Trên lối đi khách sạn trải thảm dày hấp thụ âm thanh, chân trần giẫm lên không có cảm giác khó chịu nào.
Nền đại sảnh là đá cẩm thạch trơn bóng, khiến chân cảm thấy lạnh lẽo, vừa lúc an ủi cơ thể mới trải qua vụ nổ.
Mặt đất ngoài cửa chính sạch sẽ, dù là nhựa đường, chân anh vẫn sẽ chấp nhận được.
Nhưng khi chiếc xe việt dã đi qua quảng trường rồi tới một khu phố bẩn thỉu, Thẩm Tư Uý ngồi ở ghế phụ, nhìn nửa cái Hamburger trên mặt đất rồi im lặng.
Khắc Lôi Đặc đóng ‘rầm’ cửa xe lại, rồi tự mình đi về phía căn hộ, có lẽ không nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Tư Uý: “Muốn tôi ôm anh?”
Thẩm Tư Uý đương nhiên không cần.
Anh bước chân trần lên mặt đất, thuận miệng hỏi: “Nơi này không có người máy AI dọn dẹp sao?”
“Hỏng lâu rồi.” Khắc Lôi Đặc nói đến đây, bỗng trong hành lang có một cậu bé đeo balo phản trọng lực đi ra.
Sau khi nhìn thấy Khắc Lôi Đặc, cậu bé nhanh nhảu chạy đến chào hỏi: “Khắc Lôi Đặc!”
“Nặc Khắc.” Khắc Lôi Đặc xoa đầu cậu bé, dùng cằm chỉ vào nửa cái Hamburger trên đường, “Nhặt rác này lên.”
“Vâng!” Nặc Khắc gật đầu, lấy một túi rác trong balo ra, rồi nhìn Thẩm Tư Uý ở một bên, chớp mắt hỏi, “Anh trai xinh đẹp này là ai vậy ạ?”
Khắc Lôi Đặc nhìn Thẩm Tư Uý, thờ ơ nói: “Không xem tin tức sao?”
Giọng điệu của hắn không giống như nói chuyện với một đứa trẻ, trong giọng nói thô ráp trầm thấp thiếu đi sự kiên nhẫn, rõ ràng coi Nặc Khắc như một người bạn nhỏ.
“Là nhà đàm phán!” Con ngươi Nặc Khắc màu xanh biếc đột nhiên toả sáng, “Lần đầu tiên em thấy người Marg!”
Khắc Lôi Đặc không tim không phổi nhắc nhở: “Người Marg bình thường phải cao hơn anh ta một xí.”
Thẩm Tư Uý: “…”
“Nhà đàm phán,” Trong mắt Nặc Khắc xuất hiện vô số các ngôi sao nhỏ, “Em có thể bắt tay với anh không?”
Lúc trước khi Thẩm Tư Uý đi ra khỏi ga trung tâm, hai bên đường cũng có rất nhiều dân thường muốn bắt tay với anh. Khi đó, anh nhắm mắt làm ngơ, nhưng bây giờ đối mặt với một cậu bé đáng yêu, tay trái anh xiết chặt khe hở áo choàng, tay phải đưa ra: “Có thể.”
Nặc Khắc hưng phấn cầm tay Thẩm Tư Uý, trên mặt bỗng nhiên hiện lên vẻ mặt ngại ngùng. Cậu bé nhìn cánh tay và hai chân trần của Thẩm Tư Uý, kì quái hỏi Khắc Lôi Đặc: “Sao anh trai lại không mặc quần áo vậy ạ?”
“Đi nhặt rác nhanh lên.” Khắc Lôi Đặc dùng bàn tay to ấn đầu Nặc Khắc, khiến tầm mắt của cậu bé chuyển hướng về nửa cái hamburger, “Chuyện của người lớn em bớt quản.”
“Xuỳ.” Nặc Khắc bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời đi ra ngã tư đường.
—
Tầm mắt Thẩm Tư Uý vẫn cứ ở trên người Nặc Khắc.
Chỉ thấy cậu bé nhặt rác trên đường, sau đó ném rác vào thùng rác cách đó không xa, rồi lại lục lọi tìm kiếm trong thùng rác, tìm ra một số linh kiện điện tử, bỏ vào balo khổng lồ sau lưng cậu bé.
“Thằng bé là trẻ mồ côi.” Giọng nói Khắc Lôi Đặc kéo tầm mắt Thẩm Tư Uý về, “Kiếm sống bằng cách nhặt đồng nát, sẵn thì hỗ trợ thu gom rác rưởi.”
Thẩm Tư Uý đại khái đoán được vì sao Nặc Khắc lại nhặt đồng nát.
Không có nơi nào để trẻ em đi học trong cây sinh mệnh, cũng không có bảo hiểm phúc lợi xã hội. Những đứa trẻ sơ sinh không nên được sinh ra chỉ đành tồn tại trong bóng tối của xã hội.
“Nhóc đó bao tuổi rồi?” Thẩm Tư Uý hỏi.
“Mười hai mười ba tuổi?” Khắc Lôi Đặc đánh giá nói, “So với trẻ sơ sinh thì xem như lớn tuổi rồi.”
Thẩm Tư Uý còn tưởng rằng trẻ sơ sinh được sinh ra là chuyện hai năm trở lại đây, không ngờ hơn mười năm trước đã có trẻ sơ sinh xuất hiện.
Đột nhiên, giống như kích hoạt công tắc nào đó, thần kinh Thẩm Tư Uý lại nảy lên không có lí do, sao anh lại cảm thấy…
Dường như Nặc Khắc không phải là đứa trẻ đầu tiên anh gặp?
“Nhà đàm phán?” Khắc Lôi Đặc đã đi vào thang máy, trong giọng nói mang theo sự không kiên nhẫn quen thuộc, “Anh muốn đứng đến khi nào?”
—
Căn hộ này không phải căn hộ thông minh, bầu không khí cũ kỹ ở khắp mọi nơi.
An ninh ở cửa như thùng rỗng kêu to, việc phân loại rác phụ thuộc hoàn toàn vào ý thức tự giác, ngay cả thang máy cũng chậm như ốc sên.
Bước ra khỏi thang máy, Khắc Lôi Đặc đi ở đăng trước, mở cửa phòng: “Nhà tôi chỉ có một chiếc giường, tối nay anh ngủ ở sô pha.”
“Không có chuyện đó.” Thẩm Tư Uý lướt qua bên cạnh Khắc Lôi Đặc, giống như một con mèo đực chiếm lãnh địa, đi vào phòng trước, “Sô pha thuộc về cậu, giường thuộc về tôi.”
Thân phận Thẩm Tư Uý là quý tộc Marg, và cũng là nhà đàm phán đến đàm phán. Chỉ cần là người bình thường, sẽ không có chuyện để anh ngủ sô pha.
Nhưng Khắc Lôi Đặc không phải người bình thường, hắn chậm rãi đóng cửa lại, nói: “Anh có chắc muốn lên giường của tôi không? Tuy anh không phải mẫu người tôi thích, nhưng tôi cũng có thể miễn cưỡng thay đổi gu.”
Thẩm Tư Uý: “…” Tên thủ lĩnh lưu manh này phiền thật đấy.
Không muốn nói nhảm với Khắc Lôi Đặc nữa, Thẩm Tư Uý đi thẳng đến bên của sổ.
Đối diện cửa sổ là quảng cáo sản phẩm dành cho người lớn, ánh đèn neon kém chất lượng như sắp loé chói mắt người ta, giống như sợ không thể tìm được cảm giác tồn tại khi đêm về.
Trong khi Thẩm Tư Uý kéo rèm cửa, Khắc Lôi Đặc cũng bật đèn trong phòng.
Căn phòng vuông vóc rộng khoảng bốn năm mươi mét vuông, xung quanh bày những đồ chơi lộn xộn. Mặc dù không tính sạch sẽ, nhưng làm nổi bật hơi thở mạnh mẽ của cuộc sống.
Rõ ràng, đây không phải là nơi ở tạm thời mà thủ lĩnh lưu dân Khắc Lôi Đặc sau khi tấn công vào cây.
Đây chính là ‘ngôi nhà’ thực sự của hắn.
Thẩm Tư Uý không chút giấu giếm đánh giá toàn bộ căn phòng, rồi dừng lại trên một viên đá màu vàng nhạt trên bàn trà.
Nếu anh nhớ không nhầm, viên đá này chắc có giá trị.
“Sỏi của sói hoang mạc.” Khắc Lôi Đặc cho rằng Thẩm Tư Uý không biết, chủ động giải thích.
Thẩm Tư Uý không thèm để ý ‘À’ một tiếng, trong lòng lại cẩn thận suy nghĩ một chuyện.
Phòng tổng thống của khách sạn Christopher, có giá vài vạn một đêm. Thẩm Tư Uý tự hỏi vì sao Khắc Lôi Đặc lại chi ra số tiền vô nghĩa này, còn tưởng hắn phùng má giả làm người mập(*), kết quả không nghĩ tới thủ lĩnh lưu dân này còn nhiều tiền hơn cả trong tưởng tượng của anh.
(*) Phùng má giả làm người mập (打肿脸充胖子) ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình.
Chỉ riêng sỏi sói hoang mạc này, đã đáng giá hơn viên kim cương tự nhiên, có rất nhiều đại gia muốn mua cũng mua không được.
Chứ đừng nói trong căn phòng nho nhỏ này có rất nhiều đồ chơi kì lạ cổ quái khác, ai mới nhìn qua đều biết những thứ đó có giá trị xa xỉ.
Trong lòng Thẩm Tư Uý vẫn còn rất tò mò, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện không hứng thú.
Chắc Khắc Lôi Đặc cảm thấy mấy thứ này và Thẩm Tư Uý như thuộc về hai thế giới, cũng lười nói với anh sói hoang mạc biến dị này khó săn giết thế nào, cùng với xác suất xuất hiện sỏi nhỏ đến bao nhiêu.
Hắn cởi áo tay ngắn bó sát màu đen nửa khô nửa ướt trên người ra, quay lại đi vào phòng tắm: “Tôi đi tắm rửa, anh tuỳ ý.”
Vừa rồi vì giúp Thẩm Tư Uý lấy mặt nạ, Khắc Lôi Đặc bị hệ thống phun nước làm ướt sũng.
Khi mặc áo tay ngắn bó sát trên người là có thể nhìn thấy rõ đương cong cơ thể, mà khi hắn cởi quần áo ra, cơ thể rắn chắc liền lộ rõ dưới ánh đèn.
Thẩm Tư Uý đã từng thấy đội viên của mình trần truồng, nhưng chưa có ai giống Khắc Lôi Đặc, hắn giống như một con mãnh thú đang ngủ say, mỗi chỗ trên cơ thể đều như đang ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Trên lưng rộng lớn là một hình xăm, Thẩm Tư Uý cảm thấy đó như một phong cảnh bên ngoài cây sinh mệnh, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, Khắc Lôi Đặc đã đi vào trong phòng tắm.
Căn phòng hình vuông không có vách ngăn nào, phòng tắm nằm ở một góc của căn phòng, là vách ngăn kính trong suốt, chỉ có phần giữa là chất liệu giấy cát mờ.
Bởi vậy khi Khắc Lôi Đặc đi vào, vừa mới xoay người lại, liền thấy ánh mắt Thẩm Tư Uý vẫn không nhúc nhích nhìn trên người hắn.
“Nhìn thêm là thu phí đấy, nhà đàm phán.” Khắc Lôi Đặc không nhanh không chậm cởi thắt lưng quần ra.
Thẩm Tư Uý không phải cố ý muốn nhìn lén, chỉ là khi Khắc Lôi Đặc xoay người, trong lúc vô tình thấy trên ngực Khắc Lôi Đặc có một khuôn mặt mơ hồ.
Một nửa gương mặt kia ở trên kính mờ, một nửa ở dưới kính mờ, Thẩm Tư Uy theo bản năng muốn xem cho rõ, không ngờ lại bị Khắc Lôi Đặc bắt được.
Anh mất tự nhiên thu tầm mắt lại, nhìn về giường đơn ở một góc khác trong phòng. Sau khi do dự một lúc, anh vẫn ngồi xuống sô pha.
—— Một người tắm rửa, một người không mặc quần áo, sự tồn tại của chiếc giường hình như không đúng lắm.
Trên sô pha cũng chất đồng một ít đồ chơi nhỏ, Thẩm Tư Uý cầm lấy một linh kiện điện tử, đột nhiên lại nghĩ đến cậu bé Nặc Khắc nhặt rác kia.
Tại sao anh lại nghĩ anh từng nhìn thấy một cậu bé khác?
Kể từ khi <Tuyên bố> được ký kết đến nay, đã rất lâu Thẩm Tư Uý chưa gặp qua trẻ sơ sinh, huống chi là một cậu bé.
Anh nhắm hai mắt lại cố gắng nhớ lại, huyệt thái dương lại đau nhức, mà máy liên lạc lại vang lên lúc này.
[Mạc Lâm: Sao lại thay đổi địa chỉ? Còn mai phục không? Xung quanh an toàn chứ?]
Suy nghĩ chợt bị gián đoạn, Thẩm Tư Uý nhìn lướt qua Khắc Lôi Đặc đang tắm rửa, chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng.
[Thẩm Tư Uý: An toàn]
Linh cảm kế tiếp Mạc Lâm sẽ gọi điện thoại tới, Thẩm Tư Uý không hiểu sao lại có cảm giác kháng cự, hơn nữa giờ cũng không tiện lắm, anh lại bổ sung một câu.
[Thẩm Tư Uý: Không thể nói chuyện]
Mạc Lâm nhanh chóng trả lời tin nhắn.
[Mạc Lâm: Được, đừng miễn cưỡng bản thân, chú ý nghỉ ngơi.]
Miễn cưỡng bản thân?
Thẩm Tư Uý không khỏi cảm thấy hơi kì lạ, anh cũng không ở trong nguy hiểm, vì sao Mạc Lâm lại có nhắc nhở như vậy?
Nếu phải nói, trong đại não của anh khá hỗn loạn, muốn bắt được thứ gì đó, nhưng luôn cảm giác như gần như xa.
Đột nhiên, một cơn buồn ngủ dữ dội quét qua đầu Thẩm Tư Uý.
Anh nheo hai mắt lại, dùng sức lắc đầu muốn chống lại cơn buồn ngủ, nhưng ý thức vẫn ngày càng mơ hồ.
Một lát sau, Thẩm Tư Uý ngã xuống sô pha, hoàn toàn ngủ thiếp đi
—
Khắc Lôi Đặc không mang quần áo vào phòng tắm.
Hắn trần truồng ra khỏi phòng tắm, vốn tưởng nhà đàm phán xấu tính sẽ kháng nghị, kết quả lại thấy người nọ ngủ ngon lành trên sô pha.
“Không phải muốn chiếm giường của tôi sao?” Khắc Lôi Đặc hơi buồn cười, “Mèo con còn giả vờ làm hổ.”
Sau khi thay quần áo, Khắc Lôi Đặc dùng khăn mặt lau tóc, đi đến bên sô pha, muốn cởi mặt nạ Thẩm Tư Uý ra xem thử.
Nhưng ngón tay hắn vừa mới đụng đồ chơi kim loại kia, Thẩm Tư Uý đã nhíu mày xoay người vào trong, mặt nạ cũng không dễ tháo ra.
Đôi chân dài duyên dáng bởi vì động tác xoay người lộ ra ngoài áo choàng, Khắc Lôi Đặc nheo mắt lại, sau đó giơ tay lên, lại dùng áo choàng che chân lại.
—
Đi ra ngoài ban công, Khắc Lôi Đặc châm một điếu thuốc, nhìn vào quảng cáo đồ dùng dành cho người lớn chói mắt như thường lệ, bấm ID liên lạc Mạch Nhĩ Khẳng.
“Lão đại, em điều tra qua rồi, trong khách sạn chỉ có mười mấy vị khách, đều không có gì khác thường.”
“Nhân viên khách sạn thì sao?” Khắc Lôi Đặc hỏi.
“Chưa đến mười người, cũng không có gì khác thường.” Mạch Nhĩ Khẳng dừng một chút, nói tiếp, “Nhưng, khách sạn bị mất một đoạn video theo dõi, có thể chắc chắn có người đột nhập vào khách sạn.”
“Hệ thống phòng ngự khách sạn Christopher không phải ở mức cao nhất trong dân sự sao? Sao lại bị mất video theo dõi?”
“Em hack không được, không có nghĩa hacker chuyên nghiệp hack không được.” Mạch Nhĩ Khẳng nói.
Khắc Lôi Đặc im lặng phun ra một hơi khói, chậm rãi mở miệng: “Biết rồi, tiếp tục điều tra.”
“Vậy nhà đàm phán anh định làm gì?” Mạch Nhĩ Khẳng hỏi.
“Lúc trước chúng ta nghĩ sai rồi, anh ta đúng là đang xem tin tức.” Khắc Lôi Đặc nhớ lại khuôn mặt trắng bệch, “Anh ta không có bất kỳ sức chiến đấu nào, tốt nhất không nên ở lại chỗ này. ngày mai anh sẽ cử người đưa anh ta đi.”
——————–
Tác giả: Lão Lôi nói Thẩm Tư Uý không phải mẫu người hắn thích, bởi vì hắn thích tóc đen mắt đen XD.