"Đừng đau lòng thế chớ, đi ăn với anh trai của cô mà để cô mời à?" Mạnh Triết không đùa Vương Tịnh nữa kẻo cô ăn cũng không vui vẻ. Cậu biết tình hình gia đình của Vương Tịnh, ở thời đại này con gái chịu lo cho gia đình không nhiều lắm, lần trước Khúc Mịch muốn đuổi cô ra khỏi đội hình sự, mọi người cùng nhau xin cũng vì thấy tiếc cho cô gái hiểu chuyện này.
Nghe Mạnh Triết nói mình mời, Vương Tịnh lập tức hào hứng trở lại.
"Anh Mạnh à, em ăn nhiều lắm đất, mì lạnh thì phải một tô lớn, rau thì món nào cũng được, em không kén ăn!"
Sống trong gia đình có bố mang lòng thù hận, Vương Tịnh có thể rộng rãi như vậy là chuyện may mắn.
Mạnh Triết gọi hai tô mì lạnh cùng bốn đĩa rau nhỏ.
"Anh Mạnh, khi nãy anh vẫn chưa nói hết." Vương Tịnh không quên vụ án, "Anh khẳng định Trương Lệ Xuân không phải hung thủ căn cứ vào phán đoán quan trọng nào?"
"Kinh nghiệm! Tôi cũng tốt nghiệp trường cảnh sát như cô, lúc mới đi làm từng cho rằng những cảnh sát lâu năm không bằng mình, nhưng khi đối diện với vụ án, tôi mới phát hiện thực tế khác với sắc vở, nhất là thời điểm đối mặt với rất nhiều kẻ bị tình nghi, tôi thường hay cảm thấy bất lực. Có vài người không chịu phối hợp, nếu không có kinh nghiệm thì đúng là không biết phải giải quyết sao. Cô đừng nhắc tới đội trưởng Khúc, anh ấy là trường hợp đặc biệt!". ngôn tình hay
Kinh nghiệm? Cái này không phải cứ học là được, phải rèn luyện theo thời gian. Lần trước gián điệp quốc tế lợi dụng cô để lấy tin tức từ đội cảnh sát cũng vì thấy cô không có kinh nghiệm dễ bị lừa. Nghĩ đến đây, Vương Tịnh lại chán nản, đây đúng là vết nhơ trong nghề nghiệp không có cách nào xóa bỏ!
Mạnh Triết cười nói: "Ai cũng từng có lúc té ngã, tôi còn từng bị đội trưởng Khúc bắt giam đây này!"
"Tại sao chứ?" Vương Tịnh tò mò.
"Sau này cô sẽ biết."
Mỗi lần nhìn Vương Tịnh Mạnh Triết lại nhớ tới em họ Đường Ninh của mình. Tuy việc đó đã qua một năm nhưng đến nay vẫn là nỗi đau trong lòng. Vương Tịnh và Đường Ninh là hai cô gái khác nhau, một người lớn lên trong hạnh phúc một người phải trưởng thành sớm, nhưng cả hai người họ đều có sự thanh xuân tươi mới. Có lẽ chính điểm này mà Mạnh Triết quan tâm Vương Tịnh nhiều hơn.
Mạnh Triết đi tính tiền, phần rau chưa ăn, Vương Tịnh định đóng gói mang về nhà. Cô đang lấy hộp cơm ra định cho đồ ăn vào thì đột nhiên có một người xông tới cho cô một cái tát.
"Đồ không biết xấu hổ, nhặt được đồ không trả cũng không sao, nhưng sao cô có thể làm ra chuyện ghê tởm vậy hả!" Trương Lệ Xuân chỉ vào mặt Vương Tịnh, "Lúc có tin tốt đám phóng viên ấy chẳng bao giờ đăng bài, lần này thì bị bắt. Đang là thời điểm quan trọng, tôi không thể có bất cứ tin gì tiêu cực. Rõ ràng cô biết mà vẫn hại tôi, có phải ôm hận tôi không? Tôi nhất định sẽ bắt cô chịu trách nhiệm trước pháp luật, cô chờ đó!"
Vương Tịnh sửng sốt, ngơ ngác đứng lên che má đang bỏng rát.
"Bớt giả bộ vô tội đi! Có gì không hài lòng cô cứ nói thẳng, sao phải giở trò nham hiểm như vậy? Còn trẻ mà đã nhiều thủ đoạn, đúng là khiến tôi phải mở to hai mắt. Đồ không mua nổi cũng không sao, tôi cũng có thể hào phóng tặng cô một cái. Làm bộ thanh cao nhưng thực ra lại là kẻ ham mê vật chất..." Trương Lệ Xuân mắng liên tục.
"Thưa hai cô, có vấn đề gì hai cô cứ ngồi xuống từ từ nói chuyện. Nếu là lỗi của quán chúng tôi, chúng tôi sẽ xin lỗi và chịu trách nhiệm, nhưng nếu không phải, mong hai cô ăn uống văn minh, đừng quấy rầy khách hàng khác." Nhân viên lịch sự nói.
"Đừng tưởng cô là cảnh sát thì tôi sợ cô! Cô chờ đấy, tôi sẽ không để yên đâu!" Trương Lệ Xuân là người của công chúa nên sợ bị người ta nhận ra, bỏ lại hai câu này rồi xoay người bỏ đi.
Mạnh Triết tính tiền quay lại, thấy khuôn mặt Vương Tịnh sưng đỏ thì không khỏi nhíu mày.
"Trong quán ăn có camera, cô có thể lấy đi làm băng chứng. Với thương tích của cô có thể tính là vết thương độ nhẹ." Nói rồi, Mạnh Triết đi gặp quản lý.
Nghe nói họ là cảnh sát, quản lý vô cùng hợp tác, bọn họ thuận lợi copy được video.
Từ đầu đến cuối Vương Tịnh không hiểu gì hết. Về cục cảnh sát, cô xem đi xem lại video mấy lần, có cảm giác Trương Lệ Xuân nổi điên là vì khuyên tai. Cô chẳng qua chỉ nhặt được đồ trả lại cho người mất, sao còn có lỗi chứ?
Hôm sau cục trưởng Hoàng gọi cô, nói có người tố cáo lên chính quyền thành phố yêu cầu kiểm tra kỷ luật, tạm thời đình chỉ công tác của cô để điều tra. Trương Lệ Xuân kia quen vài nhân vật giới thượng lưu, bọn họ tới đội hình sự, thay phiên dò hỏi, lúc này Vương Tịnh mới biết ngọn nguồn sự việc.
Thì ra lúc trợ lý của Trương Lệ Xuân mang khuyên tai về cô ta đang nhận phỏng vấn của phóng viên, đến khi phỏng vấn kết thúc, cô ta phát hiện kim cương trên khuyên tai đã bị rơi mất, lúc đó có ba bốn máy quay về phía mình, cô ta vừa nhờ đại diện giải quyết, vừa đến tiệm kim cương hỏi tội. Khuyên tai này giá trị tới mấy chục nghìn tệ, nhưng sau khi nhân viên kiểm tra, họ lại nói khuyên tai là giả. Cô ta lập tức nghĩ đến vương Tịnh, khẳng định sau khi Vương Tịnh nhặt được đã giấu đồ thật, đưa đồ giả cho mình. Nhìn Vương Tịnh chẳng giàu có gì, nhặt được khuyên tai kim cương sao có thể không nổi lòng tham? Huống hồ hai người còn có mâu thuẫn, Vương Tịnh sao có thể có lòng tốt chủ động gọi điện trả khuyên tai?