Chương 38: Nguồn gốc hình thành.
"Em thấy sao?"
"Thật kỳ lạ."
"Lạ?"
"Tại sao nó lại nói chuyện được? Thậm chí còn thản thơi ăn bánh uống trà như kia nữa."
"Này quý cô, tôi có tên hẳn hoi đấy, Mr.Blue Sky chính là tên của tôi, hy vọng cô nhớ cho, chúng ta còn phải hợp tác với nhau dài dài nữa, đây là việc bất khả kháng dù tôi muốn cũng không làm được gì nên cũng chờ mong vào sự hợp tác của cô."
Luci thực sự đã bị Mr.Blue Sky làm cho choáng ngợp đến cực độ, hèn gì bố của cô ấy gọi thứ này là 1 đứa bé, rõ ràng nó hoàn toàn độc lập với vật chủ, không phải là chưa có tiền lệ nhưng có rất nhiều điều kiện đặc biệt.
"Lần đầu tiên ta gặp 1 dạng năng lực như ngươi đấy, ngươi có thể miêu tả rõ hơn cho ta khoảnh khắc ngươi ra đời không?"
1 năng lực rất đặc thù, cũng vì quá đặc thù nên máu nghiên cứu của Luci lại 1 lần nữa trỗi dậy, cô ấy lấy đống giấy ghi chú cùng bút ra sẵn để chuẩn bị ngồi nghe Mr.Blue Sky giải trình về bản thân cho cô ấy nghe.
Mr.Blue Sky thấy vậy thì cũng chỉ biết hợp tác mà thôi, dù sao nó cũng muốn hiểu rõ bản thân khác biệt so với các dạng năng lực khác như thế nào? Thậm chí xa hơn nó muốn khai phá sâu vào khả năng của chính mình, để làm được vậy thì trước hết phải hiểu rõ bản thân trước cái đã.
"Tên này á·m s·át hụt 1 tên đầu mối chuyên phân phát m·a t·úy cho những tên vận chuyển m·a t·úy khác nên bị người ta rượt, vì có thân thủ nhanh nhẹn nên hắn cũng thành công cắt được đuôi hầu hết đám thuộc hạ của tên kia.
1 phần cũng là vì tên này lên sẵn kế hoạch kỹ càng từ trước, vào cuối mỗi tháng thì sẽ có 1 lô v·ũ k·hí mới được bên trên phân phát xuống, dù sao Pablo cũng là 1 tên thừa tiền điển hình, tiền hắn cất trong kho để mốc meo xong tiêu hủy hàng năm có khi đủ để cứu được cả triệu người lúc bấy giờ.
Tốn vài ba đồng bạc lẻ để đảm bảo công việc buôn bán của mình ổn định cũng chẳng sao, dù sao mỗi phi vụ b·uôn l·ậu qua Mỹ Pablo đều vứt hẳn 1 cái máy bay cỡ nhỏ cơ mà, chừng này nhằm nhò gì.
Thậm chí chỗ v·ũ k·hí mới được cấp vào tháng trước cũng sẽ được đóng gói và mang đi bán lại cho những băng đảng nhỏ hơn thông qua 1 số khu chợ đen của Colombia với 1 cái giá rẻ bèo, tức Pablo không chỉ là 1 ông trùm m·a t·úy mà còn là 1 tên buôn v·ũ k·hí hàng secondhand có tiếng nhất vào lúc bấy giờ.
Căn bản thì mỗi tháng Pablo đều sẽ đổi 1 lô v·ũ k·hí cho đàn em của mình và nếu nhìn bên ngoài vào thì đó là ngày có an ninh nghiêm ngặt nhất khi tất cả mọi thành viên của băng đó đều tụ tập lại xung quanh cứ điểm để nhận v·ũ k·hí mới cũng như có cả người đến từ bên trên mang v·ũ k·hí tới.
Nhưng không phải vậy, như cô biết đấy, 1 băng đảng chuyên b·uôn l·ậu m·a t·úy thì không lý nào lại không có con nghiện trong nội bộ cả, dù sao lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, bề ngoài thì tụ tập lại để nhận v·ũ k·hí mới và đóng gói v·ũ k·hí cũ lại.
Còn bên trong thì thật ra là 1 lễ hội chơi thuốc, các xe vận chuyển đó không chỉ vận mỗi mình v·ũ k·hí không mà còn là các loại bột chất lượng cao, ít gây tổn hại đến cơ thể và hệ thần kinh, có thể coi đó là 1 phần thưởng của Pablo cho các đàn em thân cận giúp hắn làm ăn.
Mà chơi đồ vào thì đương nhiên bọn chúng sẽ phê đến tận nóc và ngay bên cạnh còn có cả v·ũ k·hí mới nguyên tem nữa thì cô nghĩ bọn chúng sẽ làm gì? Đương nhiên là nhảy lên mấy con xe bán tải chuyên chở hàng rồi chạy khắp nơi để x·ả s·úng bắn 'zombie' rồi.
Xung quanh khu vực đầu mối cung cấp thuốc thường là những địa điểm tụ tập rất nhiều con nghiện, đây có thể coi như là 1 lễ hội 'thanh tẩy' con phố đó hàng tháng, giúp con phố đó trở nên 'sạch sẽ' hơn để chào đón 1 tháng mới với các phi vụ làm ăn mới.
Nên đó cũng chính là thời điểm mà an ninh bị t·ê l·iệt nhất, đương nhiên đám con nghiện cũng biết rõ điều này nên đây cũng là lý do mà bọn chúng tụ tập rất đông xung quanh khu vực đó, thậm chí không chỉ có những con nghiện thôi đâu.
Tất cả đều mong đợi vào thời khắc mà đám phê đến tận nóc kia ra ngoài để 'thanh tẩy' rồi công thẳng vào bên trong nên đám lính ở lại cũng không ít nhưng bọn chúng đều đang rất phê rồi, lú đến nỗi không biết trăng sao gì nữa nên tên này đã tận dụng cơ hội đó để lẻn vào trong khi cả 2 bên đang xung đột.
Và rồi hắn đã gặp phải 1 số khó khăn khi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của mình dưới danh nghĩa là 1 sát thủ, điều này cũng dẫn đến 1 số hệ lụy to lớn sau này khi phải thay mặt cho nhà Buster, chủ đầu tư của Pablo dẹp loạn con chó cắn chủ này.
Còn quá trình sau khi lẻn vào bên trong thành công thì tên này đã đụng độ 1 dị nhân, tên đó cũng phê thuốc lắm rồi nên năng lực của hắn gần như chẳng thể hiện được quá nhiều nhưng hắn lại đủ sức để kéo đám bảo vệ gần đó khỏi cơn phê để đối phó với tên này.
Hơn cả hành động của đám lính kia rất quái lạ, kiểu như zombie thật vậy, mãi sau này thì mới rõ năng lực của tên kia là khuếch tán sóng não của mình rồi thông qua sóng não để điều khiển những kẻ gần đó.
Lý do mà đám lính như zombie cũng là vì tên kia đang phê, nhưng cũng vì thế mà tên này nhặt được 1 mạng, có điều trong số đó có 1 tên lính kiểu nửa tỉnh nửa mê nên sau 1 hồi thì hắn cũng biết được mình đang làm cái gì.
Vào cái lúc cận tử thì tên này thay vì hy vọng rằng mình có thể sống sót thì hắn lại muốn tên kia t·ự t·ử, tuy đúng là kiểu gì thì hắn cũng sống nhưng ép người ta t·ự t·ử thực sự là 1 mong muốn quá khác thường rồi từ đó tôi ra đời."
Trong lúc Mr.Blue Sky đang kể lại câu chuyện trong quá khứ thì Luci lại tập trung ghi chú lại những chi tiết mấu chốt dẫn tới sự khai sinh của nó cũng như phát họa lại cơ thể cũng như nhấn mạnh 1 số bộ phận đặc thù của nó.
Với tư cách là 1 nhà nghiên cứu, tuy không thuộc mảng nghiên cứu chuyên sâu vào năng lực nhưng các tài liệu có liên quan Luci cũng đã đọc qua không ít, cô ấy hiểu rõ rằng năng lực phát sinh từ mong muốn của vật chủ.
Mỗi vật chủ đều có 1 bài hát thuộc về chính mình và thông qua mong muốn khổng lồ cùng ý chí mạnh mẽ và chất liệu từ bài hát đó thì năng lực sẽ ra đời, đi kèm với đó là những đặc điểm quái lạ trên cơ thể chúng, hay nói đúng hơn là sức mạnh của năng lực.
Theo mô tả của Mr.Blue Sky thì Luci hiểu rõ được mong muốn của Armin xuất phát từ đâu, đó là khao khát muốn ra lệnh cho kẻ khác, ép bọn họ phải tuân theo mệnh lệnh của mình, bản năng thống trị.
"Hiểu rồi, té ra anh muốn thống trị, chi phối tất cả nhỉ? Nhưng kiềm hãm lại cũng có nghĩa là anh đã khước từ mặt này của chính mình, đó là lý do mà Mr.Blue Sky không xuất hiện thêm lần nào nữa từ cái ngày đó.
Bởi vì nó được sinh ra từ khao khát thống trị của anh, 1 khao khát có phần quá đơn giản nhưng cũng mang đầy tính ngoằn ngoèo dựa vào nền tảng tâm trí của anh, nó khác với khao khát thống trị bình thường.
Những kẻ chứa đựng khao khát thống trị bên trong mình thường là những kẻ nghĩ rằng bản thân siêu việt so với tất cả, là trung tâm của mọi câu chuyện, là cốt lõi của thế giới và chúng muốn thông qua cách khiến người khác tuân mệnh để chứng minh điều đó.
Nhưng anh thì khác, hơn cả tại sao 1 bài như Mr.Blue Sky lại có thể phản ánh được khao khát thống trị cơ chứ? Lối suy nghĩ của anh bề ngoài thì như muốn ra lệnh cho kẻ khác nhưng thật ra không phải vậy.
Anh muốn thấu hiểu và cảm thông cho những kẻ khác ư? Nhưng điều đó thì liên quan gì đến thống trị? Thật thú vị, những suy nghĩ của anh rất kỳ lạ, nếu có thể hiểu được anh thì chắc chắn chúng ta cũng làm rõ được bí mật tại sao Mr.Blue Sky lại có thể sinh động như thế này."
"Thống trị sai, siêu việt có phần đúng."
"Ý anh là do con đường mà anh đã chọn? Anh không khao khát sự thống trị mà là đi ban phát c·ái c·hết 'tự nhiên' cho kẻ khác, trong khi đó, kẻ có thể tùy ý ban c·ái c·hết cho kẻ khác thì chúng là những kẻ siêu việt so với những kẻ còn lại.
Có điều anh lại muốn thấu hiểu và cảm thông cho bọn họ nên điều này chứng minh anh vẫn là 1 con người có đúng không? Tuy thực hiện phần công việc với tư cách là 1 tử thần nhưng anh vẫn cảm thông cho c·ái c·hết của những n·ạn n·hân của mình?"
"Mỗi sinh mạng đều có giá ngang nhau, 'ánh sáng' dạy cho anh cách tha thứ nhưng hành động của 'ánh sáng' lại không như vậy, nên anh đã nghĩ rằng bản chất của vấn đề ở đây không phải là chúng ta tha thứ hoàn toàn cho bọn họ.
Dù câu chuyện bọn họ có thê thảm đến như thế nào đi chăng nữa thì không thể phủ nhận được rằng bọn họ đã làm những việc đó, 1 quá khứ buồn không thể nào làm xóa nhòa đi những tội lỗi của bọn họ được.
Vậy nên tội của bọn họ thì vẫn phải do chính bọn họ chịu, còn về việc tha thứ, cảm thông cho những thứ khác thì chỉ xảy ra khi bọn họ đ·ã c·hết, bởi lẽ những người mà bọn họ trực tiếp hay gián tiếp g·iết đi không thể nào có mặt ở đó để nói rằng lời tha thứ cho bọn họ được.
Việc anh có thể làm nhiều nhất chính là thấu hiểu, cảm thông cho quá khứ của bọn rồi ban tặng cho bọn họ 1 c·ái c·hết 'tự nhiên' nhất, dần dần thì nó trở thành chính nghĩa thuộc về anh rồi và nó cũng là thứ cấu thành nên Mr.Blue Sky.
Còn về việc anh có đáng c·hết hay không thì đáng, nhưng như em biết đấy, chẳng có lý do gì mà anh phải cảm thấy lương tâm cắn rứt về những việc làm của mình cả, biết bản thân đáng c·hết nhưng lương tâm không cắn rứt.
Chẳng ai được quyền phán xét chính mình cả vì bản thân gần như trong mọi tình huống đều đứng về phía chính mình, dù sao chẳng ai muốn c·hết cả, nên hãy cứ chờ 1 ngày nào đó, có 1 ai đó tới đây để trừng phạt anh."
"Tạm thời thì em hiểu tình huống của anh rồi, theo em nhớ thì có 1 nghiên cứu của The Pi Song thì đúng là suy nghĩ càng khó hiểu, mong muốn càng cụ thể và ý chí càng mạnh mẽ thì năng lực sinh ra càng đặc thù thật."
"Có tên nào đó thực sự lấy bài hát đó làm đại diện cho năng lực của mình hay sao?"
"Mọi bài hát diễn ra ở quá khứ, hiện tại và tương lai, tất cả bọn chúng đều được lưu trữ tại thư viện, nơi mà ông đã dùng phần linh hồn của mình trước khi thành thần để tạo nên, sau khi thành thần thì ông lại lấy nhân quả của thư viện chúng ta để kết nối với thư viện đó nhằm tạo ra 1 hành lang ghi chép.
Nhờ đó mà ông có thể biết trước được năm nào thì nhiều năng lực sẽ được sinh ra và bài hát cụ thể nào đó sẽ được xuất hiện vào thời điểm nào, thậm chí xa hơn, nhờ đó mà ông biết được khi nào rủi ro cho thư viện chúng ta sẽ xảy đến và chuẩn bị những biện pháp từ trước.
Đúng vậy, thư viện đó kéo dài vô tận và có vô số những cuốn sách đại diện cho vô số bài hát bên trong đó, miễn là tộc chúng ta vẫn còn thư viện đó thì chúng ta vẫn sẽ tự nắm lấy được vận mệnh của chính mình."
"Đúng là 1 chủng tộc thông minh bậc nhất, chắc hẳn ông ấy cũng là 1 tên điên điển hình, nhưng có đảm bảo được độ chính xác hay không?"
"Thời gian là thứ không thực sự tồn tại, chúng ta quy ước nó nên nó chính là vậy thôi, hệt như số 0 vậy, nó hoàn toàn trống rỗng, đại diện cho sự vô định, cái chưa hề tồn tại hay cái đã tồn tại nhưng chưa xuất hiện vậy.
Chỉ có vận mệnh là có thể hiểu, vậy nên thay vì cố gắng nhìn trộm thứ khái niệm được gọi là tương lai hay quá khứ gì gì đó và trở thành 1 cá thể toàn tri trong mọi dòng thời gian khó hiểu thì ông đã chọn cách nắm lấy vận mệnh của chính mình."
"Cô giải thích ra càng khó hiểu hơn thôi, vậy còn bộ xác thì sao? Dù sao tới linh hồn cũng đã để tạo ra thư viện rồi, chẳng có lý nào lại để bộ xác ở lại cả, nếu theo thần học thì thần không tồn tại ở trạng thái thể xác thông thường mà là tinh thần thuần khiết.
Con người tin thì thần tồn tại, sợ hãi sấm sét nhưng biết ơn nó vì đã tạo ra lửa, sợ hãi bóng đêm nhưng biết ơn nó vì đã tồn tại để bọn họ có thể nghỉ ngơi, sợ hãi sinh vật huyền bí nhưng vẫn liên tục ghi chép lại nó trong hàng ngàn năm.
Niềm tin chính là thứ tạo ra thần linh, nhưng đó chỉ là khái niệm của những kẻ trần tục có đúng không? Bởi vì thần dựa theo cấu trúc đó thì rõ ràng không tồn tại, nếu thần thực sự tồn tại thì phải là ở 1 dạng sống hoàn toàn khác."
"Thần giống chúng ta thôi, chỉ là bất tử và không cảm thấy đói, bỏ qua mặt quyền năng thì thần chẳng khác gì chúng ta cả, vẫn tồn tại cảm xúc, vẫn hiểu sự cô đơn và cũng vì thế mà muốn được trở thành thứ gì đó gần gũi hơn với chúng ta.
Thần không cao siêu mà là do ý thức hệ của chúng ta quy định bọn họ phải như vậy, những suy nghĩ của bọn họ giống hệt với chúng ta, chỉ là 1 trong số họ đã tồn tại quá lâu, đôi khi bất tử chưa phải là thứ đau khổ nhất.
Mà là vừa bất tử vừa cô độc, có điều kệ đi, quan tâm đến mấy chuyện gì cho thêm mệt vào người, dù có cơ hội thành thần đi nữa cũng không phải là ở đây nên tạm thời bỏ chuyện đó qua 1 bên đi, giờ năng lực của ngươi là gì?"
"Điều khiển cảm xúc."
"Ở cấp độ nào?"
"Gia tăng được, giảm bớt được, trong điều kiện cụ thể thì chắc là tầm 20m, có thể xác định gia tăng cảm xúc nào, trong điều kiện cận chiến thì tăng/giảm ngẫu nhiên theo dạng tác động vật lý, hấp thụ của kẻ này rồi đưa cho kẻ khác được, thấy rõ được cảm xúc dưới dạng điện tâm đồ, có khả năng tẩy não."
"Hừm, thú vị đấy, ít năng lực nào mới ở giai đoạn đầu của dạng thức tỉnh cấp 1 lại sở hữu nhiều năng lực như vậy, nếu có thì chắc chỉ có bố, ban tặng sự sống cho vật vô tri, nếu kẻ địch t·ấn c·ông vào những tạo vật của ông ấy thì sẽ bị thiệt hại bằng chính đòn t·ấn c·ông đó.
Nếu chạm vào kẻ khác thì có thể tăng cường dòng chảy năng lượng của chúng tới mức ý thức chạy nhanh gấp hành động cơ thể hơn 20 lần, có thể biến đồ vô tri thành bộ phận cơ thể, có thể trực tiếp cấy những bộ phận đó vào cơ thể để thay thế cho những bộ phận đã mất với không rủi ro.
Cùng khả năng cảm nhận được năng lượng sống, ngoài ra thì nếu ban sự sống cho những đồ vật thuộc về ai đó như chiếc tất, cái riêng, mảnh da, những giọt máu, v.v thì nó thường sẽ có xu hướng di chuyển về phía vật chủ ban đầu của chúng.
Đương nhiên tất cả thứ đó tồn tại là do bố đã đạt tới được hoàn toàn thức tỉnh cấp 1, dù sao hành trình trở thành Don cũng không dễ dàng gì, thật bất ngờ khi 1 năng lực lại có nhiều khả năng đến vậy trong khi chưa đạt tới được trạng thái hoàn toàn thức tỉnh."
"Quá khen, nhưng theo cô nghĩ thì tôi ở dạng gì?"
"Thử mới biết được, Unknown World là 1 nơi không tệ để thử đấy, nhất là tại 1 nơi loạn lạc như địa ngục nữa."