Chương 5: Kịch ngẫu hứng.
"Thật không ngờ huấn luyện viên cùng trợ lý Châu lại quen biết nhau từ trước đấy, hơn cả còn đính hôn với nhau."
Người đang nói ở đây là Salah, 18 tuổi, xuất thân là người Ai cập, khả năng cao cậu ta sẽ chọn Hồi giáo, ngoài ra thì lý do mà cậu ta được chọn là vì Việt không có bất cứ ý định cụ thể nào về các hướng dẫn mọi người cả.
Dù sao game này cũng quá rộng, quá ít thông tin cũng như bản thân Việt cũng tiếp xúc diễn đàn Unknown World quá muộn nữa, khó lòng mà tạo ra được 1 kế hoạch cụ thể nên ban đầu cứ tận hưởng trước đi đã.
Sau này lập lại tài khoản mới sau cũng chưa muộn, dù sao người cũng không thiếu mà tiền cũng chẳng kém cạnh ai nên dù có đi sau đi chăng nữa cũng vẫn có thể dễ dàng bắt kịp với top đầu được, dù sao lv cao nhất hiện tại vẫn đang bị giới hạn ở mốc lv 60.
Còn về chủ đề mà Salah nhắc tới thì Việt cũng chỉ biết uống thêm 1 chút rượu nữa thì cười cho qua, dù sao thì chuyện này cũng không có gì đáng nói cả, nó không ngọt ngào cũng chẳng đặc biệt, căn bản là rất chính trị.
"2 gia đình quen nhau thì tới với nhau thôi, nếu các em sinh ra trong gia đình giàu có thì sẽ hiểu, tuy đúng là nó có phần hủ tục thái quá nhưng trong 1 lý nào đó thì nó giống ban hôn hơn, đương nhiên nhà gái là nhà bề trên."
"Đừng nghe anh ấy nói, hiện tại làm gì còn mấy chuyện đó nữa? Chẳng qua là có rất nhiều cách để khiến 1 người đàn ông buộc phải cưới mình thôi, chẳng cần đến ban hôn gì gì đó đâu, hơn cả là từ trước đến nay Ngô thị chưa bao giờ ban hôn cả."
Đám con gái nghe thấy vậy thì ồ lên ngồi thảo luận sôi nổi còn đám con trai thì nhìn về phía Việt với 1 ánh mắt an ủi, trong mắt của bọn chúng thì có vẻ như cuộc hôn nhân này rõ ràng là cậu ta không có tiếng nói.
"Nhưng cả nhau chênh tận 8 tuổi cơ mà? Trợ lý Châu cùng huấn luyện viên Việt không cảm thấy khó chịu à? Cả 2 không có bất cứ đối tượng khác hay sao?"
Anna cũng bắt đầu hỏi, có vẻ như con bé là đứa tò mò nhất về chủ đề tình yêu này.
"Trong tình yêu không có 2 chữ tuổi tác đâu, nếu yêu nhau thật lòng thì dù cách nhau mấy tuổi cũng vậy, hơn cả nhiều khi có những thứ mấy em phải tập chấp nhận, đương nhiên anh cũng từng có tư tưởng phản kháng nhưng bị đời vả vào mặt nên giờ ngồi ở đây đây."
"Còn trợ lý Châu thì sao?"
"8 năm trước vẫn vậy mà bây giờ vẫn vậy, nó chưa bao giờ thay đổi, chỉ có mình Việt là thay đổi thôi, nhưng đó là sự thay đổi cần thiết, ít nhất là đủ để khiến anh ấy nhận thức được có nhiều chuyện ngay từ đầu đã không thể tránh khỏi rồi."
Nghe xong thì đám con gái bắt đầu la lên rồi vỗ tay liên tục, cứ như thể Châu đang dần trở thành chân lý sống của bọn chúng vậy, đương nhiên Việt cũng chẳng biết làm gì hơn ngoại trừ ngồi im lặng nướng lươn.
"Nhưng cả 2 người đã bao giờ hôn nhau chưa?"
"Về vấn đề đó không quá quan trọng đâu, hôn nhau hay không cũng chỉ là 1 cách thể hiện tình cảm, giống như người phương Tây vậy, thời xưa thì với họ nụ hôn thực sự không có quá nhiều tính chất tình yêu đôi lứa như hiện tại."
"Về căn bản thì là chưa, thậm chí cả 2 còn mới gặp nhau 3-4 lần gì đó thôi."
"Vậy thì nếu để nói ra thì ai là người có ý trước trong mối quan hệ này."
"Ai biết được, mà tranh thủ ăn đi, 5 giờ chúng ta sẽ vào phòng họp đấy."
Rõ ràng Việt đang cố tính lãng tránh chủ đề này, tuy mọi người không quá rõ nguồn cơn do bọn họ không phải là người chung cuộc nhưng Châu thì lại khác, cô ấy cực rõ tâm trạng của Việt lúc này nên cũng tranh thủ gắp cho cậu ta 1 muỗng Fasolada.
Đậu rất mềm nhưng đương nhiên đây là đồ ăn Tây nên không hợp khẩu vị của Việt cho lắm, dù sao món này cũng khá nhạt, nó làm cậu ta nhớ tới món súp bí đỏ với đậu xanh của mẹ cậu ta, mùi vị của cả 2 khá tương đồng nhau.
Khác ở chỗ là món này tốn nhiều gia vị hơn để nên mụi ngọt của nó không bằng được như món súp kia, bù lại thì nó ít ra cũng có mùi vị khác chứ không vừa nhạt vừa ngọt như món súp kia, nó chung là khá hơn nhưng chưa đến mức quá ngon.
"Đáng lý ra anh nên nấu Nasi Goreng."
"Không, như này là được rồi, dù sao ngay bữa ra mắt mà đã nấu 1 món châu Á thì không hay lắm, ít ra thì đĩa Fugu Sashimi của anh cũng rất tốt, Banitza cùng Mac 'N' Cheese đều rất tuyệt, Strapastada vừa hay làm được 1 món rau."
"Đúng hơn thì chỉ mình em ăn được dĩa Fugu Sashimi kia mới đúng."
Bình thường thì cá nóc cần chuẩn bị trước 1 ngày rồi mới lên bàn ăn để khử máu của nó, phần tủy cùng máu cũng là 1 trong những nơi chứa độc của cá nóc nên để người bình thường ăn được thì phải ngâm khoảng 1 ngày để trôi hết độc tố còn sót lại.
Trong khi đó Việt chỉ nấu món cá nóc kia trong chưa đầy 30 phút, căn bản là trực tiếp mổ rồi làm Sashimi luôn nên độc tố trong cá vẫn còn rất nhiều nên món đó là 1 món được chuẩn bị cho cô ấy cả.
"1 Ngô thị mà bị độc c·hết thì quả đúng là 1 trò đùa đúng không? Mà anh đừng lo, em ăn được cả túi độc rồi nên mấy thứ này không nhằm nhò gì đâu, nếu mà để bị nó độc c·hết 1 cách đơn giản như vậy thì em đã sớm c·hết từ lâu rồi."
Ngô thị là 1 dòng tộc rất đặc biệt, đặc biệt ở điểm nào thì bọn họ được xưng là vua không ngai của t·hế g·iới n·gầm hay nói đúng hơn là vị quản giáo tàn bạo trong 1 cái nhà giam toàn là những kẻ nguy hiểm nhất thế giới.
Bọn họ đã sớm tồn tại vào khoảng 5000 năm trước tức cũng là lúc mà Trung Hoa mới bắt đầu xuất hiện những triều đại đầu tiên, giống hệt như gia tộc họ Ma sống từ khi Văn Lang vẫn còn cho tới hiện tại.
Nói dễ hiểu hơn thì họ Ma kém đâu đó tầm 2500 năm tồn tại so với Ngô thị, ảnh hưởng của Ngô thị qua từng thời đại vẫn rất lớn, đủ để đạp chân là chấn động cả thế giới theo nghĩa đen nhưng dạo này thì đỡ rồi.
Chứ thời HongKong trước trao trả thì mới loạn, nơi đó cùng Macau đã trở thành chiến trường để quyết định ra tộc trưởng của lứa trước, tuy Việt không rõ chuyện gì đã xảy ra ở đó nhưng vẫn có 1 số ghi chép được công bố về thời đại tanh máu đó.
Có điều giờ cũng đã 25 năm sau đó rồi, lứa trước cũng đã sắp xuống lỗ, đương nhiên mấy lão bất tử của Ngô thị thì còn lâu, lần cuối cùng mà Việt tới cái thị trấn kia vào 8 năm trước với bố của mình để mừng thọ tộc trưởng đời trước thì lão ta đã 80 rồi.
Tộc trưởng hiện tại cũng đâu đó 53-54, sau 8 năm thì chắc cũng quá 60 rồi, nhưng mấy lão bất tử tầm U80 đổ lên kia thì miễn phải bàn, đó cũng là lần đầu tiên mà Việt được tiếp cận với thứ được gọi là sức mạnh áp đảo theo nghĩa đen.
Thế quái nào mà lão ta ném cái tẩu trên tay mạnh đến mức vỡ cả đá hoa cương rồi ghim thẳng cái tẩu lên trên đó? Đó thậm chí còn có thể tính là 1 con người nữa sao? Nói lão ta dùng cái miệng tẩu kia đánh bật cả đạn có khi Việt còn tin đấy.
Việt vừa nhớ lại những chuyện trong quá khứ vừa bôi nước sốt lên phần thịt lươn rồi tiếp tục nướng nó, tuy mùi thơm đã bao phủ cả sân thượng này rồi nhưng phải chờ thêm 1 lúc nữa thì thịt mới chính kỹ được.
Thấy vậy thì Châu cũng giúp Việt thêm củi rồi lấy ra cái quạt gấp của cô ấy với hàng chữ 天下无双 để quạt cho cậu ta, đương nhiên đây không phải là 1 cây quạt dùng để quạt mà nó là 1 vật trang trí không hề phổ thông chút nào.
1 vật trang trí được làm bằng hoàng kim cùng miếng ngọc bội quý được treo tại đuôi quạt, nó quý giá là thật nhưng nếu để định giá thì trên đời này chẳng ai dám định giá, Việt đương nhiên cũng nhận ra nhưng cậu ta cũng chỉ biết thở dài 1 hơi rồi bất lực toàn tập.
"Mấy năm nữa?"
Ở lần này thì chất giọng của Việt bắt đầu vỡ ra.
"Hiện tại đã là."
"Vậy thì thật đáng tiếc khi tôi đã mất buổi lễ của tiểu thư rồi."
Giọng điệu của cậu ta càng ngày càng lạc mất đi sự điềm tĩnh trước đó của mình, báo hiệu cho việc tâm trí của cậu ta hiện tại đang trên bờ vực sụp đổ.
"Không quá sớm cũng chẳng quá muộn, miễn là có thể cùng nhau bước đi vào ngày quan trọng nhất đời là được."
Nghe đến đây bỗng dưng Việt cũng trầm lặng hẳn, có rất nhiều chuyện xảy ra trong 1 khoảng thời gian quá ngắn, nó ảnh hưởng đến tâm lý của cậu ta khiến cậu ta khó lòng mà tiếp nhận được hết tất cả.
"Tại sao phải là tôi?"
Giọng nói của Việt lúc này lạnh hơn rất nhiều, cậu ta trải qua đủ nhiều để nhận thức được 1 số chuyện nên xảy ra và không thể xảy ra, ngày hôm nay có quá nhiều chuyện may mắn xảy đến và cậu ta tin rằng không có lý nào mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
"Vì chúng ta có 1 lời hứa với nhau có phải không?"
"Tôi không nhớ mình từng hứa gì với cô cả thưa tiểu thư."
"Có đấy, không phải cũng vì thế nên anh mới quyết định bỏ nhà hay sao? Và hơn cả không phải em đã nói với anh từ trước rằng sẽ có 1 ngày như thế này hay sao?"
Thật ra thì cô ấy chưa từng nói, lời hứa kia cũng chưa bao giờ tồn tại nhưng trong sự kiện vào cái ngày hôm đó, những hành động của cả 2 vào lúc đó đã tạo ra 1 chuỗi sự việc dẫn đến những thứ trên thực sự tồn tại.
"Vậy thì tôi đã thất bại rồi, giờ lại càng chẳng có lý do hơn, tiểu thư muốn cho tôi thấy cây quạt đó làm gì? Để tôi đưa tôi lên cao rồi lại đẩy tôi về thực tại tàn khốc hay sao? Cô muốn tôi thực sự biến thành con rối trong tay cô à?"
Càng nói chuyện về chủ đề này thì lưng của Việt càng đau đớn, ký ức cơ bắp đang trôi dậy, thứ mà cậu ta đã muốn quên đi bằng mọi giá nhưng đáng tiếc rằng nó vẫn còn đó mà sẽ mãi mãi ở đó cho tới hết kiếp này.
"Anh là 1 tên rất vô vọng, em biết anh sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn nhất có thể chỉ để chứng minh bản thân ưu việt, Adam thua Lilith rồi mách Chúa Trời để hy vọng rằng ông ấy có thể giúp mình đòi lại phần phẩm cách, danh dự của 1 người đàn ông, thứ mà ông ta đã bị Lilith c·ướp mất."
Cô ấy lấy ngón trỏ của mình bắt đầu vuốt ve dọc theo phần lưng của Việt, móng của ngón trỏ đang dọc theo 1 đường hằn nào đó, đây là 1 vết hằn biểu hiện cho kẻ thất bại, thứ mà cô ấy đã ban cho cậu ta trong lần cuối cùng mà cả 2 gặp nhau.
"Nhưng anh thì lại khác, không ai có thể giúp anh được cả, anh nhớ lúc đó anh đã nói gì không? Là 'tôi sẽ rời khỏi nơi này' đấy, anh có biết em đã chuẩn bị bao lâu, lên kế hoạch kỹ càng đến nhường nào hay không?"
Đương nhiên là Việt nhớ rõ, vào lúc đó cả 2 đã cùng bước lên võ đài trong dịp mừng tuổi của lão bất tử kia, cậu ta nhớ rất rõ không khí vui vẻ, sôi trào của ngày hôm ấy để rồi tất cả đều biến mất bởi vì 1 nhát kiếm sau này trở thành vết sẹo sau lưng, cũng chính là minh chứng cho sự thất bại của cậu ta vào cái ngày hôm đó.
Cậu ta thất bại trong việc cố gắng chạy trốn khỏi cô ấy, ánh mắt lạnh đến rợn người của cô ấy như đang thông báo rằng cậu ta đã không có đường thoát ngay từ đầu, rằng rồi cái ngày mà cô ấy đích thân ra tay bắt cậu ta lại sẽ tới dù cho cậu ta có cố giãy dụa, trốn chạy đến bao xa đi chăng nữa và vết sẹo này chính là minh chứng cho lời hứa giữa cả 2.
Hơn cả đó còn là 1 vết sẹo sau lưng, là 1 bằng chứng cho sự ô nhục tuyệt đối của kẻ cầm kiếm, là minh chứng cho việc kẻ cầm kiếm đã quay lưng về phía đối thủ của mình, nhưng đương nhiên Việt không bỏ chạy, chẳng qua cậu ta đã chọc điên 1 con quái vật không nên đụng tới mà thôi.
Cô ấy luôn luôn khoác lên mình 1 lớp vỏ nhằm che giấu bản chất thật của mình đối với cả những người thân quen nhất, dù kết cục có ra làm sao đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ không tháo cái vỏ đó ra nhưng khi cô ấy đã điên lên thì kết cục của Việt đã quá rõ ràng.
"Biết rõ nên mới chọn rời đi, sợ hãi nên mới quyết định trốn tránh và cũng đồng thời vì yêu nên mới cố gắng."
"Hừm, vậy ra ngay từ đầu anh đã không coi trọng bản thân rồi, nhưng giờ anh không cần phải cố gắng nữa, chúng ta đã ở bên cạnh nhau rồi, em sẽ bồi thường cho anh tất cả, vết sẹo không thể lành này cùng 8 năm qua."
Vừa ôm lấy lưng của Việt cô ấy vừa nói, cậu ta sợ hãi thứ tình yêu này nên đã quyết định trốn tránh, không muốn nhận lấy thứ tình cảm này từ cô ấy nhưng cũng đồng thời cố gắng níu kéo lấy nó nên mới quyết định bỏ nhà ra đi để lập nghiệp.
Đáng tiếc là xuyên suốt hành trình 8 năm qua đã có quá nhiều chuyện xảy đến còn tâm trí của cậu ta thì không đủ vững để có thể quyết tâm với con đường này được, cô ấy ở quá cao còn cậu ấy thì quá thấp để có thể chạm tay tới.
Bản thân Việt nhiều lúc cũng chỉ hy vọng rằng cô ấy đã sớm quên mất 1 kẻ như cậu ta để tiếp tục trèo cao hơn nữa, bởi vì cô ấy là 1 kẻ mang trong mình tham vọng rất lớn, lớn đến mức cậu ta sẽ bị nó cuốn trôi lúc nào không hay.
Đáng tiếc là bọn họ vẫn gặp mặt nhau trong ngày hôm nay nhưng cậu ta cảm nhận được sự vội vã của cô ấy, giống hệt như lần trước vậy, cô ấy cảm nhận được sự đe dọa bởi việc sắp phải mất đi cậu ta nên mới bộc lộ nhiều phần cảm xúc đến vậy.
Nhát chém kia không chỉ là để cảnh cáo cậu ta về chuyện đừng mơ tưởng rời khỏi cô ấy mà còn là để đánh dấu chủ quyền, cũng chính bởi vì nó nên cậu ta đã mất đi tất cả mọi cảm xúc yêu đương với bất cứ ai, vết sẹo này chính là thứ nhắc cậu ta nhớ rằng mình đã thuộc về ai.
"Có chắc là thật vậy không? Em là 1 kẻ rất điềm tĩnh, không bao giờ để lộ mặt thật của mình ra ngoài cả dù cho là phải đối diện với ai đi chăng nữa, nhưng anh biết rõ anh là điểm mấu chốt của em, vậy trò chơi này thực sự rất quan trọng sao?"
"Nó là cơ hội để tất cả chúng ta bay cao hơn."
"Đi đâu? Trở thành kẻ thống trị của thế giới sao?"
"Không, xa hơn nữa, nơi mà anh và em thực sự tìm được sự yên bình, nơi mà cả 2 chúng ta có thể đạt được 1 cái kết có hậu, giải đấu chỉ là 1 lời nói dối, nhưng em cần anh là sự thật, bởi vì thiếu anh thì em không tin rằng mình sẽ đủ cam đảm để đi tới cuối con đường này được."
"Cắt."
1 tiếng hô vang lên làm khung cảnh buồn rầu giữa cả 2 bắt đầu kéo dãn đi đôi chút.
"Thực sự quá cảm động, tý nữa thì bọn em tin rằng câu chuyện này là thật đấy, cả 2 thực sự dành cho nhau, 1 tình yêu đôi lứa tuy hơi bị bóp méo nhưng nó vẫn là 1 tình yêu đẹp đúng không Diene?"
Anna dựa vào người của Diene, 1 trong 7 đứa trẻ để khóc rồi vừa nói vừa lấy giấy ăn để lau đi nước mắt cùng nước mũi.
"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên mà em thấy được 1 vở kịch ngẫu hứng xuất sắc như thế này, cả 2 thực sự diễn phần cảm xúc rất đạt, hơn cả cốt truyện cũng rất u sầu, như cách mà trợ lý Châu thể hiện mặt 'cảm xúc' của mình.
Nó chỉ xuất hiện khi bản thân cô ấy biết mình sắp mất đi người mà mình yêu nhất và đó cũng là lúc mà phần b·ạo l·ực nhất của cô ấy xuất hiện, 1 tình yêu thực sự rất cuồng nhiệt, hiếm ai có thể so bì được theo 1 góc độ nào đấy."
Không để Diene nói 1 mình, Frank, 1 trong 7 đứa trẻ, có gốc là người Anh cũng chen vào.
"Huấn luyện viên Việt cũng như vậy, từ cái cảm xúc hỗn loạn khi cả 2 tái ngộ tới phản ứng khi nhắc lại những chuyện trước đó, thậm chí anh ấy cũng đã làm rõ nên nét bối rối của 1 đứa trẻ khi nó nhận ra rằng người mà nó yêu nhất không giống như nó vẫn nghĩ.
Anh ấy cố gắng rời xa cô ấy bởi vì bản thân anh ấy sợ hãi phần 'cảm xúc' của cô ấy nhưng cũng đồng thời cố gắng để có thể trở thành 1 người xứng đáng với cô ấy, để rồi về đêm thì chỉ có thể cầu nguyện rằng cô ấy đã quên đi mình để có thể toàn tâm, toàn ý vào dã tâm của bản thân.
Cảm xúc tích tụ tạo lên 1 hào quang u tối, anh ấy luôn tự nói với mình rằng bản thân thực sự không xứng nên dù đã đến cái độ nghèo đói đến như vậy rồi mà vẫn chọn cách là sống 1 cuộc đời bụi bặm hơn là trở về nhà để gánh lấy phần trách nhiệm, thứ anh ấy đã vứt bỏ lại với hy vọng bản thân có thể biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy."
Matheus, đội trưởng của đám trẻ cũng không kém cạnh.
"Ừm ừm, cách dẫn dắt mạch chuyện của cả 2 thực sự rất hay, thậm chí độ ăn khắp của cả 2 cũng đạt tới mức phá trần, thế này mà còn gọi là diễn ngẫu hứng nữa sao? Cứ như là bọn họ đang thực sự kể câu chuyện về cuộc đời mình thì đúng hơn."
Đi kèm với đó là tiếng vỗ tay của tất cả mọi người dành cho cặp đôi này, cũng vì thế mà buổi tiệc chào mừng cũng kết thúc, nhưng đương nhiên chuyện cả 2 có thực sự diễn hay là không thì cũng chỉ có 2 người bọn họ mới biết được.