Chương 6: Chuyện quá khứ.
Trong lúc tất cả đang bận bịu trong việc dọn dẹp đống chén bác ở dưới tầng 1 thì trên tầng thượng vào lúc này chỉ còn lại mình Việt cùng Châu, bọn họ được phân công lau dọn trên này, trên thực tế thì không phải là cậu ta muốn mà là bị ép buộc phải làm.
Lũ trẻ kia thực sự rất ranh ma, cả đám nhân viên nữa, theo lý nào đó thì bọn họ cũng là người của cô ấy nên mọi việc bị đưa đẩy thành ra như thế này thì cũng hiển nhiên mà thôi, vậy cũng có nghĩa là cô ấy cũng đang muốn cuộc trò chuyện này diễn ra.
"Những lời lúc nãy của em có mấy phần giả trong đó?"
Việt vừa cặm cụi lau dọn sàn nhà vừa hỏi cô ấy, rõ ràng đây là 1 chủ đề khiến cậu ta bức rức từ nãy đến giờ nhưng vì vướng phải những người khác nên cậu ta cũng không tiện hỏi lắm, có điều chờ 1 lúc lâu không thấy cô ấy hồi âm lại nên cậu ta cũng chủ động quay người nhằm tìm kiếm hình bóng của cô ấy.
Nhưng thứ đầu tiên đập vào mắt của Việt là hình bóng của 1 người con gái với cặp mắt đen cùng tròng mắt đỏ đang ngồi phía bên trên mái nhà để ngắm trăng, đây mới là Châu tiểu thư thật, 1 cặp mắt cực kỳ vô cảm và khát máu, cũng là người con gái mà cậu ta vừa sợ mà cũng lại vừa yêu nhất trần đời.
Khi thấy Việt đang nhìn chằm chằm mình thì cô ấy nở ra 1 nụ cười tươi kèm với ánh trăng phụ họa vào khiếm nụ cười đó đã đẹp lại càng đẹp hơn, sau đó thì cô ấy vỗ vỗ xuống đất ám chỉ cậu ta lên đây ngồi với mình.
Sau khi lên tới nơi thì cô ấy cũng mượn vai của Việt để gối đầu vào và bắt đầu ngâm nga 1 bài hát rất quen thuộc với cậu ta, nó là 赤伶 của 彌兒, dịch ra thì đó chính là bài Xích Linh, tuy không biết vì mục đích gì nhưng cậu ta vẫn du dương theo điệu nhạc bằng cách thổi lá, 1 chiêu trò khá hay mà cậu ta đã học được trong 8 năm qua.
Thật ra thì bản thân Việt cũng rất tận hưởng những khoảnh khác tuy ngắn ngủi nhưng yên bình đến lạ thường này, cậu ta chỉ hy vọng rằng nó có thể kéo dài mãi mãi, đáng tiếc là được 1 lúc thì không gian xung quanh lại 1 lần yên tĩnh trở lại.
"Anh thực sự rất giống cô đào trong bài hát này đấy, muốn giúp nhưng vô lực, có điều đến khi có cơ hội thì sẵn sàng hy sinh tất cả để giúp."
"Tại sao em dám chắc rằng anh sẽ giúp?"
"Trong đầu anh suy nghĩ cái gì em cần phải đoán nữa sao?"
"Ồ, vậy thử đoán xem?"
Việt đang gửi chiến thư đến kẻ đã từng cho cậu ấy 1 nhát chém sau lưng khi mà cô ấy vừa có mới 6 tuổi, thậm chí lúc đó cả 2 còn chênh lệch đến mức độ trận đấu kết thúc 1 cách cực kỳ chóng vánh, bây giờ thì cô ấy đã 14 tuổi còn cậu ta thì phí hoài 8 năm qua vào mấy chuyện không đâu.
"Đang suy nghĩ về câu nói lúc nãy của em."
"Sai, đúng hơn thì anh đang nghĩ về chuyện tại sao có 8 năm mà em đã lớn vậy rồi, đương nhiên có cả mấy suy nghĩ bậy bạ trong đó nữa nếu như em muốn hỏi."
Câu trả lời của Việt thực sự khiến cô ấy rất bất ngờ, thậm chí là cười phá lên thành tiếng, có vẻ như cậu ta đã có hơi say do lúc nãy rồi nên bắt đầu có 1 chút chập mạch.
"Vậy sao? Hay là em bù đắp cho anh vào ngay lúc này luôn, tuy mang thai sớm có hại nhưng anh biết đấy, cơ thể của Ngô thị không dễ bị tổn hại đến vậy, nếu anh muốn thì sao không thử luôn đi? Lỡ như hôm nay vào đúng ngày đấy luôn thì sao."
Cô ấy bắt đầu vuốt ve lấy phần gò má của Việt trong khi trên mặt vẫn nở ra 1 nụ cười rất nham hiểm, đương nhiên cậu ta cũng chỉ trêu chọc cô ấy mà thôi, nên đương nhiên cậu ta cũng muốn thử xem điểm giới hạn của cô ấy là ngang đâu.
Thế là Việt bắt lấy cả 2 tay của cô ấy rồi trực tiếp đè cô ấy xuống đất với thế bắt phần cổ tay của cô ấy chéo lại còn mình thì lấy tay phải đè lên phần bắt chéo đó để khóa lại, giờ thì ánh mắt của cả 2 thực sự v·a c·hạm vào nhau.
"Sao thế? Không tiếp tục à? Chẹp, vậy mà cứ làm em tưởng là anh sẽ mạnh bạo hơn đấy, ngang đây thôi thì nhằm nhò gì hả quý ngài giả vờ say rượu? Ngài thực sự rất rất nhu nhược đấy, nếu mẹ ngài mà biết ngài làm đến đây rồi mà không làm tiếp thì chắc bà ấy sẽ ngất lên ngất xuống vì độ nhu nhược của thằng con trai đấy."
"Em không cần phải nói thách, chuyện đó thì cứ để tương lai rồi tính, đương nhiên anh cũng muốn nhưng đúng như em nói vậy, anh nhu nhược thật, haiz, mà thôi kệ đi, lúc nãy vào khi cuối em nói thật hay nói đùa thế?"
"Em không có lý do gì phải nói đùa với 1 tên nhu nhược được dâng cháo đến tận miệng rồi mà vẫn không thèm húp."
"Hừm, thực sự thế giới có thể bị đảo lộn bởi 1 trò chơi sao?"
"Thứ đó tới từ 1 nơi không rõ, nó tự xưng là tháp thử thách do 1 kẻ nào đó tạo ra, nó đã hấp thụ tri thức của chúng ta để tạo ra Unknown World cũng tức là cái thế giới Lucid Dream mà chúng ta cần kết nối vào kia, thế giới tràn đầy các khả năng, theo như nó nói thì Unknown World chỉ là bước đệm.
Nó là 1 cái lồng ấp trứng để nuôi dưỡng chính chúng ta, sau này khi đạt tới 1 mốc nào đó thì lớp trứng bên ngoài sẽ vỡ vụn vào tới lúc đó nhân vật của chúng ta cũng sẽ trở thành chính chúng ta theo nghĩa đen."
"Tức là có 2 xác hay là dung hòa?"
"Mô phỏng bộ xác này nhưng lấy khả năng của bộ xác kia đắp sang, vậy nên tranh thủ đi, kịp sơ múi miếng nào trên cơ thể này thì cứ sơ múi, lỡ như đến lúc đó thì muốn cũng không kịp ăn đâu, dù sao em cũng rất tự hào về bản thân đấy."
Cô ấy vừa nói vừa vỗ ngực của mình, có thể nói đúng là có lồi lỏm thật, hơn cả cô ấy cũng chỉ mới 14 tuổi mà thôi, thực sự quá kinh khủng, người bình thường nhìn vào còn tưởng cô ấy ít nhất cũng phải 20 rồi đấy.
"Thế thì kệ đi."
Nói rồi Việt trực tiếp nhảy xuống sân thượng để tiếp tục quét dọn ở bên dưới, thậm chí còn vừa làm vừa ngâm nga bài Rather Me × Without Me 1 cách rất vui vẻ, dù sao cậu ta cũng đã hỏi ra được câu trả lời mà mình muốn biết rồi nhưng việc này cũng đã khiến cô ấy ngớ cả người cả ra.
Thậm chí tức điên lên, 8 năm trời cố gắng cuối cùng bị hắt hủi như vậy thì không điên mới là lạ, nhưng rồi cô ấy cũng thở dài cho qua, dù sao tính cách của tên nhu nhược này cô ấy còn phải thấy qua dài dài nữa nên tập chấp nhận trước để không bị tức c·hết.
Thực sự thì chuyện này cũng khiến cô ấy có chút nhớ về câu chuyện mà mẹ cô ấy đã kể về cái ngày khi mà Việt mới được đưa tới Ngô thị bởi vì khả năng của cậu ta, đương nhiên vì sở hữu khả năng cực kỳ đặc thù nên khác với những đối tượng bị Ngô thị ngắm tới, cậu ta có thể chủ động chọn đối tượng của mình.
Điều này không chỉ làm tăng mối giao hảo trong tương lai mà còn nhằm tránh đi những rủi ro không đáng có, dù sao gia đình của Việt cũng coi như là có quen biết với Ngô thị, bọn họ không thể vô lý bắt con trai độc nhất của người quen đi làm rể nhà mình được.
Nên đương nhiên mọi chuyện chỉ dừng lại ở đoạn sinh giúp Ngô thị 1 đứa con, dù sao ở cái tầng thứ như bọn họ rồi thì chuyện có vài đứa con ngoài là chuyện bình thường mà thôi, huống hồ đứa con này còn được Ngô thị chăm lo nữa, đây là vinh hạnh.
Chủ yếu cũng là vì Việt thực sự rất đặc thù nữa nên Ngô thị đương nhiên cũng gấp mà Ngô thị đã gấp thì đương nhiên nhà của cậu ta cũng gấp theo, cũng vì thế mà chuyện đó đã dẫn đến 1 số ánh mắt khá phiền phức.
Mà trở lại chủ đề chính, lúc đó Việt cũng mới 7 tuổi mà thôi, khả năng của cậu ta thì đã được bộc lộ từ rất sớm nhưng mọi người vẫn chỉ nghĩ là khả năng ghi nhớ thông thường, mặt hàng này thì ở Ngô thị không thiếu.
Cho tới tận khi vào năm 7 tuổi Việt đã được bố cho đi học võ để khỏe người thay vì ngồi ở nhà cả ngày đọc sách, lúc đó thì cậu ta cũng đang học tới chương trình cấp 2 rồi, chủ yếu là vì vẫn ở Cổ Loa nên chưa được nhảy cấp.
Theo kế hoạch thì Việt sẽ tiếp tục học ở Cổ Loa thêm 4 năm nữa tới khi xong lớp 5 rồi qua Thụy Điển để học tiếp lên nên lúc nhỏ cậu ta cũng chẳng có việc gì để làm ngoại trừ đọc sách để bổ sung thêm tri thức nhằm hy vọng trực tiếp nhảy cấp ngay sau khi qua bên đó.
Có thể mọi người thường lầm tưởng trên đời này có sự tồn tại chữ đám nhà giàu thế hệ 2, thế hệ 3 sống dựa hơi vào bố mẹ nhưng tính ra thì đám đó mới là ít đấy, bởi vì ở cái giới nhà giàu đến mức tồn tại vài chục đời như Việt thì cả bố vẫn mẹ cũng chẳng cần đi làm nữa, cả ngày ở nhà trông con là chính nên gia giáo rất khắt khe.
Nếu câu chuyện của người đàn ông kia là thật thì con cái của ông ta mới thuộc dạng ăn chơi chát tán kia, còn cỡ Việt cùng đám bạn có được thông qua quan hệ trong vòng trên thì đương nhiên không có chuyện như vậy vì bọn họ thuộc diện nhà giàu xuyên suốt hàng chục thế hệ qua rồi.
Dù sao giới siêu giàu cũng chẳng ai rảnh hơi đi đầu tư phát triển làm gì đâu, bởi vì thế giới đang bình yên và bọn họ vẫn giàu, nếu nó có biến động thì lỡ như ảnh hưởng đến chén cơm của họ thì sao bây giờ?
Chính vì thế nên mới có chuyện những người quá giàu mới chính là những người ngăn chặn sự phát triển, đương nhiên Việt cũng có tư tưởng hệt như vậy, bởi vì bọn họ quá giàu rồi, nhiệm vụ chủ yếu sau này của cậu ta là bằng mọi giá ngăn chặn sự phát triển.
Như trước cách mạng công nghiệp tại Pháp vậy, giới nhà giàu chẳng ai muốn thay đổi, chẳng ai muốn cách mạng diễn ra cả, mà nói đâu xa, hiện tại các doanh nghiệp lớn 1 là nuốt chửng các doanh nghiệp nhỏ từ sớm, 2 là biến chúng thành nô lệ, đàn em của mình.
Bởi vì môi trường hiện tại chính là môi trường phù hợp nhất để bọn họ tiếp tục làm giàu, nếu để các doanh nghiệp nhỏ liên tục phát triển thì không khác gì phân nhỏ lợi ích bản thân có trong tay ra, thậm chí là lỡ như từ các doanh nghiệp nhỏ đó sinh ra 1 doanh nghiệp lớn thì bát cơm này cũng vơi đi quá nửa.
Chính vì thế nên mới có câu là thị trường càng bình ổn thì khởi nghiệp càng chìm nghỉm còn thị trường biến động mạnh thì khởi nghiệp mới có cơ hội bức phá lên cao được, đương nhiên thuyền trưởng hay chủ doanh nghiệp cũng phải là 1 người cực kỳ tài giỏi mới có thể chèo lái con thuyền này vượt qua giông tố để tới được Ấn Độ ở bên kia đại dương.
Nói chung thì 7 năm đầu của cuộc đời Việt cũng chẳng làm gì nhiều, bởi vì cậu ta cũng đi học như bao kẻ khác và cũng nhận ra được sự chênh lệch giữa cậu ta cùng những đứa bạn cùng tuổi khác, cái này gọi là khinh thường làm thân.
Ban đầu thì Việt cũng chỉ nghĩ mình nên dành thời gian để học tập hơn là đi chơi với đám trẻ mà tới phép cộng trừ cũng làm chưa vững thế nên thật ra thì cậu ta cũng chẳng có tuổi thơ bên cạnh bạn bè và vì thấy con mình quá thiếu sức sống nên cậu ta đã bị ném vào 1 khóa học võ.
Nơi mà bằng cách nào đó khi đang cố bắt chước tư thế của 1 thầy dạy võ khóa trên do tân sinh chủ yếu là đến chơi đùa chính, căn bản lúc đó Việt cũng chẳng có gì làm, vào lúc đó cậu ta đã vô tình khiến khả năng được kích hoạt và đã sao chép 1 thế võ của các đàn anh khóa trên đang học rồi khiến cả cơ thể đổ sụp do quá đau.
Đó cũng là lúc mà mọi chuyện bắt đầu thay đổi trở nên rối rem khi khả năng đã bị nhiều người biết đến và cũng trong năm 7 tuổi đó thì Việt đã tới Ngô thị, bọn họ cũng cho cậu ta chọn đối tượng như đã hứa, vào lúc đó thì cậu ta cũng chỉ nghĩ chuyện sinh 1 đứa cũng chẳng sao, miễn là giúp ích cho gia đình là được.
Nhưng không hiểu vì sao mà đến cuối cùng thì cậu ta vẫn chọn 1 đứa trẻ vẫn còn đang nằm trong bụng mẹ, ban đầu điều này còn gây ra chấn động không nhỏ do mọi người tưởng cậu ta chọn bà bầu đó nhưng khi được xác nhận là chọn đứa bé trong bụng mẹ kia thì lại càng bất ngờ hơn.
Bởi vì bọn họ cũng không rõ vì sao mà Việt có thể biết đứa bé đó là con gái được nên có thể nói rằng cả 2 tới với nhau hoàn toàn là do chữ duyên mà thành nên đương nhiên Ngô thị là càng chú trọng việc này hơn khi đã xác định thai nhi đó là con gái.
"Lúc nãy anh mới hỏi 1 câu rồi, giờ em hỏi lại là tại sao anh lại chọn đứa bé vẫn còn chưa sinh ra đó?"
Đây là 1 câu hỏi khó, với trí nhớ siêu phàm của mình thì đương nhiên Việt nhớ rõ lý do nhưng không biết nên giải thích với cô ấy sao cho phải.
"Hừm, bởi vì cái duyên, cũng có thể nói là tình yêu sét đánh chăng? Ai mà biết được."
"Tình yêu sét đánh với 1 cái bào thai? Sét chưa đ·ánh c·hết anh thì hơi phí đấy."
"Vậy em thì sao? Nếu ngày xưa về quy định cũng như phẩm giá thì giờ em đã đủ thẩm quyền để tự quyết định tương lai của mình rồi đấy, vậy tại sao vẫn tới đây để tìm 1 thằng đầu đường xó chợ như anh?"
"Bởi vì yêu thôi, yêu còn cần lý do nữa hay sao? Cũng vì yêu nên mới sinh hận, anh là người đã chọn em nhưng cuối cùng lại là người vứt bỏ em, anh lúc đó thực sự rất biết trêu đùa trái tim nhỏ bé của 1 cô gái đấy chứ không đến mức nhu nhược như bây giờ đâu."
"Ừm, là lỗi của anh khi đã nhận ra được điểm khác thường của em khi ra tay bóp c·hết Roger chỉ vì nó quá gần gũi với anh, là lỗi của anh khi chạy trốn khỏi em sau tất cả mọi chuyện, là lỗi của anh khi không quan tâm đến cảm nhận của em."
Cô ấy thực sự đã bóp c·hết con chó mà cả 2 từng nuôi, đương nhiên ai cũng sẽ sợ hãi nếu như tận mắt chứng kiến cảnh tượng cô ấy kéo lê lết xác của Roger đi tìm Việt để khoe chiến tích của mình thôi, nhưng đương nhiên cậu ta cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao nó cũng là 1 con chó mà thôi.
Hàng ngày Việt cũng chẳng thân với nó đến vậy, chủ yếu là do nó được huấn luyện từ trước để tỏ ra thân thiết với cậu ta hệt như cậu ta thực sự đối xử rất tốt với nó vậy, vậy nên thứ mà cậu ta ám ảnh không phải là c·ái c·hết của con chó mà đó là cảnh tượng lúc đó của cô ấy.
"À, về cái đó thì anh đừng lo, nếu có lần sau thì em hứa sẽ dọn dẹp sạch sẽ hơn, hệt như 1 số cô gái từng cố gắng tiếp cận anh trong 8 năm qua vậy, thực sự hoàn toàn biến mất theo nghĩa đen, từ thông tin đến sự tồn tại."
"Khi nào em đang vui thì cũng lúc nào cũng giang tay về phía anh cả đấy, không phải là anh không tin em không làm được, bởi lẽ hiện tại chỉ cần em muốn là bọn họ đã sớm biến mất rồi nhưng ngày hôm trước anh mới gặp được 1 trong số ở trên đường."
"Hừm, bọn họ chỉ tiếp cận anh vì danh tiếng cùng tiền tài thôi, không khác gì Roger là mấy cả, ngoại trừ việc Roger là vì đã sớm được huấn luyện từ trước, đương nhiên em cũng không còn ngớ ngẩn như ngày trước nữa, Roger là 1 sai lầm nên em đã học cách kiềm chế để không xuất hiện thêm 1 Roger thứ 2."
Cực kỳ cay nghiệt, cô ấy ám chỉ những cô gái kia như chó chờ xương vậy, hành động của bọn họ trong mắt của cô ấy không khác gì chó là mấy, cũng chính vì giống chó nên cô ấy cũng chẳng thèm xóa bọn họ, dù sao năm xưa vì quá khích mà cô ấy cũng lỡ làm 1 lần rồi.
"Vậy tức là nếu có ai đó yêu anh thật lòng thì người đó sẽ biến mất đúng không?"
"Đúng vậy, còn với anh thì em rất độ lượng, cùng lắm nhốt anh lại dưới hầm rồi từ từ rèn tính cho anh thôi, lúc đó em cũng dễ kiếm được những đứa con từ anh hơn, đương nhiên em vẫn luôn liệt nó vào trường hợp xấu nhất có thể xảy ra."
"Anh chỉ hy vọng là ngày đó cũng sẽ không bao giờ tới."