Sáng khi tỉnh dậy đã thấy Vĩnh Kỳ kéo hẳn vali sang, nhìn cô ngủ.
- Vĩnh Kỳ, anh làm gì vậy?
- Nhìn em ngủ.
- Sao lại mang hết vali sang đây hả?
- Từ hôm nay tôi sẽ ở đây cùng em, đi chơi, ăn, ngủ, và ân ái cùng nhau.
- Anh lại thế rồi, em mệt quá, đêm qua anh hành em đến gần sáng còn gì?
- Sao tôi vẫn muốn.
- Điên à, em nhấc người dậy không nổi luôn đấy Vĩnh Kỳ, giúp em đi.
Anh lại bế cô lên, vào phòng tắm xả nước ấm cho cô
- Tắm nhanh Tú Uyên, không em sẽ bị bệnh đó.
- Anh lấy khăn cho em.
- Tôi chuẩn bị hết rồi, em chỉ cần tắm nhanh là được!
Hôm đó cả được hẳn xe riêng tới đón đi tham quan các địa điểm nổi tiếng của đảo điểm đến đầu tiên là Grand Rue:
Grand Rue là con đường khá hẹp, nhưng luôn đông đúc người qua lại có thể tìm thấy rất nhiều các cửa hàng bán đồ lưu niệm trên con đường này. Chạy dọc theo Grand Rue là những ngôi nhà với khá cũ kĩ, nhưng lại mang một màu sắc kiến trúc khá độc đáo, mang đậm phong cách Tây phương. Những ngôi nhà ở đây được xây dựng từ thế kỉ 15 và 16.
Vĩnh Kỳ luôn luôn đi sau cô, bảo vệ cô rất nhiều, lúc cô dường như đã mỏi chân vì đi bộ khá lâu anh sẵn sàng muốn cõng cô.
- Em đi được mà, em biết lúc tối anh cũng cạn sức mà.
- Tú Uyên, em rất sung sức.
- Anh nói dối.
Cả 2 cười hạnh phúc bên nhau, không thể ngờ lần đi Paris này cô đã đánh cắp trái tim của anh nhanh đến vậy, còn cô đã bị anh làm mê mẩn đến không rời.
Địa danh thứ 2 cả 2 đến đó chính là tu viện Mont Saint Michel. Tọa lạc trên đỉnh của hòn đảo, tu viện này đã được xây dựng từ trước những năm 1000. Ban đầu, tu viện mang nét kiến trúc thời Trung cổ với cấu trúc mái vòm hình cung và cửa sổ cao. Cho đến năm 1421, tu viện đã sụp đổ và sau đó bắt đầu được xây dựng lại theo lối kiến trúc Gothic như chúng ta hiện đang nhìn thấy. Nơi đây có các lối đi bậc thang, du khách có thể vừa khám phá hòn đảo và vừa ngắm nhìn cảnh biển xinh đẹp. Tận mắt chiêm ngưỡng thủy triều lên xuống chính là trải nghiệm thú vị mà bất cứ ai khi đặt chân đến đây cũng mong muốn được trải nghiệm.
Cô tung tăng khám phá mọi thứ ở nơi này Vĩnh Kỳ luôn đi phía sau cô bảo vệ cô mọi lúc.
- Tú Uyên cẩn thận, đi chậm thôi coi chừng ngã đấy em, tôi không muốn thấy em khóc bất cứ lần nào nữa.
- Em biết rồi cục trưởng, em thích anh.
Bạch Vĩnh Kỳ hôn nhẹ lên môi cô, dưới ánh nắng vàng nhẹ kèm những làn gió dịu mát, cô quay lại nhìn anh.
- Vĩnh Kỳ em có đẹp không?
- Đẹp, đẹp nhất trên đời.
- Anh có nói dối không?
- Nói dối làm chó!
- Cục trưởng anh nói bậy à?
- Đó là sự thật mà em.
Ngồi trên xe về, cô gục vào vai anh ngủ ngon giấc vì một ngày thấm mệt, cả 2 cứ quấn lấy nhau không rời.
Về đến phòng anh xả nước bên trong, thấy cô đang ngủ anh đi tắm trước. Cô tỉnh dậy, thấy anh đang tắm, cô gõ cửa.
- Vĩnh Kỳ, em vào nha.
- Vào làm gì, em ngủ chút đi.
- Em lấy đồ.
Cô mở cửa vào thấy anh đang đứng ngước mặt, thân thể cường tráng cơ bắp thật là mê người, anh vuốt tóc lên nhìn cô rồi cười, thật sự cô mê anh hơn anh mê cô rồi thì phải. Cô cởi chiếc váy hồng nhạt trên người.
- Em muốn ôm anh.
Bạch Vĩnh Kỳ kéo cô vào lòng, vòi sen vẫn cứ chảy đều nước, cảnh tượng lúc ấy cứ như đứng dưới mưa vậy. Cả 2 hôn nhau, cùng cười, cùng hạnh phúc cứ ngỡ như là mơ. Thay đổi vị trí lên bồn tắm, anh nằm ngã người về phía sau, cô ngồi lên người anh, hai tay cô đặt lên lồng ngực vĩ đại ấy.
- Tú Uyên đúng rồi, em làm tốt lắm.
- Là anh đã dạy em.
- Em là người nói dối, em nói em không biết làm tình, mà em giỏi thế này à?
- Thật mà.
Hai bàn tay anh đang đặt dưới mông cô di chuyển lên ngực anh xoa nhẹ.
- Tú Uyên, ngực em rất đẹp.
Anh bắt đầu hôn vào nó, cô nhẹ nhàng di chuyển nhịp nhàng từ sức lực bàn tay anh nâng đỡ.
- Em không biết làm tình, nếu em nói em biết, thì như thế nào nữa.
- Em nói thật mà!
Cả 2 ân ái với nhau trong những ngày ở Paris 7 ngày ở Paris không biết đã bao lần cùng nhau, thật sự nó quá hạnh phúc, hạnh phúc tưởng chừng như bóp nghẹn tim cô lại rồi.
Ngày trên máy bay về Thượng Hải, cả 2 vẫn nắm chặt tay nhau như thế.
- Vĩnh Kỳ mình có quay lại Paris không?
- Tất nhiên là có, Tú Uyên anh nói rồi, anh rất thích em!
- Em cũng vậy, rất rất thích anh!
Vì công việc anh phải trở lại ngay nơi làm, cô thì về nhà nằm li bì đến kiệt sức. 7 ngày ở bên Vĩnh Kỳ , anh không có cho phép cô nghỉ ngơi một chút nào, anh đúng là sát thủ trên giường, khiến một người lãnh cảm chuyện đó như cô bây giờ lại muốn chuyện đó hơn ai hết.
- Tú Uyên, tôi nhớ em quá!
- Nhớ thì sang đây, em nhớ Paris.
- Tối nay em có tăng ca không, tôi qua với em.
- Qua đi, em nhớ Bạch Vĩnh Kỳ lắm rồi!