thành, nói cách khác hung thủ vẫn chưa chạy xa.

Khúc Mịch lập tức gọi điện xin chi viện, phong tỏa các tuyến đường, mở rộng tìm kiếm.

"Đội trưởng Khúc, không phải tìm hung thủ sao? Sao chỉ tìm Phác Nhã?" Cố Thành hỏi.

Khúc Mịch trầm giọng: "Phác Vĩnh Hạo do Phác Nhã đâm, cô ta chính là hung thủ giết Phác Nhụy, Trương Lệ Xuân và Nhạc Tâm!"

Không chỉ Cố Thành, ngay cả Lục Li cũng sửng sốt. Đứa bé bị bọn buôn người bắt cóc, xâm phạm, đang tự khép mình đáng thương kia lại là tên sát thủ giết người liên hoàn? Trong đây không có nhầm lẫn gì chứ?

Tuy Khúc Mịch có độ uy tín rất cao trong đội hình sự, trên dưới đội hình sự chưa từng có ai nghi ngờ phán đoán của anh, nhưng kết quả này lại quá thái quá khiến người ta không thể chấp nhận được. Bao nhiêu năm qua Lục Li đã đối đầu với rất nhiều tên hung thủ tàn nhẫn, anh thật sự không có cách nào liên tưởng hung thủ giết người là một đứa bé được.

Nhưng dù thế nào, Phác Nhã mất tích, tìm được cô ta là việc cấp bách, chỉ cần Phác Vĩnh Hạo không chết, chân tướng sẽ bại lộ.

Cảnh sát địa phương nhanh chóng có mặt, phối hợp tìm kiếm cùng đội hình sự. Mọi người bận rộn đến tờ mờ sáng vẫn không có manh mối gì. Núi Đại Thanh dân phong thật thà chất phác, thậm chí đến đêm không cần đóng cửa, đột nhiên xảy ra vụ án giết người, người dân ở đây đều lo lắng bất an.

Phác Vĩnh Hạo đưa tới bệnh viện cấp cứu, mãi đến 10:00 sáng hôm sau mới ra khỏi phòng phẫu thuật, đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.

248: Càng ngoài sức tưởng tượng

Phác Nhụy như biến mất khỏi thế giới này, mọi người có dùng cách gì cũng không tìm được. May mà điều khiến người ta nhìn thấy hy vọng chính là Phác Vĩnh Hạo cuối cùng cũng tỉnh. Tuy vẫn còn ở phòng chăm sóc đặc biệt nhưng hắn lại yêu cầu gặp Khúc Mịch.

Nghe tin, Khúc Mịch vội cùng Lục Li tới bệnh viện, bác sĩ dặn dò: "Đội trưởng Khúc, tình hình của bệnh nhân cực kỳ xấu, hiện vẫn trong giai đoạn nguy hiểm. Lượng đường trong máu bệnh nhân hơi cao nên không thể phẫu thuật lần nữa, như vậy sẽ khiến vết thương bị nhiễm trùng. Bệnh nhân cũng không thể nói nhiều, không thể kích động, anh chỉ có thể ở trong đó năm phút."

Khúc Mịch và Lục Li gật đầu, mặc đồ bảo hộ rồi vào phòng bệnh.

Phác Vĩnh Hạo nằm trên giường, bên cạnh toàn máy móc thiết bị, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, hai mắt nhắm chật, mặt tái nhợt như tờ giấy.

"Phác Vĩnh Hạo, anh có nghe thấy tiếng của tôi không?" Khúc Mịch đi tới kề sát tai hắn hỏi.

Một lúc sau, Phác Vĩnh Hạo mới giật giật mí mắt, rồi qua thêm một lát hắn mới mở mắt, đôi mắt vẩn đục.

"Nếu anh nghe thấy thì cứ gật đầu."

Phác Vĩnh Hạo chậm rãi gật đầu, nhấp miệng: "Đội... Trưởng... Khúc..."

"Tôi biết anh muốn nói gì. Kẻ muốn giết anh là Phác Nhã đúng không?"

Nghe tới cái tên Phác Nhã, Phác Vĩnh Hạo lập tức trở nên kích động, hai mắt mở to, mặt đỏ bừng, mấy phút sau mới từ từ trở về dáng vẻ tái nhợt. Nhắc tới cái tên này, hắn vừa sợ hãi, vừa hối hận, thậm chí là thù hận.

"Là Phác Nhã cầm dao đâm anh đúng không? Đúng thì gật đầu, nếu không còn sức thì chớp mắt." Lục Li sốt ruột muốn biết đáp án nên hỏi lại.

Anh cũng nhìn Phác Vĩnh Hạo chằm chằm, thấy hắn gật đầu gian nan, đầu óc như muốn nổ tung. Thì ra kẻ gây thương tích thật sự là một cô bé trông vô tội đáng thương kia. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cô bé ra tay giết hại người cha nuôi yêu thương mình chứ?

Còn Phác Nhụy, Trương Lệ Xuân và Nhạc Tâm, bọn họ thật sự do Phác Nhã giết sao? Nghĩ thôi Lục Li đã thấy lạnh sống lưng.

Khúc Mịch hỏi tiếp: "Phác Nhụy, Trương Lệ Xuân và Nhạc Tâm cũng do cô ta giết đúng không?"

"Ác ma... Ác ma..." Phác Vĩnh Hạo còn kích động hơn khi nãy, toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép. Máy móc bên cạnh lập tức đổ chuông báo động, y tá vội gọi bác sĩ.

Bác sĩ chạy tới, Khúc Mịch và Lục Li bị mời ra ngoài.

Ba mươi phút sau, bác sĩ từ bên trong bước ra, lắc đầu: "Đội trưởng Khúc, Phác Vĩnh Hạo đã tử vong rồi. Nghe nói bố mẹ anh ta đều ở nước ngoài, nhờ các anh hỗ trợ bệnh viện liên lạc."

Chết rồi? Lục Li thất vọng dựa vào tường. Cứ tưởng bọn họ có thể nhờ Phác Vĩnh Hạo mà tìm ra chân tướng, không ngờ hắn nói chưa được mười chữ đã chết. Hiện giờ Phác Nhã đã biến mất hai ba ngày, chỉ sợ cô ta đã không còn ở Nam Giang. Biển người rộng lớn, cô ta lại trông như một đứa bé khiến người ta không hề phòng bị, nếu chảy đến vùng hẻo lánh nào đó được người dân nhận nuôi, bọn họ càng khó tìm thấy.

Bố mẹ của Phác Vĩnh Hạo đều là giáo sư đại học, thời trẻ lúc đi du học đã quen nhau ở Mỹ, từ khi về hưu đã qua Mỹ định cư. Nhận được thông báo của cục cảnh sát, bọn họ lập tức từ Mỹ trở về.

Vốn dĩ Phác Vĩnh Hạo còn đang giấu giếm chuyện của gia đình, nhưng hôm nay hắn cũng bất hạnh qua đời, sự việc không thể giấu nữa. Một gia đình hạnh phúc bây giờ chẳng còn ai, tin tức như sấm sét giữa trời quang này khiến cả hai ông bà ngã bệnh, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Khúc Mịch xin lệnh truy nã, đưa tin trên tất cả báo đài, hơn nữa còn có khen thưởng cho người dân cung cấp manh mối có giá trị. Số tiền này do vợ chồng nhà họ Phác chủ động chi ra, bọn họ phải nhanh chóng bắt được hung thủ giết hại con mình.

Cùng lúc đó, các trang mạng cũng đang bàn tán xôn xao, trong đó tin nổi bật nhất chính là đội trưởng đội hình sự để mau phá án mà đặt nghi ngờ lên đầu một cô bé tám tuổi, còn có người nói Phác Nhã đã bị giết, chắc chắn sẽ không xuất hiện, thế nên mới bị Khúc Mịch đem ra làm bia đỡ.

"Một tiến sĩ tâm lý học tội phạm, một người cống hiến cho các nghiên cứu tâm lý tâm thần tuy là nhân tài nhưng không có nghĩa anh ta có thể đảm nhận vị trí đội trưởng đội hình sự. Theo tôi được biết, đội phó đội Lục Li của đội hình sự là cảnh sát hình sự lâu năm. Anh ta từ một cảnh sát bình thường đi lên, phá được vô số vụ án, có kinh nghiệm phong phú và thành tích đáng ngưỡng mộ. Nhưng một người như vậy lại bị một người ngoài nghề đến chỉ huy, không thể phát huy năng lực. Theo nguồn tin đáng tin cậy, các vụ án trước đây đều do Lục Li dẫn dắt đội hình sự phá án, nhất là vụ án của tên sát nhân biến thái Lãnh Thác, thời điểm hắn ta bị bắt giữ, Khúc Mịch đang bị cách chức, nhưng đến cuối cùng anh ta lại trở thành anh hùng. Bây giờ xảy ra chuyện của Phác Nhã, tôi thay mặt người dân yêu cầu cách chức Khúc Mịch, để Lục Li đảm nhận vị trí đội trưởng đội hình sự!" Mạnh Triết vừa đọc vừa cười nói, "Lão đại, anh có chắc bài viết này không phải do mình viết không?"

"Thằng nhóc như cậu nói gì đấy!" Lục Li ném cuốn tập qua, Mạnh Triết duỗi tay bắt lấy.

"Tính ra người viết bài này còn biết nói tiếng người. Có người khác còn nói tâm lý đội trưởng Khúc bất ổn, là bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện tâm thần đấy. Ha ha ha..." Lưu Tuấn sau này mới đến đội hình sự nên không biết chuyện trước đó.

"Tôi thấy tin này khá đáng tin đấy!"

"Dựa vào đâu chứ, con người đội trưởng Khúc tuy có hơi lập dị nhưng tâm lý rất bình thường. Người ngoài không biết, chúng ta cùng một đội sao có thể không rõ được! Họ còn nói đội trưởng lén trốn khỏi bệnh viện tâm thần... A, đội trưởng Khúc... Tôi lập tức đi làm việc ngay." Lưu Tuấn đang say sưa nói, bỗng phát hiện Khúc Mịch đang đứng ngay sau lưng mình, sợ đến mức nhảy dựng lên.

Khúc Mịch thản nhiên nói: "Tôi không phải trốn khỏi bệnh viện tâm thần, mà là hết bệnh rồi." Nói hết câu, anh vào phòng họp.

Câu này là sao? Chẳng lẽ đội trưởng Khúc từng bị bệnh tâm thần? Lưu Tuấn bỗng có cảm giác thời buổi này chuyện lạ nào cũng có, một đứa bé tám tuổi lại là hung thủ giết người, còn đội trưởng Khúc IQ cao vô cực từng là bệnh nhân tâm thần. Trời ạ, ai tới nói với cậu tất cả điều này chỉ là mơ thôi đi!

"Bang!"

Mạnh Triết cầm tập tài liệu vỗ đầu Lưu Tuấn: "Còn ở đây làm gì nữa, đi thôi, mở họp!"

Lưu Tuấn hoàn hồn, vội theo mọi người vào phòng họp. Cậu lén nhìn Khúc Mịch, thấy anh không có thái độ gì khác thường mới yên tâm ngồi xuống.

Cố Thành ôm laptop, nói: "Đội trưởng Khúc, chỉ cần anh ra lệnh, tôi có thể xử lý tất cả bài đăng trên mạng."

"Thay vì làm việc vô bổ thì cậu điều tra danh sách ghi chép của cô nhi viện đi." Khúc Mịch trầm giọng, "Mấy hôm nay các cậu điều tra được gì rồi, nói nghe xem."

"Chúng tôi đã đến cô nhi viện gặp viện trưởng và một vài người tiếp xúc với Phác Nhã, họ đều nói Phác Nhã đột nhiên xuất hiện. Ngay trước một năm được vợ chồng Phác Vĩnh Hạo nhận nuôi, cô bé đứng trước cửa cô nhi viện, nhìn có vẻ là bị bỏ rơi. Khi đó nhân viên còn thắc mắc một cô bé xinh đẹp hoạt bát như vậy, còn không bị tàn tật, sao bố mẹ có thể vứt bỏ cô bé chứ? Cô bé nói mình từ nhỏ đã là cô nhi, được một bà nhặt ve chai nhận nuôi, nhưng mấy tháng trước bà đã qua đời, cô bé phải ra ngoài xin cơm. Sau này có người nói đến cô nhi viện sẽ có thể ăn no, thế nên cô bé tìm đến. Người của cô nhi viện liên lạc với cảnh sát, hỏi thăm địa chỉ nhà cô bé, cô bé chỉ nói nhà mình ở trên núi, cụ thể ở đâu thì không biết. Cảnh sát chỉ đành để cô bé ở lại cô nhi viện, sau một tháng điều tra không có kết quả gì, cuối cùng phải giải quyết như cô nhi." Lúc điều tra Lục Li cũng cảm thấy sự việc vô cùng kỳ lạ. Phác Nhã cứ như xuất hiện rồi bỗng dưng biến mất.

Khúc Mịch cau mày, cả phòng họp tràn ngập bầu không khí căng thẳng.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng này.

Khúc Mịch nghe máy, hai mắt sáng lên: "Nhờ anh gửi ảnh chụp và tài liệu qua đây để chúng tôi xác nhận lại."

Có người cung cấp manh mối sao?

Một lúc sau có văn kiện gửi từ máy fax, trên đó có hình của Phác Nhã. Thấy báo cáo do cục công an thành phố Xương Thử gửi đến, Lục Li không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ Phác Nhã này từng có tiền án? Anh vội lật đọc thì thấy có dòng chữ "Con gái nuôi Vương Tuệ mất tích".

Đây rốt cuộc là chuyện gì đây? Lục Li đưa báo cáo cho Khúc Mịch xem.