Phòng tổng thống rộng ba trăm mét vuông, chỉ riêng phòng khách đã lớn hơn phòng khách sạn tự phục vụ.
Hệ thống chiếu sáng thông minh tự động điều chỉnh ánh sáng trong phòng, làm căn phòng trống trãi trông đơn giản lại ấm áp.
Cửa sổ sát đất view 270 độ có thể quan sát cảnh đêm của thành phố, quảng cáo 3D giữa các toà nhà trông khá xa, nhưng thay vào đó, trên bầu trời cao lại có những khinh khí cầu quảng cáo, thương phẩm được quảng cáo là phi hành khí xa hoa và các mặt hàng xa xỉ khác.
Nhìn từ xa, bên ngoài trạm năng lượng vẫn còn rất nhiều lưu dân đang tuần tra, Thẩm Tư Uý đành phải bỏ đi ý định đi dò xét vào ban đêm.
Anh cởi mặt nạ oxy đeo cả ngày ra, cởi đồng phục trắng mới mua, ngâm cả mình trong bồn tắm lớn.
Không biết có phải do đông lạnh quá lâu hay không, cảm giác bị nước ấm vây quanh làm Thẩm Tư Uý cảm thấy rất thoải mái.
Làn da được lấp đầy nước ấm, đường hô hấp như trở lại bình thường. Nếu như lúc này máy liên lạc không vang lên, có khi giờ Thẩm Tư Uý đã ngủ trong bồn tắm.
[Khắc Lôi Đặc: Sáng mai đàm phán.]
Khi đăng kí thân phận ở khách sạn tự phục vụ, ID liên lạc của Thẩm Tư Uý sẽ được hiển thị trên màn hình.
Rõ ràng, Khắc Lôi Đặc nhìn thì như chỉ liếc qua màn hình, thật ra là ghi lại tất cả thông tin của Thẩm Tư Uý.
Bụng dạ thủ lĩnh lưu manh rất khó ngờ, đối với Thẩm Tư Uý mà nói, đây không phải chuyện gì mới mẻ.
Anh trả lời một chữ ‘Được’, sau đó lại dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ sát đất.
Phòng tắm cũng có cửa sổ sát đất được làm bằng kính. Bồn tắm lớn hình tròn nằm ở trung tâm phòng tắm, Thẩm Tư Uý ngồi đối diện cửa sổ sát đất, khi tắm rửa còn có thể thưởng thức bầu trời đêm, đúng thật dễ chịu hơn hẳn.
Trong bầu trời đêm tuy không có sao, nhưng khung cảnh thoáng đãng rất thích hợp để người ta thư giãn.
Ngay khi suy nghĩ của Thẩm Tư Uý lại trở nên mơ hồ, trong mắt anh đột nhiên xuất hiện vô số ngôi sao nhỏ.
Không đúng, không phải sao, mà là máy bay mini không người lái.
Máy bay mini không người lái như bầy ong không biết từ đâu bay tới, “vù vù vù” phân tán xung quanh cửa sổ sát đất.
Thẩm Tư Uý vội vàng ra khỏi bồn tắm lớn, cùng lúc đó, tất cả máy bay không người lái đồng thời nổ tung, kính cửa sổ sát đất trong nháy mắt biến thành vô số mảnh vỡ.
Hệ thống phòng ngự của khách sạn được kích hoạt tự động, với bốn nòng súng đen xuất hiện ở bốn góc khung cửa sổ. Nhưng lúc này máy bay mini không người lái đều đã tự huỷ, nóng súng dơ lên cũng không tìm thấy bất kỳ mục tiêu nào.
Đột nhiên, chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, dưới cửa sổ sát đất có một quả lựu đạn loại nhỏ lăn vào, vẫn còn đang ở góc chết của nòng súng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nếu đổi lại là thời điểm khác, Thẩm Tư Uý sẽ không sợ lựu đạn nổ tung, nhưng lúc này trên mặt anh không có bất kỳ một biện pháp phòng hộ nào, một khi nổ tung, đường hô hấp của anh chắc chắn bị tổn thương.
Mặt nạ oxy được đặt trên bồn rửa tay, cách Thẩm Tư Uý khoảng vài mét. Đồng hồ đếm ngược của lựu đạn chỉ còn lại 1 chữ số, xác suất lớn là Thẩm Tư Uý chưa lấy được mặt nạ, đã nổ tung.
Thẩm Tư Uý trong nháy mắt đưa ra lựa chọn, anh bật người trở lại trong bồn tắm, đem toàn bộ thân thể trốn vào trong nước.
Ngay lúc đầu ngọn tóc chìm trong nước, tiếng nổ mạnh vang lên, sóng xung kích mạnh mẽ khiến bồn tắm vỡ tung, dòng nước văng tung toé đẩy mạnh Thẩm Tư Uý ra xa mấy mét.
Sóng nhiệt bao trùm khắp căn phòng, như ngọn lửa địa ngục.
Thẩm Tư Uý cầm khăn ướt trong tay che miệng mũi, nhưng chưa tới năm giây anh đã cảm thấy mình hít thở không thông.
Không ổn, khó chịu quá…
Hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, Thẩm Tư Uý không dám buông khăn ướt ra.
Vì một khi buông ra, nhiệt độ cao sẽ khiến anh hít thở không thông. Hệ thống phun nước trên đỉnh đầu tuy rằng bắt đầu hoạt động, nhưng hơi nóng bốc lên lại khiến Thẩm Tư Uý càng thêm khó chịu.
Rốt cuộc là ai muốn giết anh?
Người ném lựu đạn chắc chắn còn ở dưới tầng, nếu không công kích từ xa chắc chắn sẽ bị hệ thống phòng ngự của khách sạn ngăn lại.
Máy bay mini không người lái cũng thoát khỏi hệ thống phòng ngự, chứng tỏ suy nghĩ của đối phương rất kỹ càng, không giống như suy đoán của Mạc Lâm lúc trước, chỉ đơn thuần là muốn phá rối.
Không được… Anh cần oxy…
Mặt nạ ở trên mặt đất cách mấy mét, chỉ cần Thẩm Tư Uý cố gắng một chút là có thể đến.
Nhưng…
Anh vẫn đánh giá quá cao chức năng tim phổi của mình, không nghĩ tới ngay cả mười mấy giây nín thở cũng không làm được.
Ý thức ngày càng mơ hồ, Thẩm Tư Uý đã không kiên trì được nữa. Nhưng đúng lúc này, trong tầm mắt của anh xuất hiện đôi giày Martin quen thuộc, giây tiếp theo, thân thể trần trụi của anh bị áo choàng màu trắng bao lại.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Bên tai vang lên giọng nói Khắc Lôi Đặc, Thẩm Tư Uý thế mà lại cảm thấy an tâm.
Anh biết vì để tránh chiến tranh toàn diện xảy ra, Khắc Lôi Đặc sẽ không để nhà đàm phán gặp chuyện không may trên địa bàn của mình.
Thẩm Tư Uý nắm chặt quần áo Khắc Lôi Đặc, mặc Khắc Lôi Đặc ôm anh ra ngoài.
Ra khỏi ngọn lửa địa ngục, rốt cuộc anh cũng buông khăn mặt đè chặt miệng mũi ra, anh dùng sức, ngăn Khắc Lôi Đặc tiến lên: “Mặt nạ… Tôi cần mặt nạ…”
“Rốt cuộc đó là thứ gì?” Khắc Lôi Đặc nhíu máy hỏi.
Thẩm Tư Uý không còn nhiều sức để giải thích, anh chỉ có thể tựa vào vai Khắc Lôi Đặc, nắm chặt quần áo trong tay: “Mặt nạ…”
Sợi tóc ướt át dán lên trán Thẩm Tư Uý, khiến sắc mặt của anh rất hốc hác, nhưng mặc dù như thế, trên tay anh vẫn dùng sức nắm lấy quần áo Khắc Lôi Đặc, làn da trắng nõn giờ đã trắng bệch.
Khắc Lôi Đặc thực sự không thèm quan tâm đến cái mặt nạ chó má kia, nhưng nhìn bộ dáng bướng bỉnh của Thẩm Tư Uý, hắn vẫn đặt người ở lối đi, trở về căn phòng hỗn độn.
Lúc này, dưới sự vận hành của hệ thống phun nước, ngọn lửa lan rộng đã dần được khống chế.
Khắc Lôi Đặc chịu đựng cảm giác khó chịu dính ướt trên người, nhanh chóng tìm thấy thứ đó trong phòng tắm.
Mặt nạ hô hấp đơn giản, không có gì đặc biệt.
Chẳng lẽ đúng như lợi Mạch Nhĩ Khẳng nói, nhà đàm phán cao quý không thích không khí tầng dưới cùng?
Thẩm Tư Uý còn ở một mình bên ngoài, Khắc Lôi Đặc cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều. Hắn ra khỏi vòi phun nước, đưa mặt nạ cho Thẩm Tư Uý, mà nhà đàm phán vừa rồi còn nửa sống nửa chết, sau khi đeo mặt nạ lên liền ổn định lại.
“Anh hút gì vậy?” Khắc Lôi Đặc hỏi, “Thuốc an thần?”
“Không liên quan đến cậu.” Thẩm Tư Uý cố gắng điều chỉnh hô hấp, cuối cùng cũng có sức lực thu chân vào trong áo choàng.
Nếu anh nhớ không lầm, lúc nãy tên thủ lĩnh lưu manh ôm ngang anh, hình như có sờ soạng chân anh một lúc.
“Anh đối xử với ân nhân cứu mạng của mình vậy hả?” Khắc Lôi Đặc nhướng máy hỏi.
“Chẳng lẽ cậu không nên cứu tôi?” Thẩm Tư Uý bỏ qua sự yếu ớt vừa rồi, tức giận nói với Khắc Lôi Đặc, “Tôi chết cậu cũng không có lợi gì.”
Khắc Lôi Đặc tức giận đến mức bật cười, sao người này lại thay đổi sắc mặt nhanh vậy? Là ai đáng thương ở trong lòng hắn, bảo hắn đi lấy giúp mặt nạ?
Vừa mới lấy được mặt nạ đã biến về bộ dạng hung dữ, thật đúng là dùng xong liền ném.
Khắc Lôi Đặc thu tâm tư thương hương tiếc ngọc lại, dùng cằm chỉ phòng: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
“Có người muốn giết tôi.” Thẩm Tư Uý lạnh lùng rũ mắt xuống, “Ngay dưới tầng, không xác định được tầng mấy.”
Anh không giấu giếm nữa, nói với Khắc Lôi Đặc những chuyện vừa xảy ra. Tuy nói anh đã trải qua vụ nổ, không bị thương cũng thấy khá kỳ quái, nhưng cách nói trốn vào trong bồn tắm đủ sức thuyết phục, nhìn bộ dáng của Khắc Lôi Đặc cũng không nghi ngờ gì.
“Tôi sẽ cho người đi điều tra.” Khắc Lôi Đặc nói tới đây, mấy nhân viên khách sạn mới chậm rãi đi đến.
Có người cầm súng trong tay, có người cầm nắp nồi trong tay, đều là bộ dáng run rẩy, chắc không biết rõ tình huống, sợ lưu dân tấn công khách sạn.
“Nơi này không thể ở lại.” Khắc Lôi Đặc nói, “Trước tiên anh đến nhà tôi đã.”
“Nhà cậu?”
“Hay giờ tôi sẽ đưa anh rời đi.”
Nếu Khắc Lôi Đặc không ở bên cạnh, suýt chút nữa Thẩm Tư Uý đã xảy ra chuyện. Vô luận đứng ở lập trường của ai, Thẩm Tư Uý trực tiếp rời đi là lựa chọn an toàn nhất.
Nhưng sao Thẩm Tư Uý có thể rời đi.
Anh mím môi, hỏi: “Nhà cậu có sạch sẽ không?”
Khắc Lôi Đặc quay đầu bước đi: “Được thôi, tôi đưa anh rời đi.”
“Quên đi.” Thẩm Tư Uý lập tức ngăn Khắc Lôi Đặc lại, hai ba bước đi tới trước mặt hắn, “Về nhà cậu.”