Ưu Thế Đỉnh

Chương 8: Trò chơi thăm dò




Ra khỏi khách sạn tự phục vụ, chiếc xe việt dã đậu bên đường đã bị cảnh sát điện tử lập phiếu phạt.

Hoá đơn phạt là màu đen, màu nghiêm trọng nhất, cảnh cáo chủ sở hữu xe rằng họ sẽ bị bắt nếu không đóng phạt.

Khắc Lôi Đặc tiện tay vò hoá đơn phạt thành một cục, ném vào thùng rác cách đó không xa, sau đó vòng qua con hẻm phía sau khách sạn.

“Không bắt được anh ta sao?” Giọng nói Mạch Nhĩ Khẳng vang lên trong máy liên lạc.

“Không.” Khắc Lôi Đặc ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ phòng Thẩm Tư Uý, ánh mắt tự nhiên dời xuống toà nhà dân cư đối diện.

Mười phút trước, khi Khắc Lôi Đặc đến khách sạn tự phục vụ, biểu đồ gợn sóng xuất hiện dao động.

Hắn nhanh chóng đi đến phòng ở tầng bảy, dùng tốc độ nhanh nhất đá văng cửa phòng, khi hắn nhìn thấy Thẩm Tư Uý khoác áo choàng, theo bản năng nghĩ anh chưa kịp thay quần áo.

Tuy rằng sự thật chứng minh hắn nghĩ sai, nhưng mà ——

Eo sờ cũng tốt ấy chứ.

“Chắc anh ta ra vào bằng cửa sổ.” Thu lại tâm tư không đúng lúc, Khắc Lôi Đặc đi lên nóc toà nhà dân cư, “Em nghĩ anh ta có thể nhảy từ tầng bảy xuống tầng năm không?”

“Chắc không được đâu?” Giọng điệu Mạch Nhĩ Khẳng đầy nghi ngờ, “Hay anh ta đang giả heo ăn thịt hổ?”

“Khó mà nói được.” Ít ra khi mới nhìn vào vẻ ngoài, nhà đàm phán xinh đẹp kia không giống người biết bay mái hiên đi vách tường.

“Tầng năm có dấu chân lưu lại không?” Mạch Nhĩ Khẳng hỏi.

Trên nóc nhà dân cư chỉ có điều hoà không khí và thiết bị lọc nước, Khắc Lôi Đặc cầm đèn pin nhìn xung quanh, đều không phát hiện dấu chân khả nghi.

“Không có.” Hắn đi tới mép cao nhất, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng Thẩm Tư Uý, bắt đầu tự hỏi từ tầng năm nhảy lên tầng bảy cần bao nhiêu lực bật.

Kết luận cuối cùng là người bình thường không thể làm được, trừ phi cơ thể người đó trang bị máy móc.

“Anh ta có thật đang xem tin tức không?” Mạch Nhĩ Khẳng lại hỏi.

“Không biết.” Lần sau phải sờ hai cái đùi, xem có phải đã trải qua cải tạo máy móc không, “Tóm lại cứ nhìn chằm chằm anh ta.”

“Vâng, lão Đại.” Mạch Nhĩ Khẳng đột nhiên nói, “Hình như anh bị lộ rồi.”



Sau khi Khắc Lôi Đặc rời đi, Thẩm Tư Uý ném quần áo đi đêm vào máy giặt trong phòng tắm để xử lý, sau đó thay đồng phục màu trắng mới mua.

Yên tâm tắm rửa là chuyện không có khả năng, chỉ cần không hiểu tại sao Khắc Lôi Đặc lại biết anh ra ngoài, thì Thẩm Tư Uý không thể buông lỏng cảnh giác được.

Lại nói tiếp, Khắc Lôi Đặc đến kiểm tra là khi Thẩm Tư Uý đã về khách sạn, điều đó chứng tỏ hắn không phải người đầu tiên biết Thẩm Tư Uý rời khỏi khách sạn.

Nếu như trên đường phát hiện bóng dáng Thẩm Tư Uý, vậy sẽ trực tiếp chặn anh lại mới đúng, cần gì phải đến khách sạn thăm dò?

Hơn nữa, trên đường đi Thẩm Tư Uý đều cố gắng tránh bị theo dõi, khả năng bị quay lại là rất nhỏ.

“Cho nên…” Thẩm Tư Uý nhìn quanh phòng khách sạn, lẩm bẩm, “Có chuyện gì khiến Khắc Lôi Đặc nghi ngờ.”

Đi ra ngoài cửa phòng xem xét một lượt, Thẩm Tư Uý lập tức phát hiện điều kì lạ.

Chỉ thấy khung cửa gần mặt đất, có một dấu hình tròn như bị dán qua. Thẩm Tư Uý dùng đầu ngón tay chạm vào chất dính còn sót lại, lực dính còn rất mạnh, chứng tỏ thứ dính trên tường mới gỡ xuống cách đây không lâu.

“Máy thu âm.” Kích thước hình tròn, đối với Thẩm Tư Uý mà nói cũng không khó đoán, “Thú vị thật.”

Xem ra vừa rồi Khắc Lôi Đặc tốt bụng đưa anh về phòng, không liên quan gì đến quý ông hết, hoá ra chỉ muốn lắp đặt máy thu âm.

Thủ lĩnh lưu manh này hình như còn khó chơi hơn trong tưởng tượng của anh.

Nhiệm vụ khó một chút mới thú vị, không phải sao?

Thẩm Tư Uý đứng dậy, không chút e dè nhìn camera giám sát trên lối đi, rồi bước vào thang máy.



Ra khỏi cửa khách sạn tự phục vụ, Thẩm Tư Uý không ngạc nhiên khi thấy chiếc xe việt dã đậu ở cửa.

Khắc Lôi Đặc dựa vào cửa xe hút thuốc, chân phải tuỳ ý vắt lên chân trái, thân xe khổng lồ rất xứng đôi với chiều cao của hắn. Nhìn thấy Thẩm Tư Uý đi ra, hắn búng điếu thuốc trong tay đi, giống như đã chờ từ lâu.

Có những việc không cần nói rõ, hành động của Khắc Lôi Đặc cho thấy hắn biết Thẩm Tư Uý sẽ đi xuống, nói cách khác, hắn đang thừa nhận mình theo dõi Thẩm Tư Uý.

Đồng thời vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Tư Uý cũng đang nói cho hắn biết, anh biết Khắc Lôi Đặc đang theo dõi anh.

Chỉ riêng những thứ này thì chưa đủ để bại lộ thân phận của Thẩm Tư Uý, cho nên anh không ngại cùng Khắc Lôi Đặc chơi trò chơi thăm dò này.

Ngồi vào ghế phụ, chờ Khắc Lôi Đặc lên xe, Thẩm Tư Uý nhìn thẳng phía trước nói: “Đến khách sạn Christopher, cám ơn.”

Giọng điệu của anh không mang bất kỳ cảm xúc nào, hoàn toàn xem Khắc Lôi Đặc như tài xế.

“Chỗ này không thoải mái sao?” Khắc Lôi Đặc đã biết còn cố hỏi.

“Khách sạn Christopher có phòng tổng thống ba trăm mét vuông.” Thẩm Tư Uý có ý chỉ.

Máy thu âm chỉ thu được âm thanh trong phạm vi hữu hạn, chỉ cần phòng đủ lớn, hoạt động ở nơi xa là không cần lo về việc bị theo dõi bởi máy thu âm.

“À.” Khắc Lôi Đặc hiểu được ý của Thẩm Tư Uý, khoé miệng hiện lên nụ cười hứng thú, “Nơi đó hợp với thân phận nhà đàm phán hơn thật.”



Chiếc xe việt dã rẽ qua góc phố đầu tiên, phía trước tầm nhìn liền xuất hiện đỉnh tháp trạm năng lượng, xa hơn một chút là khách sạn Christopher.

Suy nghĩ của Thẩm Tư Uý trôi về trạm năng lượng, nhưng đúng lúc này, một chiếc máy bay vũ trang không người lái xuất hiện trước kính chắn gió, che khuất tầm nhìn của anh.

“Xe mang biển số ‘Tây Z・XXXXXX’, mời dừng xe ngay lập tức!”

Trên máy bay không người lái có logo cảnh sát giao thông, Thẩm Tư Uý nhìn Khắc Lôi Đặc ở bên cảnh hỏi: “Cậu vi phạm bao nhiêu điều khoản rồi.”

“Không nhiều lắm.” Khắc Lôi Đặc đạp mạnh chân ga, bỏ lại máy bay không người lái ở đằng sau, nhưng lúc này phía trước lại xuất hiện bốn máy bay vũ trang không người lái, hơn nữa mỗi chiếc đều nhô ra hai nòng súng thật dài.

“Cảnh cáo cuối cùng, mời dừng xe ngay lập tức!”

Khắc Lôi Đặc vẫn không đạp phanh, mà còn ném súng bên hông cho Thẩm Tư Uý.

“Tôi lái xe, giao cho anh.” Hắn nói.

Thẩm Tư Uý: “???”

“Hình như cậu quên tôi là nhà đàm phán thì phải?” Thẩm Tư Uý khó tin nhìn Khắc Lôi Đặc, “Cậu muốn tôi tập tập kích cảnh sát điện tử sao?”

Tuy nói hiện tại cả thành phố đã rơi vào tình trạng mất trật tự trị an, lái xe trái luật không phải chuyện gì lớn, nhưng chuyện tập kích cảnh sát, sao anh có thể làm được?

“Anh không bắn nó, nó sẽ bắn anh.”

Khắc Lôi Đặc vừa dứt lời, năm máy bay vũ trang không người lái liền nổ súng, viên đạn lạch cạch bắn vào kính chống đạn, hình thành vô số dấu vết bắn ngược.

Có vết xe đổ, Thẩm Tư Uý không thể hiện bình tĩnh nữa, đành phải giả bộ hoảng sợ, nhíu mày nói: “Tôi sẽ không nổ súng.”

“Anh chắc chưa?” Khắc Lôi Đặc nhíu mày, “Vậy anh sẽ trở thành kẻ đào tẩu với tôi.”

Thẩm Tư Uý: “…”

Sao lại có người ra bài lung tung thế? Thân phận hiện tại của anh là quý tộc mà trời? Nào có ai xúi giục quý tộc phạm tội!

Kính chống đạn xung quanh dần có dấu hiệu vỡ vụn, nếu cửa sổ xe bị vỡ, Thẩm Tư Uý thật sự không biết nên phản ứng như thế nào. Anh cầm súng lên, nhắm vào huyệt thái dương Khắc Lôi Đặc: “Cậu dừng xe lại cho tôi!”

Để không thể lộ mình từng dùng súng, Thẩm Tư Uý còn không mở khóa an toàn.

Khắc Lôi Đặc lộ ra vẻ mặt buồn cười, hiển nhiên không ngờ Thẩm Tư Uý còn nghĩ ra chiêu này.

Trong âm thanh tiếng kính chống đạn vỡ vụn, hắn vẫn ung dung nhìn về phía trước: “Anh nói anh sẽ không nổ súng.”

Thẩm Tư Uý dùng sức, dí vào đầu Khắc Lôi Đặc, trầm giọng nói: “Cậu xem tôi có dám không.”

Đầu Khắc Lôi Đặc bị ép nghiêng sang trái, hắn bình tĩnh liếc mắt nhìn Thẩm Tư Uý, cuối cùng thuận thế đạp phanh: “Ok.”

Chiếc xe việt dã chậm rãi dừng lại bên đường, cảnh sát điện tử cũng ngừng bắn.

Khắc Lôi Đặc thành thành thật thật nộp tiền phạt, rồi hỏi Thẩm Tư Uý ở bên cạnh: “Hài lòng chưa? Nhà đàm phán.”

Thẩm Tư Uý trả lại súng cho Khắc Lôi Đặc, lông mày cau lại không hề giãn ra: “Lái xe.”



Điên cuồng trên đường một lúc, giờ chỉ cần rẽ qua giao lộ là có thể đến khách sạn Christopher.

Khách sạn năm sao có hệ thống phòng ngự hoàn chỉnh, một số ít nhân viên vẫn đang làm việc bình thường.

Đại sảnh lộng lẫy rốt cuộc vẫn hơn khách sạn tự phục vụ, tâm tình phiền não của Thẩm Tư Uý cũng tốt lên, anh làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân, rồi đi thẳng đến thang máy, nhưng lúc này anh bỗng nghe Khắc Lôi Đặc nói với lễ tân: “Phòng tổng thống, một phòng bên cạnh anh ta.”

Thẩm Tư Uý bất thình lình dừng bước, nhìn về Khắc Lôi Đặc nói: “Cậu không có chỗ ở à?”

“Không phải.” Khắc Lôi Đặc nhún vai, “Hệ thống giám sát khách sạn này hack không được.”

Ngụ ý, hắn chỉ có thể tự mình canh chừng Thẩm Tư Uý.

Thật thà thật đấy.

Cảm giác phiền não vì không thể làm được gì lại xuất hiện, Thẩm Tư Uý nói: “Sao cậu không đi theo tôi 24 tiếng luôn đi?”

“Tôi không có ý kiến.” Khắc Lôi Đặc lập tức nghe theo lời anh, nói: “Chúng ta ở một phòng nhé?”

Thẩm Tư Uý quay đầu đi vào thang máy.

Phía sau vang lên tiếng cười trầm thấp của Khắc Lôi Đặc, giống như gặp chuyện gì thú vị lắm, khiến tâm tình của hắn rất tốt.



Khách sạn năm sao có hệ thống phòng ngự hầu như không có khách nào khác, thang máy ngắm cảnh đi lên thẳng tầng cao nhất của khách sạn, cảnh đêm thành phố lấp lánh ánh đèn neon đều thu gọn vào trong tầm mắt.

Nhìn từ xa, phòng thủ của trạm năng lượng vẫn cẩn thận như cũ. Tinh thần lưu dân tuần tra rất hăng hái, không có dấu hiệu mệt mỏi nào.

Thẩm Tư Uý chỉ nhìn thoáng qua liền vội vàng thu tầm mắt, dù sao Khắc Lôi Đặc vẫn còn ở bên cạnh anh.

Hai phòng tổng thống nằm ở hai bên thang máy, sau khi ra khỏi thang máy, Thẩm Tư Uý không quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng mình.

Khắc Lôi Đặc ở đằng sau bỗng gọi anh: “Nhà đàm phán.”

Thẩm Tư Uý dừng bước, hơi xoay nửa người.

“Nhắc nhở anh một câu,” Khắc Lôi Đặc chậm rãi mở miệng, dùng giọng điệu lười biếng nói ra những lời hung ác, “Người dùng súng chĩa vào đầu tôi đều đã chết.”

Thẩm Tư Uý nheo hai mắt lại, ý gì đây, người này đang uy hiếp anh?

Anh xoay nửa người còn lại, nghênh đón ánh mắt Khắc Lôi Đặc.

“Tôi đây cũng nhắc nhở cậu một câu.” Anh nói, “Những người chạm vào mông tôi cũng đều đã chết.”

Nói xong câu này, Thẩm Tư Uý mở cửa phòng, ngăn lại tiếng cười của Khắc Lôi Đặc ở đằng sau.

——————–

Tác giả: Hành vi vi phạm của lão Lôi ở trong một hoàn cảnh cụ thể, mọi người đừng học theo hắn nha