Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Unknown World

Chương 37: Mr.Blue Sky.




Chương 37: Mr.Blue Sky.

"Còn về đối thủ lúc nãy của con thì ta đánh giá là yếu nhưng có tiềm lực, có điều nó lại là 1 đối thủ cực kỳ khó chơi với con trong giai đoạn hiện tại, lý do con thắng nó gồm 2 yếu tố, 1 là nó chủ quan do thức tỉnh lần đầu.

Xuất thân là con cháu của rác thải bị vứt bỏ lại nên khi thành công thức tỉnh thì đứa nào cũng ngáo sức mạnh vậy thôi, chính vì nó chủ quan nên mới để cho con chiếm được ưu thế, 2 là do nó không hiểu rõ năng lực của tộc ta.

Nếu nó hiểu rõ thì nó đã bằng mọi giá g·iết c·hết con trước khi con kịp dùng Girare để t·ấn c·ông nó rồi, bởi vì dòng chảy năng lượng của chúng ta chính là thứ khắc chế được 1 phần nào đó bản chất của quỷ tộc.

Mà thật ra ta chê nó vậy thôi nhưng như đã nói đấy, nó là 1 đứa có tiềm lực, quỷ tộc có rất nhiều dạng sức mạnh do chúng là 1 chủng tộc được đích thân cả 7 thần sinh mệnh cuối cùng cải tạo, căn bản là hậu duệ của thần sinh mệnh.

Trong trận đấu này nó đã sử dụng 2 trong số đó là quỷ chủng cùng chân thể, chân thể chính là dạng cơ thể lúc đầu của nó sau khi phá vỡ lớp vỏ giả tạo bên ngoài, như con thấy đấy, ở trạng thái này nếu nó muốn thì chỉ cần khoảng 1 phút để g·iết con.

Cái còn lại là quỷ chủng, có rất nhiều dạng quỷ tồn tại trong quỷ tộc và cứ mỗi loại thì được đặt 1 cái tên và xếp vào bảng xếp hạng quỷ chủng, quỷ chủng mà con phải đối đầu chính là quỷ nhiệt, nếu hoàn thành việc khai phá được quỷ nhiệt thì nó chính là 1 mặt trời di động.

Đương nhiên đây chỉ là khi khai phá được mà thôi, sau này khi tiếp xúc được với càng nhiều thứ mạnh hơn, phát triển cao hơn thì nhiệt mà nó phát ra càng kinh khủng quỷ dị hơn, nhưng hiện tại thì nó làm ta nhớ tới con quỷ nhiệt ở 5000 năm trước."

"Lão ta còn trung hòa được khái niệm sự sống và nhận được 1 năng lực rất g·ian l·ận từ lá The Sun nữa, đáng tiếc là lão ta là 1 đầu bếp với cái mồm rất thối cũng như đã hy sinh để cứu vị kia rồi."

"Phải, nhưng chúng ta cũng không thể khinh thường ông ta được, thành tựu mà ông ta để lại là rất sáng chói khi có thể mô phỏng được kỹ thuật đến từ thế giới khác, kỹ thuật có thể tái tạo là cơ thể bằng cách trao đổi 1 lượng nguyên liệu với chất lượng tương đương.

Thật đáng tiếc khi ông ta không thể sống sót sau lần dùng 'hồi sinh' đó, có thể đó là cùng cực của ông ta cả trên danh nghĩa là 1 quỷ nhiệt cũng như là 1 đầu bếp, ngoài ra thì quỷ nhiệt được xếp hàng top 20 trong bảng xếp hạng quỷ chủng."

"Nói chung là quỷ tộc sở hữu rất nhiều loại năng lực, sức mạnh khác nhau và con đã may mắn thắng được 1 kẻ có tiềm năng phát ra lượng nhiệt ít nhất là ngang bằng với mặt trời 1 cách khó hiểu nào đó?"

"Căn bản là vậy, mà chắc con cũng đã biết được rằng quỷ tộc không có tim và cũng chẳng sẽ bị c·hết bằng 1 cách ngớ ngẩn như b·ị đ·ánh 1 cái động máu giữa ngực rồi nhỉ? Nhưng tại sao vào thời khắc đó con lại không cảm ứng được dòng chảy năng lượng nữa?"

"Đúng vậy, đó là điều mà con băn khoăn, theo như lời của bố thì quỷ tộc là 1 dạng sống thuần năng lượng sinh mệnh, thậm chí có thể nói bọn họ chính là hàng mô phỏng theo sinh mệnh thần tộc do chính 7 vị sinh mệnh thần cuối cùng tạo ra, vậy tại sao vào lúc đó dòng chảy năng lượng lại biến mất được?"

"1 trong những khả năng thiên bẩm của quỷ tộc chính là điều khiển dòng chảy năng lượng trong vạn vật, hệt như tộc ta vậy nhưng khác ở chỗ là thiên sinh bọn họ mạnh hơn gấp chúng ta nhiều lần và ai cũng sở hữu nó cả.

Đương nhiên kẻ mà con vừa phải đối đầu không phải 1 quỷ tộc hoàn chỉnh nên nó vẫn chưa nhận ra thứ sức mạnh này cũng là điều bình thường mà thôi, nhưng quỷ tộc tồn tại 1 bí mật, đó chính là bọn họ không phải là 1 cá thể độc nhất."

"Tức là ...?"

"Quỷ đi theo cặp, cả 2 như 1 và khi tới thức tỉnh cấp 5 thì sẽ trực tiếp trở thành 1, 7 thần sinh mệnh năm xưa đã tạo ra 1 mô hình chủng tộc có tiềm năng vô tận nhưng vì sợ nó bị chính sức mạnh tồn tại trong mình g·iết c·hết nên đã chia 2 phần sức mạnh đó ra cho 2 chủng tộc.

1 là vượn cổ còn bên còn lại là Lupo, cả 2 nắm lấy 1 nửa của mô hình đó, vượn cổ yếu hơn trong khả năng vận dùng dòng chảy nhưng lại nắm giữ lấy năng lực thuộc tính quỷ còn Lupo thì có tài năng sử dụng dòng chảy 1 cách vượt trội."

"Vậy theo như em nói thì tại sao con người lại thất thế?"

"Là do thần sinh mệnh chỉ chọn 1 nhóm nhỏ, đúng hơn là 1 bầy mà các ngài ấy coi là xứng đáng nhận được ân huệ này, câu chuyện đằng sau bầy vượn cổ và Lupo kia cũng rất buồn, thậm chí có thể nói rằng là tuyệt vọng nhưng cũng vì phần tính cách cố chấp đến tuyệt vọng đó nên mới được 7 thần sinh mệnh còn sót lại chọn.

Sau khi trải qua quá trình thì bầy vượn cổ kia trực tiếp tiến hóa thành quỷ tộc luôn, nói chung thì quỷ tộc có 1 phần nào giống chúng ta vậy, cùng cội nguồn với con người hiện tại nhưng vì trải qua 1 số cơ duyên nhất định nên không tính là người nữa."

"Mà mấy năm qua con có đi chào hỏi thay cho bác Doof không?"

"Có chú ý tới nhưng bọn họ giờ loạn lạc lắm, hết n·ội c·hiến rồi lại vướng phải mấy cái thế lực ác ý loài người, buồn cười thật, trong cả 3 tộc chúng ta thì bọn họ được thần tối cao chọn là chủng tộc tiềm năng nhất mà giờ lại lưu lạc lại ra như này."

"Đừng nói như vậy, nhưng ta cũng hiểu nỗi khổ tâm của 2 ngài ấy, quá khứ chọn sai thì đã đành, giờ con cháu đang tự đi lên 1 thời đại mới, bản thân là cái cũ kỹ không thể nào xuất hiện để ngăn cản bước chân của thời đại được."

"Cả 2 đang nói đến dị nhân?"

"Đúng vậy, 3 tộc là quỷ, thư viện chúng ta cùng dị nhân là 3 chủng tộc có xuất phát từ con người, quỷ là vượn cổ, dị nhân là thượng nhân còn chúng ta là người bình thường, năm xưa cả 3 tộc chúng ta còn liên thủ để đánh cho con ngươi lộn cái bàn.

Đương nhiên vì quỷ tộc là 1 tộc cổ đại tồn tại trước chúng ta cả tỷ năm về trước nên mới là lực lượng nòng cốt, thậm chí là trong thời kỳ thịnh vượng thì bọn họ còn là chủng tộc mạnh nhất trong tất cả đấy.

Nhưng vào cái giai đoạn 8000 năm trước thì gần như cả tộc bị diệt nên vào 5000 năm trước thì cả 3 tộc cộng lại vẫn chưa đủ để đánh với toàn bộ con người được, có điều quan hệ trước đó của quỷ tộc không tệ.

Lôi kéo được cả các tộc viễn cổ cùng nhau thức tỉnh cũng như song tộc của hỗn mang cùng bản thân hỗn mang trước khi thành thần vào kèo này nên kết cục đã rõ, chỉ là con người biết mình sẽ thua nên định kéo cả 3 tộc chúng ta xuống nước.

Quỷ tộc vì được thần sinh mệnh phù hộ nên thiệt hại ít nhất, thư viện chúng ta thì cha của ta thành thần khá sớm nên cũng không tính là gặp phải quá nhiều rắc rối, chỉ có dị nhân là phải hứng chịu tổng lực của con người là thiệt hại nặng nề nhất.

Gặp thêm dị nhân lúc đó cũng bị chia rõ nội bộ do 2 anh em Doof cùng Sanchez sai lệch về mặt lý tưởng nữa chứ, may mà đám dị nhân có nhiều năng lực quá quái dị nên trực tiếp kéo con người vào bùn lầy c·hiến t·ranh chung với họ tại hòn đảo sống kia.

Nên mới nói dị nhân là tộc tiềm năng nhất đấy, thậm chí sau đó 2 anh em Doof còn thông qua thần chiến để thành công phong thần nữa, nếu không phải do dị nhân sau trận chiến năm đó thiệt hại quá lớn, chưa sẵn sàng để ra ngoài kia thì giờ bọn họ có khi nằm ở trên hạng 1 bảng xếp hạng chủng tộc rồi."

"Vậy tại sao chúng ta không giúp bọn họ?"



"Thần bọn họ không muốn thì chúng ta nhúng tay vào làm gì? Hơn cả ngay từ đầu dị nhân tàn lụi không phải do cuộc chiến 5000 năm trước, chiến công đó mới là thứ khiến bọn họ trở thành 1 nỗi kinh hoàng trong giai đoạn đó đấy, sao, tò mò không?"

"Có nhưng kệ đi, dù sao chuyện của bọn họ cũng chẳng liên quan đến chúng ta, mà mấy năm gần đây anh cũng có nhảy qua nhảy lại giữa mấy sự kiện liên quan đến bọn họ hơi nhiều nên tạm thời không muốn đụng tới bọn họ nữa."

"Quyết định thông minh đấy, bọn họ giờ không phải là thứ mà anh nên lo ngại mà là chính chúng ta."

"Black Prince?"

"1 phần thôi, hơn cả đó cũng là lý do mà bố tới đây lần này đúng không?"

"Đúng vậy, ông của con có chút hứng thú với kẻ mang 4 dòng máu này."

"Vậy còn White Princess thì sao?"

"Đứa trẻ đó tạm thời không đụng tới được, bề ngoài thì nó đang ở 1 khu ổ chuột nào đó dưới 1 nhánh thuộc vực Cthon nhưng song tộc đều chú ý tới đó cả, chưa kể đến chuyện cô ta cũng tỏ vẻ hứng thú với đứa trẻ đó."

"Cô ta?"

"Con của hỗn mang cùng hy vọng."

Giovanni nói xong thì cầm lên 1 chiếc bánh trong dĩa bánh rồi nhìn chằm chằm nó, sau 1 hồi thì ông ta mới thử cắn 1 miếng nhỏ, khá lạ miệng nhưng dư vị còn lại khiến ông ta muốn ăn thêm nên sau đó cũng trực tiếp tống phần còn lại của cái bánh vào miệng.

"Nếu vậy thì đúng là chúng ta không nên can thiệp vào thật, nhưng bố có chắc là mình sẽ thành công hay không?"

"Từ bao giờ con khinh thường bố vậy? Đương nhiên đã tới đây rồi thì ta cũng đã có những sự chuẩn bị từ trước, những đối thủ ngang tầm cùng lắm cũng chỉ như miếng bánh này thôi, hoàn toàn không có khả năng phản kháng và chui thẳng xuống bụng ta, còn về thần thì chạy vẫn dư sức.

Nhưng hỗn mang không quan tâm đến nó thì mọi chuyện cũng khá đơn giản mà thôi, chẳng qua là tốn 1 chút tay chân, hơn cả hành tinh này không phải ai cũng có thể tới được, miễn là không vượt quá giới hạn thì mọi chuyện sẽ ổn."

"Vậy bố có mang theo thứ đó không?"

"Có."

Vừa nói xong thì viên đường bay vô tận trong các chiều không gian mà Giovanni mới ném ra khi nãy bổng dưng xuất hiện 1 lần nữa và xuyên thẳng ngay giữa họng của tử thần rồi để lại 1 lỗ to bằng 1 đốt tay trên đó.

"Tự thức tỉnh cũng tốt nhưng phải biết rằng thứ sức mạnh này được tích hợp từ ý chí của mỗi người, nên bản thân nó cũng được kế thừa hầu hết phần tính cách của vật chủ, nhưng chung quy lại thì nó vẫn chỉ là 1 đứa trẻ.

Con cố gắng kiềm hãm nó trong suốt khoảng thời gian qua khiến nó trở nên giận dỗi, giờ dù con có tự mở rộng cửa chào đón nó đi ra thì nó cũng chẳng thèm ra nữa, vậy nên chúng ta mới phải sử dụng biện pháp mạnh hơn."

"Tại sao bố không cầm theo mẫu xác?"

"Bảo vật của tộc mà con coi là gì vậy? Đồ gia dụng nhà ta à?"

"Nhưng đây là con rể của bố cơ mà?"

"Vậy giờ con lại công nhận việc này à? Mà đừng lo lắng, ý chí nó đủ mạnh thì sẽ lôi được đứa bé đó ra thôi, nếu như vậy mà cũng chẳng làm được thì làm con rể của Gabriele này hơi bị khó đấy, hơn cả không phải nó đã thành công rồi hay sao?"

Tử thần đang từ trạng thái gục xuống, ôm lấy cổ họng đang trào máu ra liên tục của mình bắt đầu ngửa mặt lên nhìn vào khoảng không vô định, không có quá nhiều điểm khác biệt trừ việc giờ mắt của hắn trông hệt như 1 khoảng không vô định, thứ bóng đêm u tối nuốt chửng lấy mọi thứ ánh sáng đi ngang qua.

"Mr.Blue Sky."

Bên tai của tử thần vang văn vẳn giọng nói của thứ gì đó, giọng nói rất non trẻ nhưng đầy vẻ bí hiểm, hắn ta cảm nhận được rằng có cái gì đó vừa xuất hiện sau lưng mình, 1 thứ gì đó quen thuộc, cứ thể như hắn đã biết nó từ rất lâu về trước vậy.

"Chọn tốt đấy."

"Con mà lại."

"Kiểu này Giovanni đã có người kế thừa rồi, mà cũng đừng ảnh hưởng tới dưới này quá, chuyện con xuất hiện ở đây trong khoảng thời gian này cũng khiến nhiều kẻ khác để ý rồi, còn về ta thì đừng lo, so việc thì ta về ngay nên cứ tận hưởng thời gian của mình đi."

"Con biết rồi, mà còn đứa trẻ kia thì sao? Không phải vị kia cũng có ghé qua chỗ ông rồi hay sao?"

"Từ bao giờ mà con quan tâm đến mấy chuyện này vậy? Bớt lo đi, bọn ta chưa già đến mức không lo được mấy chuyện này, mà con nên lo chuyện của con thì hơn, ngày công bố nghiên cứu mới cũng gần kề rồi đấy."

"Biết rồi, bố đi đi."

Nuôi đứa con mát lòng mát dạ thật đấy, với tư tưởng này trong đầu thì Gabriele cũng biến mất hoàn toàn không để lại bất cứ dấu vết nào, thậm chí những dấu vết của ông ta tại căn biệt thự này cũng dần biến mất.



Giống như ly cacao, ly cà phê Dalgona cùng cái bánh và viên đường mà Gabriele vừa đụng vào lúc nãy hay thậm chí là vết hằn trên ghế ngồi hoặc bất cứ dấu hiệu nào khác, tất cả đều bị xóa sạch không còn gì cả.

Thậm chí là cả ký ức của những kẻ nhìn chằm chằm vào đây, bọn chúng không nhớ rõ tại sao tử thần lại pha ra nhiều thứ đến vậy, tra sâu ra thì đến cả nhân quả việc Gabriele xuất hiện ở đây cũng bị đảo ngược lại, ông ta cứ như thể thực sự chưa từng ở đây vậy.

Đây chính là Sự thật, Gabriele chính là Sự thật và là 1 tồn tại khẳng định độ chân thật của 1 Sự thật, hành tinh mang hình cầu là do ông ta muốn như vậy, thậm chí nếu ông ta muốn thì việc hành tinh trở thành hình vuông, hình lục giác, v.v đều sẽ trở thành 1 Sự thật.

Sự thật này chính là chân lý còn Gabriele chính là kẻ kiểm duyệt bản chất của chân lý, tức ông ta thực sự vô địch nếu tồn tại trong 1 không gian nơi mà Sự thật có thể tác động đến mọi quy tắc mang tính logic.

Hay nói đúng hơn thì bản chất của tính logic cũng là do Gabriele quy định như vậy, thủ thư có 4 người con, mỗi đứa ngoài tên thật của mình ra thì đều được ông ta đặt biệt hiệu dựa theo 4 con người mà ông ta ngưỡng mộ nhất.

Gabriele là đứa con cả trong cả 4 và cũng là đứa nhận được cái tên từ kẻ mà ông ta tôn trọng nhất, Giovanni, đó là 1 tia sáng được sinh ra từ dưới sâu trong vực thẳm, là thứ ánh sáng đẹp nhất, đến mức các vị thần cũng không hết lời ca ngợi nó.

Nhưng tia sáng đó thay vì trèo lên trên để tỏa sáng rực rỡ bên cạnh các vị thần thì nó lại chọn ở lại dưới kia để truyền hỏa và thắp sáng cho tất cả, thậm chí nó còn đi xa đến mức thực sự thấu hiểu rồi trở thành tia sáng thuộc về bên dưới.

Đáng tiếc là tia sáng đó không thể tồn tại mãi mãi và khi nó vụt tắt thì đến cả kẻ hiểu rõ bản chất của con người nhất nhưng vẫn phục vụ cho con người 1 cách vô điều kiện cũng đã chọn cách kết thúc cuộc đời của mình với tư cách là 1 người bạn của tia sáng kia.

Giovanni là kẻ như vậy, ông ta chọn sống với tư cách là 1 kẻ phản diện ở sâu bên dưới nhằm mượn sức mạnh dưới đó để thắp sáng tất cả, 1 con người vĩ đại nhưng lại ra đi khi tin rằng bản thân chỉ còn 1 bước nhỏ nữa là có thể thành công.

Nhưng sự thật lại rất tàn khốc, c·ái c·hết của Giovanni không mang lại bất cứ tác dụng nào cả, thậm chí con người vẫn như vậy dù đã trải qua 5000 năm, ông ta đúng là đã cứu được rất nhiều nhưng đồng thời cũng chẳng cứu được ai cả.

Ngoài ra thì Gabriele kế thừa cái tên này rất tốt, ông ta đi theo 1 con đường hệt như Giovanni, ông ta trở thành 1 Don để tận dụng sức mạnh của t·hế g·iới n·gầm nhằm đấu tranh cho chính nghĩa, sẵn sàng làm những công việc dơ bẩn nhất với mục đích vì chủng tộc của chính mình.

Đúng hơn chỉ có những kẻ như vậy mới có thể trở thành 1 bậc vĩ nhân và giờ khi tử thần thức tỉnh Mr.Blue Sky thì Gabriele đã hiểu ra rằng bản thân đã tìm được người phù hợp để kế thừa cái tên Giovanni này.

Trong lúc này thì ý thức của tử thần vẫn đang chìm vào trong màn đêm sâu thẳm, thứ duy nhất mà hắn ta cảm nhận được từ cái không gian này là nó thật quen thuộc đến lạ thường, cứ như thể hắn ta biết rõ về nơi này, hay nói đúng hơn là sống trong đây 1 khoảng thời gian rất dài tính cả hiện tại nữa vậy.

"Chào mừng đến với căn nguyên của tâm trí, nơi biểu hiện rõ phần tâm trạng bên trong ngươi."

Lại là âm thanh đó, tử thần cảm nhận được sự quen thuộc đến từ nó, như thể hắn đã từng nghe qua âm thanh này rất nhiều lần trước đây rồi vậy, nhưng thật khó hiểu khi với cả 1 kẻ thông minh như hắn cũng chẳng biết là bản thân đã nghe từ chỗ nào.

"Vậy tại sao nó lại tối đen như mực vậy? Ta cảm thấy tâm trạng của ta lúc này tương đối tốt đấy, có thể nói là ngày vui nhất từ trước đến nay, ngươi biết không? Ta được thổ lộ bởi người con gái mà mình yêu.

Rất đặc biệt, có thể nói rằng đây là lần đầu ta cảm nhận được 1 thứ gia vị vừa kích thích mà vừa ngọt ngào như thế này, nói đúng hơn là ta rất ngạc nhiên, trước đây ta còn không hiểu tình yêu là cái quái gì.

Thậm chí khi đã nhận ra thì ta luôn tự hỏi rằng mình có xứng để yêu và được yêu hay không? Thực sự thì chưa ai từng mang lại cho ta nhiều cảm xúc như thế này kể cả những đối tượng khó nhằn nhất, những kẻ địch khó đụng nhất.

Những cô gái tìm tới ta vì nhiều thứ lý do hay thậm chí là những món đồ ngọt đầu tiên mà ta được ăn trong đời và cả 'ánh sáng' thực sự rất thú vị, ngươi biết đấy, ta từng rất trống rỗng, cứ như thể bị những kẻ mà ta g·iết nguyền rủa vậy.

Mà cũng vì đây là lần đầu tiên nên cũng chẳng thể nào hiểu được tất cả những cảm xúc, rung động liên quan đến tình yêu, ít ra thì ta biết rằng khi cô ấy vẫn còn ở bên ta thì ta chính là kẻ hạnh phúc nhất thế giới, đó là điều mà ta dám chắc là như vậy."

Theo những lời thổ lộ của Armin thì không gian bắt đầu sáng rực lên, thực sự thì cậu ta cũng chẳng biết tại sao mình lại có thể dễ dàng thổ lộ hết mọi chuyện cho 1 kẻ mà bản thân không biết rõ là ai hay tại 1 nơi bí hiểm như thế này.

Nhưng Armin cảm nhận được rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn, kẻ ẩn mình trong bóng tối kia sẽ nghe những lời nói này của cậu ta, sẽ chúc phúc cho cậu ta, sẽ cảm thấy hạnh phúc vì cậu ta và cũng sẽ vì cậu ta mà làm tất cả.

Đó là kẻ mà Armin có thể tin tưởng nhất, kẻ mà tử thần như cậu ta có thể tin tưởng nhất bên cạnh người mà mình yêu, kẻ mà cậu ta có thể thông báo việc mình thích 1 ai đó và thành công thổ lộ với cô ấy, kẻ mà cậu ta có thể xem là người bạn thân và cũng là duy nhất của cậu ta.

Và ngay khi cả không gian tràn ngập 1 màu xanh nước biển như bầu trời trong xanh pha 1 chút nắng nhẹ cùng 1 vườn hoa với muôn vàn những loại hoa muôn màu thi nhau nở rộ hệt như tâm trạng của Armin lúc này thì cậu ta đã nhìn thấy được kẻ mà cậu ta muốn gặp nhất.

Dáng hình của nó hệt như Armin từ chiều cao đến cả 3 vòng nhưng hình dạng lại khác, cơ thể của nó được xẻ dọc ra làm 2, 1 bên tối như đen nhưng không đến mức bị bóng đen che phủ hoàn toàn mà cứ như 1 ngày trời mưa âm ủ đượm buồn vậy.

Bên còn lại thì là bầu trời trong xanh hệt như bầu trời ở phía trên, phong cách thì cũng rất giống năm 75 thế kỷ trước với quả đầu vừa xoăn xù vừa dài, nhưng cảm giác không tự nhiên cho lắm, cứ kiểu nó không phải là tóc mà cấu trúc hộp sọ nó vốn dĩ là như vậy ngay từ đầu.

Còn về phong cách ăn mặc thì áo chỉ có mỗi cái áo khoác da kéo lên được 1 nửa, để lộ ra phần cửa sổ ngực và không hề có áo trong, bên cạnh đó thì cũng có vài chi tiết phụ kiện nhỏ được đính lên trên áo nhưng cái nổi bật nhất chắc hẳn là đám mây, bên trong đó có chứa nước bên trong thì phải.

Trên tay nó cũng có 1 đôi găng tay nhỏ, bên tay phải là ký hiệu 2 vòng tròn, cái nhỏ nằm bên trong cái to, bên tay trái thì hình to là tam giác, hình nhỏ cũng là tam giác nhưng ngược hướng và cả 2 nằm đè lên nhau.

Quần thì lại là quần đi biển với họa tiết bãi biển trên đó, phong cách trông chẳng giống ai này thực sự quá khó hiểu, đó là còn chưa kể đến việc tay chân của nó còn được bao phủ bởi 1 số họa tiết gì gì đó trông rất khó hiểu nữa.

"Hình như 2 ta có gặp nhau ở đâu rồi đúng không?"

"Kể từ cái ngày mà ta thức tỉnh thì ngày nào chúng ta cũng gặp nhau cả, cái ngày mà ta cứu chúng ta khỏi 2 phát đạn kia, cái ngày mà ngươi chợt nhận ra mình non nớt đến nhường nào và cũng là cái ngày mà ngươi chối bỏ ta, 1 phần của ngươi."

Lúc này thì Armin mới dần nhớ lại về cái ngày hôm đó, trong cái khoảnh khắc mà cậu ta tý thì ăn 2 viên đạn đó thì cậu ta đã giật mình hoảng hốt và nhắm mắt lại 1 cách bất lực, ngay sau đó thì có tiếng động lạ vang lên rồi khi cậu ta mở mắt thì người đàn ông kia đã t·ự s·át rồi.

Lúc đó Armin chỉ nghĩ rằng là năng lực của mình có xuất phát từ "ánh sáng" do bất cứ ai chỉa súng vào "ánh sáng" đều tự dưng mất khống chế toàn bộ cơ thể và tự cho súng lên thái dương của mình với 1 vẻ mặt kinh hoàng đến tột độ, nước mắt nước mũi chảy ra hết.



Thậm chí hệ thống bài tiết cũng mất kiểm soát, thường thì "ánh sáng" sẽ tha cho những tên như vậy nhưng dù có được tha đi chăng nữa thì ánh mắt của bọn chúng cũng đờ đẫn hết cả ra, cứ như thể bọn chúng bị ám hay gì đó vậy.

Vào hôm sau thì bọn chúng c·hết, có tên thì t·ự s·át, có tên thì bị t·ai n·ạn hoặc bị người thân cận phản bội, v.v nói chung thì kiểu gì cũng c·hết, 1 c·ái c·hết rất khó hiểu và đương nhiên Armin coi những c·ái c·hết đó vào dạng khó giải, không hề "tự nhiên" như nguyên tắc của cậu ta.

"Ngươi thức tỉnh sớm đến như vậy?"

"Đúng vậy và ngươi đã khước từ rồi giam ta trong này bằng đấy thời gian."

"Vậy tại sao ta cảm thấy ngươi quen thuộc như vậy? Là vì ngươi chính là ta hay là vì 1 lý do nào khác?"

"Do ngày nào ngươi cũng dùng đến ta cả, ngươi nghĩ năng lực cảm nhận được cảm xúc của người khác dưới dạng tần số và đọc cảm xúc bọn họ như 1 cuốn sách là tự nhiên mà có hay luyện tập là được à? Nó là năng lực của ta, ừm, thì nó đúng là của ngươi thật."

"Vậy tại sao cô ấy nói đây là hàng đại trà?"

"Ai biết được? Tri thức của ta ngang bằng với ngươi, nếu ngươi không biết thì ta biết vào mắt à? Nhưng ta biết vì sao mà ngươi không đọc được cô ấy, tất cả là vì khi đó cô ấy cảnh giác ngươi, nói đúng hơn thì cô ấy nhận ra ngươi đã thức tỉnh hay sự tồn tại của ta từ trước rồi."

"Tại sao cô ấy không nói gì?"

"Là để tốt cho ngươi cả, ngươi chưa sẵn sàng đón nhận ta thì ngươi nghĩ nếu ngươi biết về sự tồn tại của ta thì sẽ như thế nào? Mà thật ra dù ngươi có biết ta cũng không ra đâu, ngươi giam ta trong này hơn 30 năm rồi đấy, hơn cả không phải tự dưng mà ngươi tới đây được đâu.

Do thứ nằm bên trong mảnh đường lúc nãy, có thứ gì đó đã trực tiếp tạo ra 1 lổ hỗng giữa tâm trí của ngươi và kích thích ý chí cầu sinh, theo trí tuệ của ta/ngươi thì đó chính là cách thức dành cho những kẻ không tự thức tỉnh được.

Lúc nãy vì ngươi tý thì m·ất m·ạng nên ta phải can thiệp vào nên có thể hiểu đây là hành động ép ý chí của người bị thứ đó v·a c·hạm phải thành hình bằng cách đe dọa mạng sống của vật chủ, nếu thành hình được thì sẽ như ta vừa cứu ngươi còn không thì ngỏm củ tỏi."

"Về căn bản thì ta đã hiểu rồi, nói chung là vì trường hợp bất khả kháng, ngươi không ra thì ngỏm củ tỏi luôn nên ngươi phải ló mặt ra có đúng không? Mà năng lực của ngươi là gì vậy? Có giống 'ánh sáng' không?"

"Năng lực của ta khá rộng, ngươi có thể gọi nó là điều khiển cảm xúc hoặc cũng có thể là chi phối, v.v, ta không rõ giới hạn của bản thân ngang đâu vì ngươi giam ta quá lâu nhưng cái ngày hôm đó ta cảm nhận được rất khó mọi chuyện.

Ý chí cầu sinh của ngươi đã cấu thành nên ta, ngươi biết lúc đó ngươi nghĩ gì trong đầu không? Không phải là hy vọng mình sẽ sống mà là hy vọng rằng người đàn ông kia sẽ vì 1 lý do nào đó mà quay sang t·ự s·át.

Thông qua mong muốn và ý chí mãnh liệt của ngươi mà ta đã hình thành, với sức mạnh của mình thì ta đã biến điều mong muốn của ngươi thành sự thật, đó cũng chính là lúc mà ta biết được năng lực của mình được định hình như thế nào.

Còn cách thức hoạt động thì rất đơn giản, ngươi thấy trên cái kéo áo, nó có 2 trạng thái là mặt trời tức trời trong và đám mây tức trời âm u, hiện tại ta đang ở trong trạng thái trời âm u, ở trạng thái này thì ta có thể điều khiển các cảm xúc tiêu cực.

Ngươi nghĩ sao về những ngày tháng lưu lạc ở con phố đó? Có phải là tồi tệ đến mức ai cũng từng nghĩ qua rằng cuộc đời này thật khốn nạn, bất công với bản thân và muốn t·ự s·át đi cho xong không? Ta đã thông qua trời âm u để khuếch đại cảm xúc đó lên gấp 20 lần, khiến nó chiếm 100% suy nghĩ của hắn ta.

Rồi tiếp đến ta thủ thỉ vào tai của hắn ta 1 số lời nói để thúc đẩy hành động của hắn, rằng mạng của Pablo hiện tại còn khó mà giữ được thì hắn có đáng được đồng nào? Cũng như 1 số lời nói khác dựa trên cảm xúc của hắn.

Đương nhiên ta đã gài nó vào đầu của hắn làm hắn ngộ nhận rằng đó là suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu của bản thân và cũng chỉ mất có 0.2s để hắn ta đưa ra quyết định hướng súng vào thái dương và bóp cò.

Còn khi ở trời trong thì vì chưa kiểm nghiệm qua lần nào nên chưa rõ nhưng theo ta được biết thì nó có khả năng ngược lại với trời âm u, ngươi biết đấy, cái gì nhiều quá cũng không tốt, quá vui vẻ thì não sẽ c·hết vì sốc do chính những cảm xúc đó.

Ngoài ra thì ta còn 1 số năng lực khác nữa như bên tay phải này chẳng hạn, hình tròn ngoài này giúp ta có thể 'chụp lấy' cảm xúc của người này và tích trữ bên trong đó còn hình tròn trong là phóng thích qua 1 kẻ khác, chưa rõ tích trữ tối đa 1 lần được bao nhiêu.

Tay trái thì tam giác góc nhọn chỉ lên chính là khả năng khuếch đại cảm xúc của kẻ mà ta chạm vào 1 cách ngẫu nhiên, chỉ xuống chính là giảm bớt đi phần cảm xúc ngẫu nhiên, nói đơn giản thì kéo áo là 1 năng lực tầm xa còn tay trái là năng lực tầm gần của nó."

"Mà tại sao phong cách ăn mặc của ngươi lại như vậy?"

"Chịu, sinh ra đã vậy rồi, khả năng là do gu thời trang của ngươi vào lúc ta thức tỉnh quá nát nên hình dạng của ta cũng nát hệt như vậy."

"Vậy hình dáng của ngươi thì thay đổi cùng với ta nhưng các chi tiết thì không?"

"Chuẩn, điều này cũng nói lên được rằng mong muốn của ngươi từ đó đến giờ vẫn chưa đổi, mà may thật, tuy ta là ngươi nhưng lại không ám ảnh bởi mấy thứ điên rồ kia, nếu ngươi trọng dụng ta hơn thì có khi giờ ngươi đã g·iết được hàng triệu người rồi cũng nên."

"Ta không phủ nhận điều đó nhưng làm sao để sạc đầy cái kéo áo này lại?"

"Có 2 cách, cách thứ nhất là ngươi dùng hết thì nó sẽ tự đổi qua trạng thái còn lại với đủ thanh, cách còn lại thì ngươi đổi 1 lượng cảm xúc nhất định từ thông qua việc hấp thụ của người khác, cảm xúc vui vẻ sẽ lấp đầy trời trong và ngược lại."

"Ừm, nói chung thì tạm thời chúng ta chỉ mới khai phá ngang đây thôi đúng không?"

"Về căn bản là vậy."

"Unknown World sẽ có nhiều đất diễn hơn cho ngươi đấy, nhất là tại địa ngục."

"Vậy giờ chúng ta làm sao?"

"Thì ra ngoài thôi, mà theo ta nhớ thì năng lực như các ngươi có thể đánh nhau tay không đúng không? Vậy ngươi là dạng cận chiến tốc độ cao tầm ngắn hay là dạng tự động tầm dài/tay dài tầm dài, v.v?"

"Ta có thể đánh bay 2 viên đạn bay tới ngươi nên chắc ta là cận chiến tốc độ cao tầm ngắn, nhưng tiêu chuẩn này chỉ là nói mồm mà thôi, cần phải có chuyên gia kiểm chứng mới xác định được, may mắn là ở bên ngoài chúng ta cũng có 1 chuyên gia."

"Ừm, ra thôi."