Đến tối, khi xong việc ở cảng lúc 10h đêm, Vĩnh Kỳ qua nhà cô bấm chuông. Lúc cô mở cửa ra thấy anh đứng cười tươi, nhìn anh là chỉ muốn ôm ngay.
- Vĩnh Kỳ, anh đi công tác nữa à?
- Sao em hỏi vậy.
- Sao ở đây hẳn 2 vali đồ thế?
Bạch Vĩnh Kỳ cười cười đẩy vali vào nhà.
- Tú Uyên, kể từ hôm nay tôi không thể sống thiếu em được nữa!
Bạch Vĩnh Kỳ đẩy hết vali vào nhà, anh còn biết phòng nào cô ở nữa, tự nhiên giống như nhà của mình vậy. Cô có bất ngờ nhưng thật ra cô cũng rất vui.
- Anh có thấy anh tự nhiên quá không, ở một tuần bên Paris dính nhau rồi về đây anh còn không tha em hả.
Vĩnh Kỳ kéo tay cô lại nằm xuống ôm cô.
- Anh chưa bao giờ bị như thế này cả, theo em anh có nên đi khám bác sĩ không?
Cô giật mình ngồi dậy, sờ vào trán anh.
- Vĩnh Kỳ anh sốt rồi, hay bệnh chỗ nào hả?
- Không, anh bị gì đấy mà lúc nào cũng nhớ đến em, chỉ muốn thấy mặt em.
- Đang nịnh nọt em à.
- Cục trưởng lại đi nịnh cô à?
- Thật không đó.
- Thật 100%, anh còn mang hết đồ qua nhà em còn gì. Bên đó biệt thự rộng lớn vậy mà không thích bằng ở đây có em, Tú Uyên thích em chết đi được!
Lần đầu tiên cô có cảm như mình được che chở bảo vệ tuyệt đối, mở ban công phòng ngủ ra, những ngọn đèn thành phố, những tòa nhà đẹp cứ lung linh, anh đã vất vả từ chuyến đi Paris về, lại còn cả ngày vùi đầu vào công việc đến 10h đêm mới về nhà. Anh tắm xong anh nằm trên giường rồi thì thầm nói.
- Tú Uyên, em đến đây!
- Vĩnh Kỳ, em thấy anh hơi mệt, tối nay chúng ta đừng làm chuyện đó nhé.
- Tú Uyên sao em nói thẳng ra vậy?
- Em thấy lo cho anh thật mà, anh nằm ngay ngắn lại, em massage cho anh nha.
Vĩnh Kỳ nằm yên, rồi nhắm mắt, cô tha hồ ngắm anh mà không sợ bị anh phát hiện.
Từ chân mày, lông mi, mắt, mũi miệng cô đều cảm thấy rất đẹp. Lúc anh ngủ cô mê mẩn ngắm mà không biết đã massage cho anh cả tiếng đồng hồ không biết mỏi tay.
Lúc xưa khi bóp vai, lưng cho Tiêu Vũ Đạt, anh ta luôn nói:
- Chỗ này mạnh lên.
- Tú Uyên cô không biết massage cho chồng cô hả.
- Làm nhẹ lại đau quá con này.
Còn khi cô làm cho Vĩnh Kỳ thì:
- Tú Uyên được rồi, em ngủ đi, làm lâu thế mỏi tay lắm.
- Không, em không thấy mỏi tay chút nào, nhưng mà anh có thoải mái hơn chưa?
- Tay em như thuốc tiên vậy, anh đỡ nhiều rồi, giờ em nằm xuống cùng anh thì mai anh lại khỏe thôi.
Vĩnh Kỳ ôm cô, hôn cô như thể cô đối với anh quá mong manh nhỏ bé. Anh có thói quen khi ngủ lúc nào cũng ôm người phụ nữ mình yêu vào lòng như sợ mất vậy.
Cả 2 ở bên nhau, những giây phút nhẹ nhàng đến mà tận 26 tuổi cô mới được tận hưởng nó. Cô cảm giác mình như người vợ của Vĩnh Kỳ thực thụ vậy. Cô dậy rất sớm, lấy đồ vali anh móc vào tủ rồi cười khoái chí.
- Em sẽ chăm sóc anh như chồng em vậy, anh là người đàn ông đầu tiên làm em mê đắm như thế.
Cô không biết được rằng Vĩnh Kỳ nằm và đã nghe những lời cô nói rồi mỉm cười mãn nguyện, cả hai cùng nhau ra khỏi nhà và đi làm.
- Tú Uyên, em đi làm nếu có bất cứ chuyện gì đều phải nhắn tin cho anh biết nhớ, cứ 1 tiếng là nhắn tin một lần.
- Hả, em không có thói quen như vậy đâu, nhưng mà...
- Em không làm theo lời anh nói à, em phải ghi nhớ trong đầu lúc nào cũng phải nhớ đến Bạch Vĩnh Kỳ này đấy hiểu không?
- Dạ...
Cô gật gật đầu.
- Tú Uyên, nhớ nha em, đừng có quên, nếu em không nhắn tin anh sẽ điên lên qua tới YLA tìm em đấy.
- Bạch Vĩnh Kỳ, lúc đi làm nhớ mà đừng có liếc mắt đưa tình nhiều quá. Trước kia em không biết thế nào, nhưng bây giờ anh đã có em rồi, thì anh phải biết mình là hoa đã có chủ, em hỏi thiệt nhé.
- Em nói đi, anh lái xe chứ vẫn nghe.
- Anh sẽ thay đổi vì em chứ Vĩnh Kỳ, em hỏi thật lòng đó.
- Em không tin anh à?
- Em sẽ tin, nhưng em rất sợ, em sợ anh đó giờ đã quen với cảm giác đến quá nhiều người, lỡ những lúc chúng ta giận nhau, những lúc em tới tháng không thỏa mãn cho anh chuyện đó, những lúc anh đi gặp gỡ đối tác, khách hàng, những lúc say rồi anh có giữ mình nổi không?
Vĩnh Kỳ đột nhiên quay sang nắm tay cô.
- Em có cần xúc động vậy không?
- Nhưng em hỏi thật, anh trả lời đi.
- Tú Uyên, anh nói thật với em, nếu em tin thì anh vui, không tin thì không sao. Trước kia khi chưa gặp em đúng là anh đã ngủ với rất nhiều người, nhưng anh lấy tính mạng mình ra đảm bảo đó là nhu cầu sinh lý con người, anh cũng là đàn ông mà em, nếu suốt thời gian qua anh không quen một ai thì em có muốn quen anh không?
- Em biết là như vậy, anh nói tiếp đi.
- Đến nhanh rồi đi nhanh, anh chưa bao giờ nhớ về những người mà mình từng...chưa lưu luyến bất cứ một ai. Chẳng lẽ anh nói em là người đầu tiên mà anh thấy cần như vậy?
- Thật không?
Cô rưng rưng nước mắt.
- Anh cũng không tin được mình bị em thu phục nhanh như thế luôn đấy chứ.
- Có chắc là từ giờ sẽ có mình em thôi không?
- Anh nói rồi, anh thích em, rất thích mà?
Cô bỏ qua sự đào hoa của anh thời quá khứ, anh bỏ qua quá khứ cô đã từng đổ vỡ mà coi cô như một bảo bối. Anh chưa bao giờ nhắc đến hôn nhân đổ vỡ, hay xem thường cô lần nào cả.
Anh chở cô đến chỗ làm, một vài người nhìn bất ngờ khi người ngồi trong xe là cục trưởng hải quan Bạch Vĩnh Kỳ.
- Tú Uyên anh có lầm không, kia là cục trưởng Bạch?
- Dạ, tiện đường gặp nhau thôi anh.
Tiện đường hả, anh không tin đâu nha.
- Em nói thiệt.
-......
Nghỉ một tuần công việc của cô bị dồn một đống như núi, vừa vào tới công ty cô quăng túi xách là lao vào đống hồ sơ trên bàn đặt sẵn. Cô làm việc hăng say quên hết thời gian luôn, cô có thói quen để điện thoại chế độ im lặng khi đi làm và dường như cô còn chưa nhớ là cô đã có anh bên mình.
Cô giật mình nhìn đồng hồ đã 12h trưa.
- Thôi chết rồi, Bạch Vĩnh Kỳ.
Cô lấy điện thoại đúng thật đến 60 cuộc gọi nhỡ, 20 tin nhắn từ anh:
- Tú Uyên, em có nhớ đến anh không?
- Uyên Uyên, em đang làm gì.
- Anh nhớ em quá, hay là anh qua đón em.
- Tú Uyên nghe máy đi em.
- Này Dương Tú Uyên cô đùa tôi hả?
- Tú Uyên 15 phút nữa anh sẽ đến công ty YLA đấy!
Cô lật đật nhắn lại.
- Em cũng nhớ anh mà, hôm nay em nhiều việc quá, đừng giận em.
- Em phải coi anh là số 1, đừng để anh sau công việc, anh không thích như vậy đâu Tú Uyên.
- Em biết, Vĩnh Kỳ của em là số 1, em xin thề luôn.
- Được rồi, thế thì anh không qua YLA nữa, may mắn cho em đó Tú Uyên.