Chương 44: Sức hút của tử thần.
Công viên Disneyland Thượng Hải, vì chênh lệch múi giờ nên sau khi bàn bạc xong tất cả mọi thứ với bên của Ngô thị thì trời vẫn còn khá sớm nên Armin cùng Luci đã tới đây để đi hẹn hò, dù nhìn nó không phù hợp cho lắm.
Về hình dạng thì Armin chưa tới mức ở tầm độ tuổi có thể làm bố của Luci nhưng đương nhiên quá đủ để làm 1 Sugar Daddy khi cậu ta ăn mặc 1 cách trang trọng và lịch thiệp như thế này, rất quý ông, chỉ cần sơ qua thôi cũng biết nó đắt như thế nào rồi.
Mà quả đúng là người đẹp vì nhung vì lụa, ngoài ra thì vì phong cách ăn mặt quá nổi bật của Armin nên cả 2 đã thu hút được kha khá ánh nhìn, hầu hết đều khen cả 2 đẹp về bề ngoài, có 1 số người thì tưởng cậu ta là cosplayer của Disneyland theo 1 nhân vật nào đó nên cũng tới chụp cùng 1 bức.
Còn về phần cảm nhận thì Armin không phải kiểu người thích mấy nơi này lắm, chắc cũng 1 phần là do lối sống của cậu ta luôn tiếp cận với đám thượng lưu nên vậy, Luci thì ngược lại, cô ấy khá thích thú khi được đi chơi ở đây.
Phải biết rằng Luci khi mới sinh ra thì cả thế giới đang đi vào thời chiến mấu chốt nhất rồi, ông của cô ấy đang đạp trên con đường thành thần nên không thể quản lý cả 1 thư viện khổng lồ được, thế nên 4 người con mang theo 4 danh hiệu phải đứng ra chủ trì thế cục.
Trong đó Gabriele được phong cái tên Giovanni và trở thành kẻ ẩn núp trong bóng tối, là góc khuất của thư viện, là những cái gáy sách chẳng ai thèm quan tâm tới nhưng lại cũng chính là thứ quan trọng nhất của 1 cuốn sách.
Nên Gabriele thực sự không có nhiều thời gian để quan tâm đến Luci lắm, thật ra thì tất cả thành viên của thư viện, kể cả những đứa trẻ mới sinh cũng tự nhận thức được rằng đây là 1 giai đoạn quan trọng mang tính sống còn của dân tộc nên chúng có đôi nét trưởng thành trước tuổi.
Luci vì là đời sau của 1 trong 4 trụ của toàn tộc nên càng phải làm gương cho những người khác, kể cả sau khi c·hiến t·ranh kết thúc đi chăng nữa thì cô ấy cũng chưa 1 lần biểu lộ cho người khác xem phần trẻ con của mình.
Nhất là khi hiện tại đã là 1 lão bà hơn 5000 tuổi rồi nữa, chỉ là Armin không biết là Luci đang thực sự thích thú với nơi này hay là do cô ấy làm như vậy là để cậu ta yên lòng, vào ngay lúc này cậu ta cũng nhận ra chuyện gì đó.
Ngó nghiêng 1 hồi thì Armin dám chắc là có kẻ đi theo cậu ta rồi, hơn cả 2 kẻ này cũng tốt bụng đấy chứ, đợi tới khi cả 2 bước vào khu vực ít người hơn thì mới bắt đầu hành động 1 cách lộ liễu, chắc chắn không phải là kiểu người mà cậu ta hay gây thù chuốc oán cùng rồi.
Cùng chẳng có tên nào muốn g·iết Armin mà ngây thơ tới mức không tận dụng đám đông để tiện cho việc g·iết chóc cả, hơn cả mấy tên này cũng liều thật đấy, biết cậu ta là khách của Ngô thị mà vẫn dám có tư tưởng g·iết cậu ta trên đất Thượng Hải này.
Dù có được Golden List chống lưng đi chăng nữa thì cũng chẳng có ai ngu đến mức độ này được đâu, dù sao Golden List cũng có chừng mực, làm thái quá có khi bị Ngô thị để ý tới thì vấn đề chỉ còn là thời gian.
Mà giả sử Golden List có muốn làm và cũng có kẻ liều đến như vậy thật thì ngay khi tên đó vừa đặt chân vào đại lục là cũng biến mất luôn rồi, Ngô thị thừa sức biết 1 cá nhân nào đó nhập cảnh vào đây dù là bằng hình thức hợp pháp hay không hợp pháp.
Nhưng có 1 số trường hợp không cần tới sự cho phép của Ngô thị vẫn nhập cảnh được, có điều những kẻ như vậy thường cực kỳ ít vì Ngô thị rất ít khi nợ ai đó 1 thứ gì, cũng có nghĩa đúng là Ngô thị vẫn có nợ tình bên ngoài chứ không phải không.
Thậm chí món nợ tình này còn có thể khiến Ngô thị không ra mặt khi khách quý của bọn họ trở thành mục tiêu nữa, dựa vào những yếu tố như không muốn ảnh hưởng đến người vô tội, có quyền nhập cảnh tùy ý và đủ để khiến Ngô thị không phản ứng lại mà cũng có quen biết với Armin thì chỉ có 1 đáp án duy nhất.
Ngay lúc này Armin phản ứng lại và mở cái ô trong tay mình ra rồi hướng thẳng nó về phía 1 cái thùng rác trông cực kỳ khác thường ở phía cánh phải của cậu ta, như được tính toán từ trước, nắp thùng rác được mở ra, theo sau đó là 1 loạt đạn, bom, thậm chí là cả đạn súng cối bay thẳng về phía cậu ta.
Armin không phải mặc bộ đồ này cho có đâu, đây là 1 trong 20 bộ đồ mà cậu ta thường dùng trong quá trình làm nhiệm vụ và đương nhiên nó đã được trang bị mọi thứ nhằm giúp cậu ta hoàn thành được mọi loại nhiệm vụ.
Như chiếc ô trong tay Armin ngay lúc này chẳng hạn, nó được tạo ra bằng 1 hợp chất mà cậu ta tạo ra trong phòng thí nghiệm của mình, cách thức hoạt động thì tương tự như chất lỏng phi Newton vậy.
Ở trạng thái bình thường thì nó nhìn sơ qua chẳng khác thì 1 cái màn ô bình thường là mấy nhưng khi gặp tác động đủ mạnh thì nó sẽ tự cô đặc lại, đặc điểm dễ nhận thấy là nó biết từ màu trong suốt sang thành màu đen.
Khuyết điểm của nó chắc là vì trạng thái cô đặc của nó hoàn toàn chuyển sang màu đen nên Armin không thể thông qua nó để quan sát ngược lại đối phương được, ít ra thì nó vẫn dùng rất tốt, hoàn toàn chống được đạn và v·ụ n·ổ ở cấp độ này, trừ khi dùng đến các loại hạng nặng ra.
Cấu tạo màn ô này gồm 3 lớp, lớp ngoài cùng làm bằng UHMWPE, lớp kế tiếp là như Armin vừa giới thiệu, lớp trong cùng có khả năng hấp thụ lực nhằm giảm bớt áp lực lên người cầm ô, thế là 1 cái ô chống đạn ra đời.
Nhưng dù sao nó cũng vẫn chỉ là 1 cái ô, chỉ cần không ngu ngốc đến mức chỉ nhắm vào nó là được, chính vì thế nên đã có vài quả lựu đạn được ném với 1 góc cao hơn nhắm thẳng vào đỉnh đầu của Armin.
Armin thấy vậy thì trực tiếp bấm vào 1 nút ở cuối cán dù khiến phần đầu trực tiếp bị đẩy bay ra với 1 lực cực lớn, lớn hệt như 1 chiếc xế hộp nặng gần 1 tấn đang phóng với vận tốc hơn 80 km/h vậy, mục tiêu cũng chính là cái thùng rác kia.
Còn Armin thì lấy đại 1 sợi dây thép đang được giăng ra để bẫy cậu ta rồi luồng chúng qua phần phía trên của kíp nổ 1 chút với mục đích là cắt đứt dây cháy chậm trước khi nó cháy hết rồi kích hoạt phần kíp nổ ở bên trong.
Có điều cứ như đã lường trước vậy, từ dưới nền đá chui ra 2 cánh tay máy rồi trực tiếp kéo 2 chân của Armin xuống đất trong khi đó thì 1 cô bé gái tóc vàng để 2 bím ở 1 đám đông gần đó bắt đầu chạy như bò húc về phía cậu ta.
Thấy vậy thì Armin quơ thật mạnh sợi dây thép trong tay nhằm ném mấy quả lựu đạn về phía cô bé gái đó, tuy dây cháy chậm đã bị cậu ta cắt đứt phần ngọn nên đã dừng cháy nhưng khi ném ra khỏi sợi dây thép thì ma sát đã xảy ra và 1 lần nữa chúng lại cháy.
Chưa dừng lại ở đó, Armin cảm nhận được 2 cánh tay máy kia còn mọc ra 1 vật nhọn gì đó liên tục chích vào chân của cậu ta nhưng thật đáng tiếc, cả bộ đồ này đều được làm bằng UHMWPE nên không có chuyện nó dễ bị xuyên thủng đến vậy.
Chỉ là Armin cũng cảm thấy ẩm ẩm ở phần cổ chân, dù sao đây cũng được mô phỏng theo hệt như 1 bộ đồ âu phục bình thường thôi nên phần cổ chân vẫn để chừa ra 1 khoảng trống nhỏ, mà cũng chẳng sao, cậu ta kháng với hầu hết mọi loại độc.
Hơn cả Armin cũng có khả năng điều khiển dòng chảy năng lượng trong cơ thể mình nên nó vừa thấm vào da thì trực tiếp bị đẩy ra ngoài, hệt như ngoài thân cậu ta trừ áo quần thì còn 1 lớp bảo vệ vô hình khác nữa.
Lúc này thì phần gót giày của Armin cũng mọc ra 1 bộ phản lực giúp cậu ta đủ sức để trực tiếp giựt hỏng 2 cánh tay máy kia rồi bước lên lại mặt đất, hành động tiếp đó của cậu ta là chỉnh lại phần cà vạt 1 chút cũng như phủi bụi cùng thuốc súng bám bên trên áo.
Nhìn sơ qua cũng biết là Armin chẳng để cuộc tập kích này đè nặng trong lòng, cứ như thường ngày vậy, thậm chí cậu ta có chút tiếc đôi giày với phần ống quần của mình hơn, nên cậu ta cũng từ túi áo lấy ra 1 chiếc khăn nhằm lau sạch bùn đất bám trên giày.
"Chuyện thường ngày nhỉ?"
"Ừm, ban đầu khá phiền phức vì gần như không thể nghỉ ngơi được phút giây nào nhưng qua lâu vậy rồi thì cũng đã sớm quen, có nhiều thứ khi ta đã dấn thân vào rồi thì đồng nghĩa với việc là trọn đời với nó, muốn rút ra thì những kẻ còn lại ở bên trong sẽ cảm thấy bất công nên muốn thủ tiêu ta bằng mọi giá.
Nhưng trường hợp này khá đặc biệt, cụ thể như thế nào thì phải kể đến giai đoạn khi Golden List mới đang là 1 tổ chức nhỏ, chưa có được vị thế tuyệt đối như thế này, anh lúc đó được bọn họ sai đi làm 1 số phi vụ khác nhau nhằm thủ tiêu đối thủ cạnh tranh."
"Và trong đó có 1 gia tộc điệp viên tên Yokazu, rất vui khi được tái ngộ với ngài 1 lần nữa."
1 cô bé mặc bộ đồ học sinh tiêu chuẩn Nhật Bản với quả đầu màu xanh dương tiến lại gần Armin cùng Luci, nói về vẻ ngoài thì cô bé có thể được cho là nổi bật với bạn bè đồng trang lứa nhưng so với Luci thì còn kém lắm.
"Tiếc thật, giờ ta rửa tay chậu vàng rồi, theo luật lệ cái nghề này thì mọi ân oán, oan nghiệt ta đã từng gây ra năm xưa coi như xóa sạch, đương nhiên ta vẫn đón tiếp nếu như cô bé định tới đây trên danh nghĩa là nhận nhiệm vụ từ Golden List hoặc 1 tổ chức nào đó khác muốn ta c·hết.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là cô bé sẽ chẳng bao giờ có thể đòi lại được công đạo cho gia tộc của mình, thật đáng tiếc, mà như cô bé thấy đấy, hiện tại ta chỉ là 1 ông lão đang tận hưởng từng phút giây bên cạnh người mà mình yêu thôi.
Hơn cả ta cũng đã sớm không còn là tử thần nữa rồi, chỉ còn lại mình Armin mà thôi, đương nhiên nếu cô bé vẫn muốn cái mạng già này của ta thì cứ tùy tiện, mà nên nhớ rằng hiện tại ta vẫn chưa suy nghĩ đến việc c·hết."
Cô bé kia dí thẳng nòng súng vào đầu của Armin, đương nhiên cậu ta cũng chẳng quan tâm đến nó lắm mà đang loay hoay với việc lắp ráp 1 thứ gì đó trên tay và chỉ mất chưa tới 5 giây thì cậu ta đã hoàn thành rồi nhẹ nhàng đặt nó trên tay của cô bé kia rồi vỗ vai thật nhẹ tỏ vẻ an ủi.
"Nếu chỉ có như thế này thôi thì thật tiếc, gia tộc Yokazu ngày xưa có thể làm khó được ta chứ hiện tại thì không thể đâu, nhất là khi nó thậm chí còn không đạt tới trình độ đỉnh cao như ngày xưa nữa, trở về rồi đầu tư vào Unknown World đi, ta sẽ chờ ở chuỗi 100 liên thắng."
Ngay khi cô bé rút khẩu súng lục ra và chuẩn bị dí nòng súng vào đầu của Armin thì cậu ta đã trực tiếp tháo rời tất cả mọi bộ phận ở bên trên rồi, thậm chí còn thảnh thơi đến mức ngồi lắp ráp chúng lại với nhau thêm 1 lần nữa.
Sau đó thì Armin cùng Luci rời đi trước khi lực lượng chức năng đuổi tới, nếu dây dưa vào đám này thì phiền phức lắm, hơn cả vì tiếng súng cùng nổ lúc nãy cũng đủ lớn nên mọi người trong Disneyland cũng được s·ơ t·án rồi, cả 2 cứ theo dòng người để rời đi là được, chuyện còn lại cứ để Ngô thị giải quyết.
"Anh cứ như phản diện vậy."
"Diệt cả nhà người ta thì không là phản diện thì là gì?"
"Nhưng tại sao con bé lại tìm tới anh vào lúc này? Hơn cả còn chênh lệch đến như vậy nữa, đến để nộp mạng hay gì?"
"Trong t·hế g·iới n·gầm có rất nhiều ngành nghề nhưng trong đó có 1 số nghề có địa vị đặc thù hơn những loại ngành nghề khác, là loại ngành nghề không cần phải quan tâm đến nguồn gốc xuất thân hay bất cứ thứ gì cả, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
1 là lính đánh thuê, chẳng cần bằng cấp hay gì, chỉ cần sẵn sàng lên chiến trường hoặc làm vệ sĩ cho 1 số cá nhân đặc thù, v.v là được, thứ 2 là sát thủ, g·iết người là chính, cái còn lại chính là điệp viên, chuyên làm những công việc như ăn c·ướp bí mật quốc gia.
Dẹp băng đảng t·hế g·iới n·gầm, bảo vệ hòa bình thế giới, đ·ánh b·om, v.v, nói chung điệp viên là cái nghề bao quát cả lính đánh thuê cùng sát thủ, thậm chí còn rộng hơn, đương nhiên cả 3 nghề này không cần chịu bất cứ hậu quả nào vì hành động của mình mà là bên người thuê.
Hơn cả còn có đặc quyền tên rửa tay chậu vàng hay rửa tay gác kiếm, tức trước khi rời khỏi giới thì phải tắm 1 lần, qua lần đó thì tất cả mọi nghiệp lực đều bị rủi bỏ và từ đó trở về sau người đó hoàn toàn không còn liên quan đến những hành động trong quá khứ của mình nữa.
Mà em cũng thấy rồi đấy, điệp viên bao quát nhiều nhiệm vụ hơn nên cũng được xem trọng hơn, thậm chí nó còn là 1 ngành nghề cần bằng cấp để hoạt động, tức đã không đủ điều kiện làm điệp viên thì thôi chứ đã đủ rồi thì kiểu gì cũng sẽ có việc.
Tính chuyên nghiệp cao nên ít ai gia nhập vào được giới này nhưng đồng thời vào lúc đó bọn họ cũng được trọng dụng hơn trong nhiều dạng nhiệm vụ khác nhau, căn bản là 1 hòn đá ngán chân cho sự phát triển của Golden List.
Thế là anh đã được điều đi g·iết sạch nhà Yokazu, là trụ cột của cái nghề điệp viên này, đương nhiên nó khá là khó nhằn nhưng bằng cách này hoặc cách khác thì anh đã làm xong phần nhiệm vụ của mình."
"Vậy đứa bé lúc nãy thì sao? Đừng nói là anh không muốn nhà người ta tuyệt hậu đấy nhé."
"Anh không biết con bé nhưng để có thể g·iết được 1 gia tộc mà Ngô thị có gắn bó thì không phải đơn giản đâu, Golden List và anh phải lật lại luật của cái nghề sát thủ này rồi mất kha khá giấy bút để Ngô thị nhắm mắt làm ngơ đấy.
Nghe rất vô lý đúng không? Tại sao Ngô thị lại phải làm như vậy? Tính theo phương diện là sát thủ thì bọn họ không thể ngăn cản nhưng thân phận bọn họ là vua không ngai của t·hế g·iới n·gầm cơ mà? Mấy cái luật lệ đó làm khó được bọn họ hay sao?
Điểm mấu chốt ở đây chính là lý do mà gia tộc Yokazu lại thân cận với Ngô thị như vậy, lão già Xiao ngày xưa được 1 thành viên thuộc gia tộc Yokazu cứu, thậm chí là c·hết thay cho nên ơn này với lão ta nặng như núi.
Nhưng đó là vấn đề của lão ta, là nhân quả của lão ta, chẳng liên quan gì đến Ngô thị cả, nên dù có cố bảo vệ gia tộc Yokazu đi nữa thì lão ta cũng chẳng thể nào làm gì được bởi vì nó đi ngược lại với ý chí của tộc trưởng Ngô thị, là đầu tàu dẫn dắt cả Ngô thị.
Nếu tộc trưởng làm sai thì lão ta có quyền phát xét nhưng từ trước đến nay Ngô thị chưa bao giờ cần tới gia tộc Yokazu cả, đó chính là sự thật mà lão ta không thể chối bỏ được và cũng chính vì lý do đó mà hồi kết của gia tộc Yokazu đã đến.
Còn về phần Ngô thị thì không chỉ được hưởng cái mác tuân thủ theo luật chơi mà còn được các bên bồi thường cho 1 khoảng kha khá để xem như lệ phí thông hành nữa, nói chung là kiếm được rất nhiều đấy."
"Căn bản thì Ngô thị tự quyết trong nội bộ sẵn nhưng vì gia tộc Yokazu lại là phe cánh của Xiao nên tộc trưởng Ngô thị vào lúc đó, kẻ muốn trở thành vị vua độc nhất của thời đại mới đã quyết định cho anh làm đúng không?"
"Đúng vậy, nói chung cũng là vì xung đột nội bộ giữa 2 thế hệ trong Ngô thị mà thôi, nhưng về căn bản thì anh cùng 1 số tên khác làm việc cho Golden List vào lúc đó đã g·iết sạch gia tộc Yokazu rồi.
Trừ 1 thằng bé thuộc dòng chính, đương nhiên anh không ngại chuyện phải g·iết 1 thằng nhóc hay khiến nhà người khác c·hết sạch nhưng nếu không g·iết thì sẽ được 1 khoảng kha khá từ lão già Xiao kia nên chịu thôi."
"Hừm, em cứ tưởng tử thần hoạt động không vì mục đích tiền tài hay chính trị?"
"Tử thần cũng cần miếng ăn miếng mặc, nhất là loại tử thần nghèo khố rách áo ôm, nhưng đó là chuyện của 30 năm trước rồi, lúc đó anh cũng chưa có tiếng tăm lắm, chắc là do tiểu sử nhiệm vụ mà đám Golden List công bố, mấy vụ mà anh làm lúc còn hoạt động cho chúng đều được xuất hiện rộng rãi rồi."
Khi cả 2 đã đi xa thì tại chỗ lúc nãy, cô bé kia vẫn ngớ cả người ra và nhìn chằm chằm vào phần bám súng cùng phần trên của khẩu súng đã được tháo rời thành 2 nửa 1 cách hoàn hảo đến khó tin, lúc này thì có 1 người đàn ông đi tới gần cô ta rồi mở miệng nói.
"Cảm thấy như thế nào?"
"Không hề giống con người chút nào, mọi thứ đều quá hoàn hảo, nó cho chúng ta cảm giác siêu việt, hệt cứ như phải đối mặt với 1 vị thánh sống vậy, hoàn toàn bất lực và cũng hoàn toàn không hề có chút khả năng phản kháng nào."
"Con so sánh vậy cũng không sai, tử thần không phải tự dưng mà được phong thành sát thủ hoàn hảo nhất, khác hoàn toàn với ngài Xiao, ông ta mới thực sự là 1 sát thủ, sự xuất hiện của ông ta chính là kiếp nạn của điệp viên chúng ta."
"Nhưng ông ta có 1 ngày nào đó cũng sẽ c·hết, hơn cả ông ta cũng rửa tay chậu vàng rồi, hoàn toàn không hề có ý định trở lại."
"Thứ nhất, tử thần hiện tại ít nhất cũng gần 50, nhưng nhìn ông ta không khác gì mới bước sang tuổi 30 cả, thứ 2, rửa tay chậu vàng chỉ là 1 lễ nghi mang tính hình thức, huyền thoại của ông ta vẫn sẽ tiếp tục lưu truyền và tạo ra vô số tài năng sau nay kể cả khi ông ta đ·ã c·hết.
Cuối cùng, ngay từ đầu ông ta cũng chẳng thèm chú ý đến chúng ta, xuyên suốt 30 năm nay ông ta chưa 1 lần ngó nhìn chúng ta, cứ như chúng ta, những việc ông ta đã làm vào cái năm đó hoàn toàn trong suốt vậy.
Ấy vậy mà giờ chúng ta vẫn như thế này, ông ta không làm gì không có nghĩa là kiếp nạn đã xong, chỉ có đánh bại được ông ta khi ông ta còn sống thì mới có thể lấy lại được 1 đầu đường, tuy có hơi nhục nhã khi ông ta đã rửa tay chậu vàng nhưng mọi thứ đều đáng giá."
Hậu nhân cuối cùng của gia tộc Yokazu vào cái đêm đó đã được Armin tha mạng nhưng đến tử thần cao cao tại thượng cũng chẳng thể nào hiểu được cảm nhận của 1 sinh vật nhỏ bé mà bất cứ lúc nào hắn cũng có thể bóp c·hết.
Trong mắt đứa trẻ vào cái đêm đó căn bản là 1 đêm tồi tệ nhất đời của nó, nó mất đi tất cả chỉ trong 1 đêm và chìm vào trong màn đêm u tối nhưng vào lúc đó nó đã thấy được sự tồn tại đó, 1 thứ hệt như ánh trắng chiếu rọi xuyên qua màn đêm u tối.
1 bóng hình tuyệt đẹp, khung cảnh Armin dùng 1 cú đá đá đầu của tên sát thủ thứ nhất xoay vòng vòng rồi vặn lui sau, trong khi trên không thì tiếp tục xoay vòng rồi ném 1 con dao ngay chính giữa mi tâm của sát thủ thứ 2 rồi trực tiếp xé toạc lồng ngực của sát thủ thứ 3 ngay sau đó.
Máu tanh nhưng thật đẹp, sau đó Armin còn ngồi xuống ngồi cái ghế mà bố của hắn thường ngồi còn hắn thì ngồi lên chân của ông ấy để nghe những câu chuyện cổ tích trước giờ ngủ, cậu ta cầm lấy trên tay chiếc ly rượu thấm đẫm bởi máu tươi đó rồi nhẹ nhàng nếm thử.
Hành động của Armin cực kỳ từ tốn, cứ như thể hắn ta, hậu nhân duy nhất còn sót lại của gia tộc Yokazu vào lúc đó không hề tồn tại trong mắt của cậu ta vậy, cứ như thể cái mạng của hắn đã sớm không còn trong tay của hắn mà nó thuộc về 1 vị tử thần mang trong mình sức mạnh tuyệt đối.
Đến mức khinh thường sự tồn tại của 1 kẻ yếu như hắn, hắn đã bị tử thần ám ảnh vào chính cái đêm đó và cho đến tận hiện tại, 30 năm sau đó rồi hắn vẫn không thể quên được, thậm chí còn 1 lần nữa được chứng kiến khung cảnh đó diễn ra với đứa con gái của mình.
Hắn không hề tuyệt vọng nhưng hắn bị vị tử thần đó ám ảnh đến kinh hoàng, đến mức dù biết hắn vô lực trốn thoát khỏi chiếc lưỡi liềm của tử thần nhưng hắn vẫn muốn thử 1 lần, hắn muốn tử thần nhìn vào hắn rồi cười, hệt như lúc tử thần g·iết 3 tên sát thủ kia vậy, hắn muốn trở nên có giá trị trong mắt tử thần.
Nhưng hắn biết rõ rằng mình là kẻ yếu và với kẻ yếu thì chỉ có hành động phản kháng đến tuyệt vọng mới có thể hy vọng rằng tử thần sẽ sinh ra 1 chút hứng thú, dù là nhỏ nhất đối với hắn, có điều thật đáng tiếc, hắn nghe được tin tử thần đã rửa tay chậu vàng.
Tức sự chuẩn bị của hắn trong suốt 30 năm nay căn bản là đổ sông đổ bể, hắn không thể nào chứng minh được giá trị của mình, hắn không thể nào c·hết 1 cách có giá trị như những thành viên gia tộc c·hết trong cái đêm, bọn họ c·hết vì bản thân mang giá trị trong người, vì thế nên mới thu hút sát thủ tới.
Hắn muốn giống hệt như bọn họ vậy và sát thủ mà hắn muốn bản thân bị g·iết bởi nhất chính là sát thủ hoàn hảo nhất, tử thần, chỉ có bằng cách đó thì cuộc đời của hắn mới thực sự có giá trị, chỉ có bằng cách đó thì hắn mới có thể được giải thoát.
Còn việc tử thần đã rửa tay chậu vàng? Chẳng quan trọng, nếu tử thần đã nghỉ hưu thì hắn chỉ cần khiến sát tâm của tử thần nổi lên là được, chỉ cần khiến tử thần muốn g·iết hắn và phản kháng trước lưỡi liềm đang vung xuống của tử thần nhiều nhất có thể là cuộc đời này của hắn có thể coi như là hoàn hảo.
Và để đạt được tới cái mục tiêu tối thượng đó thì hắn không tiếc hy sinh tất cả mọi thứ từ tài lực, vật lực, nhân lực, v.v hay thậm chí là cả gia đình, con gái của mình, tương lai của gia tộc Yokazu, tất cả chỉ để có thể c·hết đi theo cách mà hắn vẫn luôn mong muốn trong xuyên suốt 30 năm qua.