Về đến resort, Vĩnh Kỳ bế cô vào phòng, đặt cô nhẹ nhàng lên giường, khi đó tay cô vẫn còn ôm chặt anh vào lòng, lúc đó anh hôn cô...
Cô bắt đầu đáp trả nụ hôn của anh nồng nhiệt, cảm giác như cô và anh đều đã nhịn cảm xúc của mình quá giỏi. Trong đêm đó tất cả đã bùng cháy lên mà chẳng thể nào dập tắt được nữa.
Cảm giác cả 2 chưa bao giờ cần nhau đến vậy. Vĩnh Kỳ vừa hôn cô, tay anh vội vã cởi bỏ lớp áo dày dặn vứt xuống sàn, rồi từ từ cởi bỏ lớp áo của cô một cách nhanh nhất.
- Tú Uyên, tôi đã nhịn quá lâu để được bên em rồi, tôi xin lỗi vì đã không giữ lời hứa với em khi qua Paris.
Anh đã từng hứa, anh không làm gì cả, nhưng khi qua đến Paris anh đã làm rất nhiều.
Vẫn giữa chặt nụ hôn trên môi, cả 2 hôn nhau nồng nhiệt như thế, cảm giác cái lạnh cứ bủa quay xung quanh, nụ hôn bỗng dưng khỏa lấp sưởi ấm trái tim rất kì lạ.
Bạch Vĩnh Kỳ hành động cực kì nhẹ nhàng đối với cô, vì cô đối với anh luôn luôn phải nâng niu chiều chuộng. Anh cởi chiếc váy trắng của cô ra, rồi thay đổi vị trí môi anh lên một chỗ khác quyến rũ vô cùng. Dây áo ngực anh nhẹ nhàng kéo xuống, rồi môi anh chạm vào ngực nóng rực, cô khẽ nói.
- Vĩnh Kỳ, em không biết làm tình như anh nghĩ.
Vĩnh Kỳ trấn an cô bằng nụ hôn nồng ấm rồi nói:
- Tú Uyên, nếu em không biết cách làm tình, từ nay hãy để một mình tôi dạy cho em.
- Em sẽ không làm anh thỏa mãn.
- Tú Uyên, tôi chưa bao giờ xem thường em, em đừng tự hạ thấp bản thân mình, em chỉ cần cảm nhận đúng cảm giác em có, tự để nó bộc phát ra là được, em hiểu không?
Cô khẽ gật đật, lần thứ 2 cả 2 va vào nhau thật là bất ngờ và vô cùng đậm sâu. Vĩnh Kỳ cởi chiếc áo ngực ra, hai bàn tay anh bóp chặt lấy ngực cô rồi xoa nhẹ, môi anh lại hôn cô nồng nhiệt hơn lúc ban đầu. Bàn tay ấy không chịu dừng lại một phút dây nào, nó từ từ di chuyển xuống phía dưới chiếc quần lót kia.
- Vĩnh Kỳ, em xấu hổ lắm.
- Đừng xấu hổ, đừng kẹp chân lại nữa, tôi nói rồi, đừng xấu hổ với tôi, chúng ta đã từng một lần bên nhau, em nhớ không Tú Uyên.
- Em nhớ...(Cô khẽ gật đầu.)
- Em đừng cô kìm nén âm thâm do mình phát ra, nếu em thấy khó thở, hãy thở mạnh ra, đều lên. Nếu em thấy anh làm em đau, em cứ la lên nhưng đừng quá to, kiềm nén lại một chút, em hiểu không?
- Em hiểu!
Vậy là Vĩnh Kỳ dần kéo chiếc quần lót, rồi dùng chân mình đạp nó ra khỏi hai chân cô. Anh đẩy người cô cao lên một chút, hai chân cô lúc này giãn ra cả 2 ôm trọn nhau vào lòng.
- Tú Uyên, chúng ta bắt đầu chuyện đó nhé.
Cô khẽ gật đầu!
- Em có muốn để tôi chỉ em cách làm tình không.
Cô gật đầu đầu tiếp.
- Được rồi, Tú Uyên em nói em thích tôi đi!
- Em...thích anh!
- Tôi cũng thích em.
Vĩnh Kỳ nhanh đáp lời cô nói, anh khéo léo di chuyển của mình vào nơi đó của coi cả 2 chạm lấy nhau, anh từ từ tiến tới, cô rên khẽ một tiếng.
- Đau...
- Tôi biết, sẽ đau, nhắm mắt lại Tú Uyên!
Cô nhắm mắt lại, Vĩnh Kỳ hôn lên tai cô trấn an cô rất nhiều, khi cảm nhận được cả 2 khít nhau 100% anh bắt đầu nhịp nhàng hơn.
- Tú Uyên, em hãy rên to lên, nếu em thấy anh làm em đau đớn, em hãy bộc phát hết ra.
- Em không phải là...em không biết.
- Em là Tú Uyên, em hiểu không?
Cô bắt đầu cảm giác thích thú với chuyện đó, cô đắm chìm vào từng lần đẩy từ nhẹ đến mạnh của anh, từ cảm giác này sang cảm giác khác, cô chưa bao giờ có với bất cứ ai. Nói đúng hơn chính Vĩnh Kỳ dạy cô cách làm tình điên cuồng như vậy, những lần đẩy mạnh bạo anh luôn luôn hỏi rằng.
- Tú Uyên, tôi làm như vậy em có thích không?
- Nhanh hơn một chút nữa, em thích hơn.
Vĩnh Kỳ luôn luôn để ý tới cảm giác của cô, luôn luôn hiểu cô thích kiểu gì và làm gì. Có lẽ những người đàn phụ nữ từng đến với anh vì quá thành thạo, sành sỏi, mà anh vô tình bị lép vế trước cô ta. Còn đối với cô, Tú Uyên e ấp bên Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng bên anh, không biết gì tí nào, cứ tưởng anh sẽ chán, nào ngờ làm anh cảm giác như mình là người đàn ông khiến cô say đắm, là người mà phải làm cho cô hạnh phúc cả đời.
Hai bờ môi run run, mũi chạm vào nhau, Vĩnh Kỳ hôn nhẹ lên môi cô khi cả hai ai cũng đạt được khoái cảm đó. Mồ hôi anh chảy rất nhiều khi ân ái cùng cô.
- Chưa bao giờ tôi cảm thấy kiệt sức khi ân ái với ai ngoài em, Tú Uyên em từ đâu đến vậy hả?
- Em xấu hổ quá.
- Trả lời cho tôi biết đi, tôi say em mất rồi!
Có một điều mà cô càng thêm say mê anh, khi anh đến với cô là ngẫu nhiên không đề phòng cô.
- Vĩnh Kỳ chúng ta không dùng bảo hộ.
- Tôi biết, nhưng tôi thích như vậy hơn.
- Tại sao vậy, anh không sợ em có thai à?
- Không, vì tôi không tính toán gì với em cả, hơn nữa như thế này không thích sao?
- Đối với ai anh cũng như thế này à? Em hỏi vậy có phiền không?
- Tôi có 2 lần không dùng bảo hộ, lần đầu là khi gặp em hôm đó tôi say, nên tôi quên đeo, lần 2 là ngày hôm nay. Khi ân ái cùng em, tôi không nghĩ đến chuyện đó.
Anh ôm cô vào lòng.
- Cảm ơn anh đã dạy em cách ân ái, em rất thích!
Lời cảm ơn đó làm lửa tình trong con người nổi lên một lần nữa, Vĩnh Kỳ hôn cô rồi lại tiếp tục ra vào một lần nữa. Cứ thể cả 2 quấn nhau cả đêm đó, ôm ấp, yêu thương cô không rời, anh cứ ôm cô vào lòng như 30 năm đã tìm được bảo bối của đời mình vậy.
- Tú Uyên, em là bảo bối của đời tôi!
- Em rất hạnh phúc.
- Em thích tôi từ khi nào?
- Từ lúc nhìn anh cầm ly cà phê trên ban công, lúc đó em òa khóc vì đã hiểu lầm anh.
- Sao lại nghĩ tôi xấu xa như vậy, tôi cứ nghĩ chúng ta không gặp lại nữa, nhưng em không biết tôi rất vui khi gặp lại em.
- Vĩnh Kỳ, anh không chê quá khứ của em hả?
- Không, tôi không quan tâm. Tôi chỉ hối hận đáng ra 1 năm trước phải làm em thích tôi từ khi đó.
- Có phải anh cố tình đưa em đi Paris không?
- Đúng rồi, tôi muốn em đi cùng, tôi muốn được cùng em như hôm nay lắm rồi.
Cô chợt thấy hơi buồn.
- Vĩnh Kỳ, lần cùng với Bạch Vỹ Hiên em đã ngu ngốc khi nghĩ tiếp cận anh ta để trả thù anh.
- Tôi biết.
- Em xin lỗi.
- Hôm đó thật ra tôi đã uống rất nhiều rượu, cũng chính hôm đó tôi nghĩ về em nhiều lắm, em không thể hiểu được đâu, Tú Uyên...tôi thích em, thật lòng thích em! Từ hôm nay em làm bạn gái của tôi nhé..
- Em...Em đồng ý...
Cô và anh quấn nhau trên giường, cùng nhau chìm vào giấc ngủ, có là một đêm đắt giá nhất của cuộc đời cô.