Chương 42: Những lời đề nghị.
Khói bay mịt mù khắp cả phòng khiến tâm trạng của những người còn lại trong phòng đều đang cực kỳ thấp thỏm, ngay lúc này thì chiếc tẩu trong tay của lão bất tử cũng được đập xuống cái gạt tàn để đổ phần cặn ra nhưng rõ ràng là ông ta có hơi quá tay.
Cái tẩu thì không bị sao nhưng cái gạt tàn xấu sổ thì đi tong rồi, thậm chí dưới sàn nhà còn để lại 1 vết lỏm rõ sâu, ám chỉ rằng đây không phải là lần đầu tiên, việc này cũng khiến sắc mặt đang xám xịt của những người khác ngày càng trở nên xám xịt hơn.
Linh có thể là người duy nhất có thể khiến tâm trạng bất thường của lão bất tử trong lúc này bình ổn trở lại nhưng đáng tiếc là giờ cô ấy không có ở đây, tại Unknown World cô ấy đang vướng phải 1 nhiệm vụ ẩn với thời gian giới hạn.
Phải biết rằng nhiệm vụ ẩn vẫn luôn là 1 trong những khái niệm bí ẩn nhất trong Unknown World nhưng theo như Ngô thị nghiên cứu được thì hầu hết các nhiệm vụ ẩn đều ảnh hưởng rất lớn đến cốt truyện sau này của từng khu vực.
Ví dụ như Việt chẳng hạn, gặp được Durinn căn bản cũng có thể xem là nhiệm vụ ẩn của ẩn bởi vì nhờ nó mà cậu ta đã thu được rất rất nhiều lợi ích, hiện tại cậu ta vẫn mang trên mình sứ mệnh lãnh đạo cả tộc Dwarf tại Nidavellir thì biết rằng tầm ảnh hưởng của cậu ta đến sự phát triển của cốt truyện sau này tại Bắc Âu là lớn đến thế nào rồi.
Hơn cả nhiệm vụ ẩn mà Linh vướng phải còn có thời gian giới hạn, có thể nghĩ được độ quan trọng của nó, hầu hết mọi nguồn lực tại Shinto hiện tại đều trong tay của cô ấy cả rồi, tất cả là để có thể hoàn thành nhiệm vụ ẩn kia, chỉ cần hoàn thành được nó thì cô ấy sẽ được gặp kẻ sẽ trở thành 1 trong 3 đại vương của Youkai sau này.
Kyuubi hay sau này còn được biết đến là Tamamo-no-Mae, đương nhiên từ giờ đến lúc đó vẫn còn quá sớm nhưng đây cũng là thời điểm thích hợp nhất để tiếp cận với giới đại yêu, Yamata no Orochi vẫn còn tồn tại nên tạm thời cục diện phía Youkai không được an ổn cho lắm.
Yamata no Orochi đại diện cho tính hung tàn cực bạo của Youkai, trong khi đó thì Tamamo-no-Mae lại thiên hướng về thiên giới nhiều hơn, là kẻ có đầu óc điển hình, hơn cả đầu tư vào bát kỳ đại xà có quá nhiều yếu tố rủi ro.
Tính khí thất thường và bản tính nóng nảy của Yamata no Orochi thực sự là 1 thứ quá khó để khống chế, tuy Linh có kinh nghiệm về mặt kiềm chế cùng ổn định cảm xúc của người khác nhưng đây là bản tính trời sinh rồi, sẽ có ngày họa sẽ ập đến đầu của cô ấy nếu như chọn theo bát kỳ đại xà.
Đương nhiên hiện tại Linh vẫn chưa rời khỏi thôn tân thủ được nên phần nhiệm vụ này nếu không có nhiều người cùng làm căn bản là không xong được, thậm chí còn phải thông qua kênh trung gian là Châu để tiến hành trao đổi những nguyên vật liệu cần thiết nữa.
Vì thời gian không còn quá nhiều nữa nên Linh tạm thời cũng không chú ý lắm những chuyện ở ngoài này, nhất là chuyện đã và đang xảy ra lúc mà cô ấy đang bận tối mày tối mặt như thế này, cũng vì mất đi người duy nhất có thể kiềm chế bản thân nên lão bất tử đang cay cực độ.
Ngay lúc này thì từ bên ngoài cũng có người đi vào thông báo rằng Armin đã tới nơi và có nên cho vào gặp mặt ngay lúc này không, đương nhiên lão bất tử cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả, hơn cả ông ta cũng muốn làm rõ lý do mà bản thân thua lúc nãy.
1 lúc sau thì 1 người đàn ông trung niên trông khá trẻ, cỡ đầu 30 cùng với 1 cô gái thậm chí còn trông trẻ hơn rất nhiều cùng nhau bước vào, khoác lên mình 1 bộ đồ tây bó thân màu lam đậm với vài hoạ tiết màu vàng, áo sơ mi bên trong màu trắng đi kèm với 1 chiếc cravat Ascot nằm xanh lam.
Ngoài ra còn đi kèm với áo khoác Trench màu đen ở bên ngoài cùng 1 số thứ trang trí lặt vặt khác như cài áo liên quan đến chủ đề những bánh răng và mũ Fedora, găng tay cùng khăn choàng màu đen.
"Cuối cùng chúng ta cũng chính thức gặp mặt nhau nhỉ? Rất hân hạnh được gặp ngài thưa ngài Xiao, tôi đã nhiều lần muốn tới gặp 1 huyền thoại sống như ngài trước khi ngài nằm dưới 3 thước đất, đáng tiếc tôi là dạng người của công việc, may mắn là cả 2 chúng ta cuối cùng cũng có cơ hội gặp nhau."
"Ta chưa già đến mức độ cần ngươi trù c·hết đâu, hơn cả mục đích ngươi tới đây ngày hôm nay là gì? Không phải ngươi đã có thứ mình muốn rồi sao? Theo giao kèo của chúng ta thì ta sẽ không thỏa mãn bất cứ nhu cầu nào khác."
"Không không, chúng tôi không phải là bên cần tới sự giúp đỡ của Ngô thị mà là Ngô thị cần tới sự giúp đỡ của chúng tôi mới đúng có phải không? Ngài Xiao cũng hiểu mà, luôn luôn có những thứ mà chúng ta chẳng thể nào biết rõ được.
Dù có sở hữu mạng lưới thông tin kế thừa được từ thời đại kia đi nữa thì Ngô thị vẫn cực kỳ bị động với những thứ bên ngoài kia và ngày hôm nay, tôi, Armin tới đây để cùng hợp tác với Ngô thị các ngài, đương nhiên tôi chỉ là trung gian cho thư viện mà thôi, ngài thấy thế nào?"
Lão bất tử vừa nghe vừa nhâm nhi tẩu trong tay mình, ông ta đang nghĩ về lời đề nghị của Armin, đây thực sự là 1 vấn đề rất khó nói vì đó đúng là sự thật, Ngô thị không biết gì về ngoài kia cả, đương nhiên bọn họ khao khát thông tin về nó.
Nhưng lão bất tử biết rõ rằng khi đã có được nguồn cung trong tay thì Ngô thị sẽ bị phụ thuộc vào, đó cũng là cách mà mô hình buôn bán thông tin của Ngô thị vận hành và nó vẫn làm rất tốt sau hơn 5000 năm.
Mà đã bị phụ thuộc vào rồi thì sau này dù có quay trở lại với quỷ tộc đi nữa thì cũng sẽ có lời ra tiếng vào, nhất là khi Ngô thị gốc cũng làm nghề buôn bán thông tin, thực sự thì lão bất tử không mặt dày đến độ bán rẻ mặt mũi của tổ tiên mình như vậy.
"Trả không nổi."
"Thư viện không yêu cầu bất cứ thứ gì nằm ngoài khả năng thanh toán của Ngô thị, hơn cả nếu hơn 80% thành viên của Ngô thị thành công chuyển hóa thành quỷ trong thời hạn 2 năm thời gian ngoài này thì có thể xóa nợ."
1 yêu cầu cực kỳ lý tưởng, dù sao lão bất tử cũng không định bỏ rơi bất cứ ai trong lần này, bằng mọi giá ông ta sẽ cố đẩy cả Ngô thị trở về với quỷ tộc nên điều kiện này cũng trùng hợp với chí hướng của ông ta.
Nhưng lão bất tử vẫn nghi ngờ, ông ta tuy không biết quá nhiều nhưng bất cứ cá thể thư viện nào cũng đều là những tài năng vượt trội ở hầu hết mọi lĩnh vực, Việt cùng Armin chính là ví dụ căn bản nhất.
Ai mà tin được chuyện đám thư viện này lại ra 1 yêu cầu dễ ăn như vậy chứ? Đúng hơn là Luci đã đọc làu làu ông ta như quyển sách rồi, bề ngoài thì đưa ra những điều kiện lý tưởng nhìn sơ qua có vẻ dễ ăn nhưng bên trong thì ai biết được?
"Vậy thử nói yêu cầu trước đi."
"Haha, tôi biết kiểu gì ngài cũng đồng ý mà, giờ thì chúng ta vào tới chủ đề chính thôi."
Ngay lúc này tại khu vực Shinto, Linh ngay lúc này đang đi tới 1 con suối nhỏ gần nơi khởi đầu của cô ấy, thật may mắn khi nơi này nằm bên trong khu vực bảo hộ tân thủ, nhờ vậy mà cô ấy cũng đã tiếp xúc được với nhiệm vụ ẩn đặc thù này.
"Không ngờ là ngươi vẫn có thể thu thập được đủ đấy, ban đầu ta cũng chỉ nói vui vui để trêu đùa ngươi thôi, ai ngờ ngươi thậm chí còn có thể thu thập được những thứ chỉ tồn tại ở miền cực bắc, quỷ chi địa, thậm chí là ở thiên giới cùng địa ngục và bên trong lục đạo.
Ta tin rằng 1 con cáo nhỏ như ngươi không thể nào tự mình làm hết được những thứ này được, nhưng ta cũng chẳng quan tâm đến việc bằng cách nào mà ngươi lại hoàn thành được tất cả chỉ trong 1 tuần ngắn ngủi.
Vậy thì giờ nói cho ta biết yêu cầu của ngươi đi? Ngươi muốn yêu lực trăm năm? Sự bất tử? Thiên duyên? Bảo vật chỉ tồn tại trong viễn tưởng? Hay thậm chí là sắc đẹp vĩnh hằng, tất cả ta đều có thể thỏa mãn."
Linh hiện tại vẫn chỉ là 1 Youkai nhỏ, thậm chí nhỏ yếu đến mức dù là thuộc yêu hồ tộc nhưng lại hoàn toàn không có khả năng quyến rũ được kẻ khác chứ đừng nói là sở hữu pháp lực cực cao hay gì đó, thậm chí so với mặt bằng chung các người chơi trong yêu hồ tộc cô ấy cũng thuộc hàng trung bình thấp.
Cũng chính vì vậy mà đại yêu tin rằng dục vọng của Linh là những thứ cực kỳ đơn giản và gần gũi, không thể thoát được khỏi bàn tay chưởng khống của cô ta, dù sao những sinh vật nhỏ yếu luôn thường mong muốn bản thân trở thành thứ gì đó lớn lao, vượt trội hơn những kẻ còn lại.
"Hậu nhân không dám, được làm việc cho tiên tổ đã là vinh hạnh lớn nhất rồi, hậu nhân thực sự không dám hỏi xin tiên tổ bất cứ thứ gì cả."
"Ngươi là 1 con cáo thông minh, mấy thứ ta vừa nói ngươi đều từ chối có nghĩa là so với thứ mà ngươi mong muốn thì những thứ này chẳng đáng là gì, bản chất của dục vọng là vậy nên nói thử cho ta nghe yêu cầu của ngươi đi."
"Không cần nhiều, chỉ là hy vọng tiên tổ có thể mang Linh đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài mà thôi, với 1 yêu yếu đuối như Linh thì việc dùng phần đời còn lại của mình để phục vụ cho tiên tổ đã là khát vọng lớn nhất rồi, Linh không cần gì nữa cả."
"Đi theo ta? 1 yêu yếu như ngươi? Ngươi không s·ợ c·hết hay sao? Ngươi phải biết ta là 1 đại yêu, tức ở bên cạnh ta thôi cũng đủ để gặp phải vô vàn những bất hạnh rồi, tại sao ngươi lại cầu mong được ở bên cạnh thứ mang tới đau thương cho nhân gian?
Ở lại Bách Hồ Viên này không phải thoải mái hơn hay sao? Ở đây chẳng ai làm gì ngươi cả, ngươi có thể vui cười, tươi vui mãi mãi tại đây, đây là 1 nơi lý tưởng mà bất cứ yêu nào cũng muốn tới, tại sao lại phải cố gắng thoát ra ngoài?"
"Là 1 nơi tốt nhưng lại quá thơ mộng mà đã quá thơ mộng thì chắc chắn là không phải hiện thực, Linh không hiểu tại sao tiên tổ lại quyết định dựng lên 1 ảo cảnh như Bách Hồ Viên nhưng Linh hiểu rõ rằng cực thì tất phản, cái gì càng lý tưởng thì lại càng xa vời thực tế."
"Ngươi đúng là 1 yêu khác biệt, không nhìn xuyên qua được ảo cảnh này nhưng lại tự nhận thức được và khước từ nó, tại sao ngươi phải làm như vậy? Tuy nó giả dối nhưng lại chính là nơi duy nhất mà ngươi thực sự có thể sống 1 cách yên ổn."
"Dù là yêu hay đại yêu thì đều đang sống, cả 2 đều có những việc mà mình muốn làm trong phần đời ngắn ngủi của mình và dù có là thần đi nữa thì cũng sẽ có ngày c·hết, làm hết những việc mà mình muốn làm trước khi đó là được.
Thay vì cứ sống 1 đời vô vị trong này thì ra ngoài kia vẫn lý tưởng hơn, hơn cả đi cùng tiên tổ cũng sẽ bảo vệ được bản thân hơn là đi 1 mình, dù sao Linh cũng chỉ là 1 yêu yếu đuối, thà làm hầu nữ bên cạnh tổ tiên ít ra còn được chúng yêu kính phục."
"Ta biết các ngươi khác với những cá thể bình thường, ta cảm nhận được rằng dù về lý thuyết thì ngươi cùng ta có liên kết về huyết mạch nhưng trên thực tế thì lại không, có thể cũng vì thế nên ngươi mới muốn ra ngoài."
"Tiên tổ nói sai rồi, chính vì tiên tổ tạo ra cho hồ yêu tộc 1 viễn cảnh quá đẹp nên cả tộc mới bị phụ thuộc vào ngài, ngài là cái có trước, bọn họ là cái có sau, ngài không thể mãi mãi che chở cho bọn họ và bọn họ cũng phải tự ý thức được điều đó.
30 chưa phải là tết, thất bại chưa phải là hết, năm xưa tiên tổ thua không có nghĩa là cả đời sẽ vẫn thua, thiên mệnh 50, thiên khiển 49, còn 1 phần tại sao tiên tổ không cố gắng nắm lấy nó và tại sao tiên tổ lại ngăn hồ yêu tộc nắm lấy nó?
Quá khứ là lịch sử, ngày mai tràn ngập huyền bí nhưng hôm nay là 1 món quà, quá khứ không phải là thứ mà chúng ta phải cứ nhất thiết phải nhìn chằm chằm vào, tương lai vô thường khó lòng đụng tới nhưng hiện tại chính là món quà của sự sống.
Quá khứ là hành trình, là nền tảng để chúng ta hướng tới tương lai huyền bí trước mắt nhưng đồng thời chúng ta cũng phải thông cáo với sinh mệnh rằng chúng ta đang tiếp tục sống vào ngày hôm nay, cảm tạ vạn vật vì chúng giúp chúng ta tồn tại và tiếp tục cố gắng vì 1 ngày hôm nay khác."
Tại khu vực Thiên Chúa, ở 1 khu vực hoang vu, hoàn toàn không có bóng người nào đó, đất cát bắt đầu di chuyển và dần dần ngưng tụ lại thành 1 cá thể duy nhất, đó chính là 1 con Golem, 1 thử nghiệm thất bại được tạo ra khi Chúa Trời tạo ra 2 cá thể người đầu tiên là Adam cùng Lilith.
Vì là 1 thử nghiệm thất bại nên về lý thì Golem không được phép tồn tại nhưng Chúa Trời lại mềm lòng với tạo vật của mình nên đã cho phép chúng sinh sống ở vùng cực Bắc lạnh lẽo, nơi mà gần như không có sinh vật sống nào có thể tồn tại được.
Về căn bản thì nó là dãy Scandinavia thuộc bán đảo Scandinavia nhưng đây không phải là vấn đề đáng nói, dù sao thì tộc Golem cũng không quá cầu kỳ, bọn họ không cần thực phẩm để tồn tại, chỉ cần địa mạch vẫn còn thì bọn họ sẽ mãi mãi trường tồn với đại địa.
Có điều tại vùng đất băng giá, cô quạnh này ngày hôm nay tộc Golem đã đón tiếp 1 vị khách, đúng hơn thì hắn ta là 1 bề tôi của Chúa Trời, sinh vật hoàn hảo được sinh ra để phục vụ cho Chúa, 1 thiên thần.
"Vớ vẩn! Tại sao ta lại phải có trách nhiệm với bọn chúng cơ chứ? Đừng tưởng ta không biết ngươi đang chứa chấp ả đàn bà kia, Chúa có thể tha thứ cho ngươi 1 lần vì lòng trắc ẩn nhưng không bao giờ có lần thứ 2 đâu Azazel."
"Chúng ta đã tồn tại bao lâu rồi?"
"Liên quan gì? Ngươi muốn c·hết thì đi c·hết 1 mình đi, đừng lôi ta xuống cùng, hơn cả con người cũng hệt như 1 món đồ chơi của Chúa mà thôi, được ưu ái nhưng lại chẳng có thứ gì cả, thậm chí còn thảm hơn cả Angel các ngươi."
"Sai rồi, Angel tồn tại với mục đích là vâng theo mệnh lệnh của Chúa, không được tồn tại bất cứ suy nghĩ trái chiều hay rung động nào cả, nếu đã nhận mệnh lệnh thì phải làm cho xong, trái lệnh kết cục là bị xóa sổ.
Con người tự do hơn nhiều, tuy chỉ là 1 món đồ chơi trong tay của Chúa nhưng cũng là thứ mà Chúa yêu thích nhất và cũng là thứ Chúa ít kiên dè nhất, đây chính là chìa khóa để thoát khỏi xiềng xích của Chúa."
"Nói thì hay lắm, vậy có bao nhiêu Angel theo ngươi? Có được hàng chục không hay là chỉ có mình ngươi? Chúa là tồn tại như thế nào và tính cách ra sao ta cần ngươi phải tường thuật lại nữa sao? Nhưng ngươi nghĩ ngươi có thể thành công ư?
Ta, ngươi hay bất cứ tạo vật nào của Chúa đều chỉ là con kiến hôi trong mắt của Chúa, sự tồn tại của chúng ta chẳng có bất cứ nghĩa lý nào ngay từ đầu, tức là sao? Tức là Chúa muốn xem chúng ta bị dày vò và lại càng muốn xem chúng ta phản kháng trong tuyệt vọng.
Ngay từ thuở sáng thế thì vận mệnh của chúng ta đã sớm b·ị đ·ánh cắp rồi và kẻ nắm giữ nó không ai khác ngoài Chúa, ấy vậy mà ngươi còn có tư tưởng phản kháng sao Azazel? Ngươi sống lâu quá ngu luôn rồi à?"
"Ta chỉ tới đây để đưa ra 1 lời đề nghị mà thôi, dù sao ta cũng phát ngán tất cả rồi, nếu không ai sẵn sàng đứng lên thì ta sẽ là kẻ tiên phong đi đầu và chắc chắn sau này sẽ dần dần có những kẻ đứng lên kế thừa lấy ý chí của ta để rồi 1 ngày nào đó bình minh sẽ tới với chúng ta."