Chương 43: 2 mặt của hỗn mang.
Trôi nổi trong hư không vô tận, nằm ngoài tất cả mọi khái niệm, vượt xa mọi giới hạn, đại diện cho sự đáng yêu, phàm ăn cùng hư không vô tận, ngôi nhà của những cá thể hỗn mang dưới trướng đứa con duy nhất của hỗn mang cùng hy vọng.
Hỗn mang chia thành 2 phần, phần đầu tiên là hỗn mang bản nguyên do thần hỗn mang hay nói đúng hơn là song tộc cùng thử nữ điều hành, phần còn lại cũng tôn thờ thần hỗn mang nhưng tồn tại dưới hình thức giáo phái và do đứa con gái của hỗn mang quản lý.
Hỗn mang trong mắt hỗn mang cực kỳ hỗn loạn, không tồn tại bất cứ quy tắc nào về thẩm mỹ quan, nó chỉ có sự kinh tởm, đen tối, sức mạnh tuyệt đối cùng nỗi sợ kinh hoàng, đây chính là lý do mà nó được gọi là bản nguyên.
Còn về phần giáo phái hỗn mang thì do được điều hành bởi đứa con gái nên các sinh vật hỗn mang được sinh ra ở đây cũng rất khác biệt, chúng đáng yêu đến kinh khủng, có thể nói là những sinh vật sở hữu ngoại hình đáng yêu nhất từng tồn tại, trái ngược hoàn toàn với bản nguyên.
Sự khác biệt của cả 2 cũng rất lớn, ngoại hình đã đành, đây tới cả phương thức tích lũy thêm sức mạnh cũng như trời với đất, bản nguyên tồn tại rất nhiều cách nhưng chung quy thì chúng đều là phần kinh khủng nhất.
Như Yverot chẳng hạn, hắn chinh phục các thế giới rồi giam những thế giới đó bên trong thanh kiếm sống của hắn, những thứ đi vào đó trở thành nguyên liệu để vận hành nhà máy thịt bên trong thanh kiếm giúp hắn càng ngày càng mạnh hơn.
Thậm chí kinh khủng hơn, hình dạng cùng giọng nói của Yverot cũng biến đổi theo thời gian sau mỗi lần hấp thụ sức mạnh, ngoại hình thì bị bóp méo đến mức kinh tởm, giọng nói thì liên tục pha tạp với hàng tỷ, hàng ty tỷ, thậm chí là vô số linh hồn mắc kẹt trong thanh kiếm của hắn.
Hơn cả Yverot cũng liên tục nghe thấy những tiếng la hét đó không ngừng nghỉ bất cứ giây nào, cơ thể của hắn biến đổi theo từng giây, từng tích tắc trên đồng hồ, đầu óc của hắn càng ngày càng bị sự điên loạn bao phủ lấy.
Thậm chí hiện tại Yverot cũng đã sớm quên hình dạng thực sự của mình là như thế nào, giọng nói của hắn thanh thoát hay trầm thấp, xa hơn là những ký ức, nhận thức của hắn đối với những vấn đề xung quanh.
Yverot cảm nhận được rằng hắn đã sớm không phải là hắn nữa rồi, có thể "Yverot" đã sớm bị sự điên loạn nhấn chìm hoàn toàn và giờ hắn chỉ là 1 mớ tập hợp của vô số các mảnh ý thức mà hắn đã hấp thụ được từ thanh kiếm thôi.
Đây chính là bản nguyên hỗn mang, muốn thu thập được càng nhiều sức mạnh thì đương nhiên cũng phải sẵn sàng đánh đổi tất cả, từ chủng tộc ban đầu đến ý thức sang hình dáng và cuối cùng là chính "sự tồn tại" của bản thân.
Trong tất cả thì chỉ có mỗi song tộc vẫn chẳng thay đổi gì sau hàng chục ngàn năm tồn tại do bọn họ được sinh ra từ chính máu thịt của hỗn mang được thần thụ hấp thụ vào rồi tạo ra những sinh mệnh dị hình như bọn họ.
Còn thử nữ thì là tồn tại siêu việt rồi, nhưng cũng vì như vậy nên hình dáng và nhận thức của bọn họ không bị hỗn mang q·uấy n·hiễu bọn họ vẫn là chính mình sau chừng đó thời gian, đây chính là sức mạnh được chính hỗn mang ban phước.
Phần còn lại, kể cả nỗi sợ bản nguyên cũng sẽ dần dần bị chính năng lượng hỗn mang cắn nuốt mất và dần dần biến đổi, họa may chỉ có mình Black Prince, kẻ sinh ra với 4 huyết mạch giao thoa, trung hòa 1 cách hoàn hảo là có thể tránh thoát được nó.
Nhưng bên phía giáo phái hỗn mang thì lại khắc phục được điểm này, cách thức tăng sức mạnh của bọn họ là cắn nuốt, tức bọn họ càng ăn thì càng mạnh, đến mức độ có thể cắn nuốt các thế giới bậc trung chỉ với 1 cú táp.
Hơn cả vì không bị hỗn mang bóp méo tâm trí nên về căn bản thì bọn họ không hề sợ hãi rủ roi trong khi bản thân vẫn đang mạnh lên dần dần sau mỗi lần ăn, đặc biệt hơn, hình thức tổ chức xã hội của giáo phái cũng hoàn thiện gấp hàng ngàn lần so với bản nguyên.
Ngoài ra thì cũng giống như bản nguyên vậy, bên trong giáo phái cũng tồn tại trực hệ của hỗn mang, đúng hơn là những sinh vật hỗn mang được tạo ra bởi đứa con gái bằng cách tự chặt đứt 1 phần xúc tu của mình.
So với độ mạnh yếu thì bên giáo phái mạnh hơn bản nguyên rất rất nhiều, đương nhiên là so về tổng thể, dù sao bên bản nguyên chỉ có song tộc là đúng thật là đủ tiêu chuẩn còn đám còn lại thì hỗn mang đã sớm quên mất sự tồn tại của chúng từ lâu rồi.
Bên giáo phái thì khác, nữ tư tế hay con gái của hỗn mang tuy lười biếng nhưng lại rất quan tâm đến giáo phái nên để giúp đỡ cho nữ tư tế thì những sinh vật hỗn mang cực kỳ đáng yêu nhưng mạnh đến vô lý do cô ta tạo ra đã điều hành cả giáo phái 1 cách hoàn hảo nhất có thể.
Giáo phái được phân tầng xã hội hệt như xã hội bình thường nhưng có tồn tại 1 cơ chế là chức nghiệp trong đó, đó là cách để xác minh hướng đi sau này của các cá thể hỗn mang còn non trẻ và dưới sự lãnh đạo của những cá thể kiệt xuất thì giáo phái đã trở nên mạnh đến khó tin ở phương diện mặt bằng chung.
Phần nhiều cũng là do bản nguyên để lại quá nhiều tai họa ngầm còn giáo phái lại chẳng có bất cứ tai họa nào cả, đương nhiên đây cũng là do nữ tư tế muốn vậy thôi, tuy có hơi mềm lòng nhưng ở cái tầm như cô ta thì chẳng sợ bất cứ tai họa nào.
Vì sao ư? Bởi vì nữ tư tế tuy là con của hỗn mang nhưng cô ta lại là sinh vật mạnh nhất tồn tại ở mọi dạng khái niệm, chiều tương quan, thậm chí đến những vị thần tối cao cũng chẳng bằng nổi 1 cái xúc tu của cô ta.
Nữ tư tế chỉ muốn thì có thể trực tiếp quật 1 cái xúc tu như 1 đòn roi, thế là 1 thế giới bậc cao, thế giới nơi mà thần hỗn mang đang tồn tại trực tiếp bị xóa sổ, tức so với cô ta thì đến bố của cô ta cũng chỉ như 1 con kiến hôi.
Đây chính là sức mạnh áp đảo tất cả, 1 thứ sức mạnh vượt xa khỏi khả năng tưởng tượng của bất cứ ai, bị cái nữ tư tế là 1 NEET điển hình, ngày qua ngày chỉ núp trong phòng chơi game với nằm ì trên giường nên dù mạnh cũng chẳng có đất dụng võ.
Có điều đừng nên hiểu nhầm, nữ tư tế mạnh là thật nhưng những tạo vật của cô ta không mạnh như vậy, cô ta mạnh là bởi vì bản thân cô ta chính là 1 lỗi to đùng trong hệ thống, hoàn toàn không hề có bất cứ giới hạn nào có thể cản được cô ta.
Còn những tạo vật thì so với thần hỗn mang thì chúng cũng chỉ là 1 dạng sống thấp kém nhiều lầm mà thôi và giờ đây trong căn phòng lộn xộn của nữ tư tế bắt đầu có những ánh đèn được chiếu rọi vào.
Kẻ bước vào chính là tạo vật đầu tiên của nữ tư tế, cá thể già cỗi nhất của phía giáo phái, khác với bản nguyên, nó chẳng có bất cứ lý do gì để che đậy cơ thể của mình và sinh sống trong vực sâu cả, nó căn bản chính là cá thể đáng yêu nhất từng tồn tại.
"Nữ tư tế, ngài lại thức khuya để chơi game đấy à?"
Tuy nữ tư tế là sinh vật mạnh nhất nhưng cô ta lại sinh hoạt hệt như sinh vật bình thường vậy, căn bản thì cô ta đang tự hạn chế bản thân để có thể tận hưởng được giá trị của sự lười biếng dù cho với cô ta thì ngủ chẳng qua cũng chỉ là 1 hoạt động vô dụng.
Bởi vì năng lượng của nữ tư tế gần như không thấy đáy và nó vẫn đang tiếp tục được mở rộng cũng như hồi phục từng giây từng phút, có thể nói rằng số mà cô ta tiêu hao thậm chí còn chẳng bằng lượng có thể tự tạo ra mỗi giây.
Đây chính là 1 trong những năng lực căn bản nhất của nữ tư tế, Vider, bỏ qua mọi quy luật nhân quả, mọi định luật, sự thật, quy tắc đang tồn tại, mọi thứ sẽ sinh ra từ sự trống rỗng, để giải thích rõ hơn thì chúng ta cần phải hiểu rõ số 0.
Theo như lịch sử thì số 0 là 1 khái niệm do nhà toán học kiêm thiên văn học người Ấn Độ Aryabhata sáng tạo ra nhưng trong thực tế thì nó đã sớm tồn tại và được tìm thấy bởi con người từ rất lâu về trước.
Khoảng trống trong hệ cơ số 60 của người Babylon, ba dấu móc được tìm thấy tại Kish hay // liền kề sau đó, v.v nhưng về sự tồn tại của nó thì căn bản là không có nghĩa lý gì cả theo quan niệm của người Hy Lạp cổ đại.
Bọn họ tin rằng không có gì cả làm sao mà đại diện cho 1 thứ gì đó hữu hình hay mang tính logic được ngay từ đầu? Thậm chí nếu nó đã là không có gì cả thì liệu nó có thể được xem là 1 chữ số tồn tại trong toán học hay không?
Nhưng không thể nghi ngờ giá trị của số 0 được, rất nhiều nền văn minh khác nhau đã khám phá ra số 0 trước cả thời đại công nguyên, bọn họ dựa vào đó để làm đơn giản hóa quá trình tính toán trong số học của mình.
Trở lại với Aryabhata, ông ta cho rằng số 0 bao hàm 2 khía cạnh, 1 là không có gì, còn lại là giá trị không, không có gì khẳng định 1 sự phủ định trong quá khứ và hiện tại, giống như câu nhà tôi trước nay chưa từng nuôi mèo lần nào.
Chưa từng chính là 1 sự phủ định ở cả quá khứ và hiện tại nhưng về bản chất thì câu này tồn tại dưới dạng 1 lời khẳng định, còn về giá trị 0 thì lại gần gũi hơn nhiều, nó chỉ dừng ngang ở cấp độ hiện tại.
Ví dụ nhà tôi trước nay từng nuôi mèo, tức trước nay từng nuôi nhưng hiện tại thì không, vì sao Aryabhata lại nghĩ như vậy? Bởi vì bản thân ông ta không dám chắc là sự trống rỗng đó có thể tồn tại đến bao giờ.
Aryabhata không phải là nhà tiên tri mà là 1 nhà khoa học, ông ta có thể thông qua số liệu để khẳng định 1 sự thật ở quá khứ và hiện tại chứ không dám chắc chắn về 1 tương lai vô định phía trước.
Toán học mang tính chắc chắn và không có không có nghĩa là không tồn tại, Aryabhata nhìn ra được điều này nhưng đến cuối cùng thì chính tầm nhìn của ông ta đã tự che mắt ông ta, có điều như vậy cũng tốt, chỉ chênh lệch có 1 số nhưng ít ra thì ông ta cũng như những kẻ trước đó đã bảo vệ được sự tồn tại của chính mình.
Và Vider chính là sự trống rỗng mà Aryabhata đã cố chứng minh đó, không thứ sinh được sinh ra từ số 0, số 0 không tồn tại ở bất cứ khía cạnh nào, khoa học sử dụng sự trống rỗng đó như 1 con số rồi từ đó để phát triển ra những cái có sau.
Nhưng trên thực tế thì việc coi sự trống rỗng như 1 con số đã sai ngay từ đầu, tức kết quả ra so với Sự thật là không hề giống nhau, có điều bản chất của số 0 không phải ai cũng có thể hiểu được nên việc coi sự trống rỗng là số 0 dần trở thành 1 Sự thật.
Con người đi trước phủ định sự tồn tại của số 0, bọn họ cố gắng né tránh nó như đã sớm biết rằng đây là 1 đầu đường sai, nhưng cuối cùng thì nó cũng đã xuất hiện, đây chính là 1 Sự thật được cho phép tồn tại mặc dù về bản chất nó không phải là 1 Sự thật.
Đây chính là cách mà thế giới vận hành, có nhiều thứ tốt nhất coi như không tồn tại mới là tốt nhất, lời nói dối hay sự dối trá chính là chất keo kết dính tất cả lại với nhau, chính vì vậy nên nó càng ngày càng trở thành 1 Sự thật.
Rằng nếu số 0 thực sự tồn tại thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn gấp nhiều lần, nhưng kẻ nào có thể thực sự nắm bắt được bản chất của số 0 thì không nghi ngờ gì khi nói kẻ đó chính là kẻ thấu hiểu về bản chất của vạn vật nhất trong tất cả.
Vider, 1 năng lực thần kỳ, mọi thứ đều có nguồn gốc của nó kể cả nhưng vị thần, còn Vider chính là ngược lại với điều đó, không cần nguồn gốc, không cần đến bất cứ khả năng hay điều kiện nào, tất cả đều có thể xuất hiện từ Vider.
Giống như nước H2O vậy, nó được cấu thành bởi 2 nguyên tố là Hidro H2 và Oxi O2, nhưng với Vider thì nước sự tự dưng xuất hiện mà không cần bất cứ thứ gì cả, đây chính là từ không có thành có theo nghĩa đen thuần túy nhất.
Điều này cũng có nghĩa là nữ tư tế sẽ chẳng bao giờ cạn kiệt năng lượng vì cô ta trực tiếp rút ra từ Vider, từ không mà thành có, đây chính là khả năng đáng sợ nhất, chưa kể đến chuyện nó hoàn toàn không có bất cứ hạn chế nào nữa.
"Là ngươi đấy à @¥#€!÷? Đừng bật đèn lên, ta muốn ngủ thêm 1 chút nữa đã."
"Ngài không quên là mẹ cùng cha của ngài sẽ có 1 chuyến ghé thăm vào ngày hôm nay đấy chứ? Ngày hôm nay là truyền giáo đấy thưa tư tế, ngài định cứ nằm lười như vậy trong cả 1 ngày như ngày hôm nay à?"
Nữ tư tế nằm suy nghĩ hồi lâu rồi úp mặt vào gối để cố gắng che đi ánh sáng hắt vào mặt mình rồi rên rỉ nói.
"Vậy tạo ra 1 phân thân thì sao? Dù sao bố mẹ ta cũng không quan tâm đâu."
"Lần trước, lần trước trước và lần trước trước nữa ngài đã dùng cách này, mẹ của ngài đã phát giác rồi đấy, ngài ấy giao phó cho tôi việc phải lôi ngài xuống giường, mà chúng ta cũng nên dọn dẹp phòng của ngài nữa."
Sau đó 1 tiếng vỗ tay phát ra, hàng loạt những sinh vật đi vào và bắt đầu dọn dẹp căn phòng của nữ tư tế, đương nhiên là nếu sử dụng đến sức mạnh của mình thì mọi thứ sẽ nhanh hơn nhưng đồng thời cũng cần tạo công ăn việc làm nữa.
Hơn cả việc cho nhiều sinh vật nào phòng nữ tư tế như thế này cũng có lý do cả, với bề ngoài là để dọn dẹp chứ trong thực tế là để ép cô ta vào thế khó, với tư cách là 1 NEET thì đương nhiên cô ta chưa bao giờ muốn bị coi là NEET cả.
Rất sinh động, cố gắng để trở thành 1 NEET nhưng đồng thời cũng không muốn kẻ khác phát hiện ra việc mình là 1 NEET đúng hơn thì nữ tư tế thực sự là NEET nhưng vì quá mạnh nên cô ta không cảm nhận được sự hạnh phúc của việc là 1 NEET.
Nên mới phải cố gắng sinh hoạt như 1 sinh vật sống để thực sự là NEET và đương nhiên vì là 1 NEET nên nữ tư tế cũng không muốn có quá nhiều kẻ phát hiện ra việc thật ra mình chỉ là 1 con NEET đúng nghĩa chỉ biết ăn chơi và ngủ.
Cũng vì thế nên ngay khi vừa nghe thấy tiếng vỗ tay thì nữ tư tế trực tiếp nhảy cẩng dậy và nhanh chóng sử dụng năng lực của mình để cho cả căn phòng của cô ta trong có vẻ như rất bừa bộn với tràn ngập những giấy tờ và nghiên cứu.
Còn nữ tư tế thì nhanh chóng xuất hiện tại trên cái bàn làm việc trong phòng của mình, dàn máy tính cùng bộ điều khiển, truyện tranh, mấy thứ khác đều biến mất rồi được thay thế vào bởi những thứ khác như biểu đồ thống kê cùng giấy, sách các kiểu.
Ngay lúc này thì giúp việc do Eldest Eldritch Being mang tới cũng đi vào và thứ đầu tiên đập vào mắt bọn họ đó chính là hình ảnh nữ tư tế đang ngồi nghiên cứu 1 báo cáo gì đó rồi bắt đầu viết gì đó ở tờ giấy bên cạnh.
Gương mặt thanh tú cùng cặp kính tròn trông rất tri thức và mái tóc suôn mượt ngang eo được thả xuống, kết hơp với tư thế cúi người xuống thì nó đã tạo ra 1 khung cảnh trông rất đáng yêu cũng như tri thức đến lạ thường.
Thậm chí bọn họ còn phần nào đó cảm nhận được hiệu ứng ánh sáng tỏa ra xung quanh nữ tư tế, thứ đã khiến bọn họ vô hình chung bị cô ta cuốn hút lấy đi phương trời nào đó, Eldest Eldritch Being thấy vậy thì cũng chỉ biết cười trừ cho qua.
Ngay lúc này thì nữ tư tế cảm nhận được cái gì đó, Eldest Eldritch Being cũng tương tự như vậy, ông ta đã chuẩn bị chiến đấu nhưng nữ tư tế chỉ khẽ nhướng mày và có cái gì đó tan vụn thành từng mảnh vỡ, thậm chí là bị xóa sổ khỏi mọi chiều thực tại, mọi khái niệm bản chất.
Chỉ kéo dài có chưa tới 1 giây nhưng Eldest Eldritch Being lại cảm nhận rất rõ cuộc tranh phong đó, 1 kẻ có khả năng tái sinh vô hạn lần và không hề bị ràng buộc bởi bất cứ yếu tố nào đấu với nữ tư tế.
Bản thân Eldest Eldritch Being và cả giáo phái chính là cửa ải đầu tiên mà hắn ta phải xông qua, qua hàng tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ tỷ lần thì cuối cùng ông ta đ·ã c·hết lần đầu tiên, đồng nghĩa với việc tên kia đã tới được căn phòng này rồi đối mặt với nữ tư tế.
Lúc đó nữ tư tế vẫn còn đang ngái ngủ như mọi khi, kể cả khi giáo phái đã biến mất hay thậm chí là trải qua không biết bao nhiêu lần bị tổng t·ấn c·ông qua vô số lần hồi quy của kẻ đó vẫn chẳng thể nào khiến cô ta phải chú ý đến.
Chỉ có lần duy nhất đó là khiến nữ tư tế phải nhướng mày và kẻ có khả năng hồi quy vô hạn kia đã trực tiếp bị xóa sổ khỏi bất cứ hình thức nào, chỉ có những kẻ đủ mạnh mới có thể nhớ được tất cả những thứ đó, Eldest Eldritch Being vừa may đủ tầm để nhớ được.
Hắn ta bước vào căn phòng này với 1 cơ thể tàn tạ đầy những v·ết t·hương, hắn ta không muốn lãng phí mạng sống này, hắn muốn dùng cái mạng này của hắn để tìm hiểu nữ tư tế nhiều nhất có thể để chuẩn bị cho những lần sau.
Và hắn ta cũng không ngờ được rằng kẻ địch của mình lại chủ quan đến vậy, nhưng khi vừa định đi tới lại gần thành giường thì chợt hắn nhận ra rằng khả năng, khả năng hắn có thể thành công là 0, hắn không cảm nhận được chiến thắng của mình.
Dù phải đối mặt với cả Eldest Eldritch Being thì hắn vẫn cảm nhận được tính khả năng, tuy cực nhỏ nhưng không phải không tồn tại, có điều khi đối mặt với nữ tư tế thì hắn không cảm nhận được gì cả.
Nó trống rỗng hoàn toàn hệt như cái tên của nữ tư tế vậy, Iomlan, kết cục sau đó rất đơn giản, cô ta tỉnh rồi lười biếng ngáp 1 cái và nhìn vào kẻ kia, sau đó thì cũng chẳng còn sau đó nữa, cô ta trực tiếp sao chép sức mạnh của hắn ta lại tiếp tục lười biếng ngủ tiếp trong khi mọi hậu quả nhân quả đều bị đảo ngược lại.
"Vận mệnh lại nhúng tay vào rồi, nhưng đến cả vận mệnh cũng chẳng thể nào làm gì được ta, đúng là đáng buồn thật, mà gần đây có thông tin gì cần chú ý đến không?"
"White Princess đã tới độ tuổi trưởng thành rồi ạ."
"Vậy à? Mà ai vậy?"
"Là đứa bé mà ngài định gắn ghép với Photos ạ."
"Nhưng Photos vừa lấy vợ rồi mà?"
"Cái này ngài nên tự hỏi chính mình mới phải chứ nhìn về phía tôi làm gì?"
"Hay giúp nó xây 1 cái harem luôn?"
"Với tư cách là thầy của nó cũng như là kẻ bảo hộ cho nó thì tôi không nghĩ đó là 1 ý kiến hay đâu thưa nữ tư tế, Photos hiện tại đang sống rất hạnh phúc với con bé kia, chúng ta không nên phá hủy hạnh phúc gia đình của nó."
"Hay là ngươi cũng được."
"Ngài quên rồi à? Lúc ngài tạo ra tôi ngài cũng vừa thất tình đấy nên về căn bản là tôi không hề có khả năng sinh dục, mà ngài thì sao? Định độc thân cẩu, ăn cơm chó tràn nước mắt đến bao giờ nữa? Nghe đồn đến Luci của thư viện cũng đã tìm được đối tượng của mình rồi."
"Ta vẫn còn trẻ lắm."
"Hiện tại ngài đã hơn 8 triệu tuổi rồi nếu như tôi nhớ không nhầm."
"So với tộc của ta thì đó là trẻ rồi."
"Cha mẹ của ngài là 2 con bạch tuộc bình thường xuất thân từ 1 phòng thí nghiệm cấy ghép gen."
"Vậy ta và ngươi thì sao?"
"Tôi nghĩ ngài nên ít xem với đọc mấy thứ ngôn lù kia thì hơn."
"Vậy giờ thì sao?"
"Tôi miễn nhiễm với dục vọng? Bất ngờ thật đấy! À phải rồi, dù sao ngài cũng đích thân thiết lập tôi như vậy mà."
Eldest Eldritch Being thốt ra với chất giọng mang đều tính giễu cợt, không biết là ông ta đang tự chế giễu bản thân hay là quy trách nhiệm ông ta thành ra thế này là do kẻ tạo ra ông ta không có tâm nữa.
"Vậy ta phải làm sao ngươi mới chịu yêu ta?"
"Thiết lập tôi lại 1 lần nữa? Nhưng đương nhiên ngài sẽ không làm vậy bởi vì ngài biết khi đó thì tôi sẽ không còn là tôi nữa, kiểu dạng ngài có thể chiếm lấy thân xác chứ không phải trái tim ấy, mà dạo gần đây ngài bị ấm đầu à?
Hay có đối tượng rồi nên lấy tôi ra làm mục tiêu để luyện tập trước? Nếu vậy thì tôi chỉ có 1 lời khuyên là hãy tự tin lên, với cả với dung mạo của ngài thì không ai khước từ được đâu, dù ở bất cứ trạng thái nào thì ngài cũng luôn là kẻ đẹp nhất."
"Nhưng ngươi thì không."
"Đó là mục đích tồn tại của tôi, nếu bản thân tôi tự mình đi qua làn ranh kia thì tôi thà tự mình xóa sổ tồn tại của mình còn hơn."
"Chuyện đó sẽ không xảy ra."
"Đương nhiên rồi, ngài sẽ không để tôi c·hết nên đây chính là vòng lặp và tôi phải mật bí cho ngài 1 bí mật đó là chúng ta sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó đâu nên hy vọng là ngài hiểu rõ điều đó cho, hơn cả tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tài liệu cho buổi diễn thuyết của ngài từ trước rồi nên hy vọng ngài sẽ đọc nó vào bữa trưa."
Vì thời gian đã được thiết lập trở lại nên khung cảnh lúc này vẫn như trước, Iomlan vẫn nằm lười biếng tên giường còn Eldest Eldritch Being thì đứng ngoài cửa, ông ta cũng không định dùng 1 trò tận 2 lần nên sau khi hoàn tất phần nhiệm vụ của mình cũng nhanh chóng dẫn theo giúp việc rời đi.
"Chà chà, thế này thì không ổn đâu."
"Em nói phải, chúng ta nên kiếm 1 đứa cho nó thôi, có vẻ như tự làm với nó là chuyện không thể rồi."
"Cả 2 nhìn đủ chưa? Không thấy con gái của mình bị tổn thương 1 cách sâu sắc à?"
Iomlan ném 1 cái gối vào góc phòng rồi lại 1 lần nữa úp mặt vào cái gối còn lại của mình rồi rên rỉ, có nhiều thứ rất khó nói, mọi chuyện không phải cứ càng mạnh càng vô cảm, chỉ là quá mạnh nên mất đi hứng thú với những chuyện trước kia mà thôi.
Đó là với những kẻ mạnh còn với Iomlan thì cô ta thuộc dạnh phản phác quy chân rồi, mạnh quá nên giờ lại càng muốn những thứ quá đối bình thường hơn, thật ra thì hầu hết các cổ vị thần đều vướng phải vấn nạn như vậy.
Bọn họ thèm khát cảm giác được yêu thương, thèm khát cái cảm giác ấm cúng, thèm khát cảm giác được sum vầy bên cạnh gia đình, thèm khát được trở thành giống như những sinh vật nhỏ yếu kia.
Cổ thần sinh ra đã là thần, bọn họ không trải qua giai đoạn phàm mà đã là thần nên bọn họ hệt như những đứa trẻ vậy, cực kỳ tò mò dù cho bản thân là những kẻ kiến tạo ra nội dung bên trong thế giới đi chăng nữa.
Trường hợp của Iomlan cũng tương tự như vậy, bố mẹ của cô ta là sinh vật cấp phàm hệt như Eldest Eldricth Being nói, hơn cả chuyện tình của bọn họ cũng phải trải qua vô vàn khó khăn nên họ đã sớm trải qua đủ rồi.
"Mà nói thật thì con bị ấm đầu à? Chọn đối tượng kiểu gì vậy? Hơn 3000 năm con ta tưởng con sẽ chọn được 1 gã nào được được lắm mà yêu thầm tận 3000 năm, ai ngờ lại yêu đúng tạo vật của mình? Tự luyến hay sao vậy?"
"Khoan đã, con bé yêu cái xúc tu kia 3000 năm rồi? Nếu anh nhớ không nhầm thì nó mới tái sinh được có đâu đó 3300, 3400 năm, tức tạo ra tạo vật kia cũng ngót nghét tầm đó, anh không hiểu nổi."
"Nếu cả 2 chỉ đến đây chỉ để phê bình con về mấy cái gu chọn bạn đồng hành thì xin cả 2 về cho, giờ thì con phải đi ăn vặt 1 chút để quên đi mọi chuyện cái đã, hơn cả nó có linh hồn và ý chí của riêng mình đấy bố."
"Thật ra thì có đấy, đây là thông số mà con muốn này, mà đừng nghịch dại gì đấy, Unknown World chỉ là 1 thế giới thử nghiệm tạm thời mà thôi, để chứa được cho cái sau này thì chúng ta còn cần nhiều thử nghiệm hơn."
"Con biết rồi, mà dạo gần đây đám bên phía bố sao rồi?"
"Tự làm tự ăn thôi, kiến chúa và Dagon đang làm tốt, ta chẳng có lý do gì để can thiệp vào cả."
"Vậy còn thằng bé sở hữu 4 loại huyết mạch kia thì sao?"
"Chẳng cần lắm, dù sao chúng ta cũng có Photos rồi, vứt bỏ 1 đứa cũng chẳng sao, làm như vậy thành ra còn có kịch hay để nhìn, mà xém thì quên, quà cưới của nó đây, ta không ngờ là nó lại tìm được đối tượng của mình sớm vậy đấy.
Vậy còn con bé kia thì con tính sao? Để không cũng đáng tiếc lắm hay làm hàng tặng kèm? Mang danh là được nữ tư tế của giáo phái hỗn mang chú ý đến thì cũng bán được 1 cái giá kha khá đấy, coi như bù trừ lại khoảng sinh hoạt phí của nó."
"Ném nó xuống Unknown World thì sao? Không phải các chủng tộc bậc thấp đều tình nguyện xuống đó ở cái lục địa bên trên gì gì đó dành cho lv 30 trở lên hay sao? Ném nó xuống đó để tự sinh tự diệt, thành tài thì dùng mà không được thì mặc kệ nó."
"2 bố con nói chuyện càng ngày càng máu lạnh đấy."
"Vậy mẹ muốn giữ không?"
"Thôi đi, trông chừng con bé của cặp đôi kia đã đủ mệt rồi, thêm 1 con nữa chắc mẹ phát điên mất."
"Vậy thì ý bố như thế nào?"
"Cũng được, bố cũng muốn xem phản ứng của thằng anh nó nên cứ nhất thống là vậy đi."