Chương 3: Gặp mặt.
"Gaming house rất khá nhưng tôi không cảm nhận được sự nhiệt huyết trong đó."
Việt và người đàn ông kia hiện tại đang ở bên ngoài cái gaming house mà ông ta vừa xây lên cách đây không lâu, rất chuyên nghiệp nhưng cũng vì thế mà lại không đủ chất nhiệt huyết trong đó.
Cụ thể hơn là tiếng chửi bới nhau, nhìn cái gaming house này thực sự khiến Việt nhớ tới khi Phantom Stranger mới nhận được đầu tư sau khi tới được Series A của giải quốc nội, đó cũng là lần đầu tiên mà mọi người được chuyển sang môi trường chuyên nghiệp.
Gaming house lúc đó khá tạm bợ, là 1 văn phòng cũ được thuê rồi cải tạo lại nên lúc đó anh em trong đội cũng phải sửa lại kha khá, rồi còn phải đi dây lại để lập ra 1 phòng để máy tính nữa, dù sao đầu tư cũng không có nghĩa là chủ đầu tư thực sự quan tâm đến tiềm năng của Phantom Stranger.
Nó giống 1 khoảng đầu tư quảng cáo hình ảnh của doanh nghiệp thì đúng hơn, dù sao League vào lúc đó cũng đang lên cực thịnh, ra quán điện tử chủ yếu là vì để chơi League cả nên đầu tư 1 khoảng tương đối vào 1 đội Series A nhằm đưa thương hiệu của bọn họ có mặt tại giải đấu là 1 đầu tư chính xác.
Thật ra thì đó cũng là 1 cuộc trao đổi đồng giá mà thôi, Việt không muốn sang lại Phantom Stranger cho ai cả nên cậu ta chỉ tìm kiếm các khoảng đầu tư mà không quan tâm đến chuyện xử lý nội vụ trong đội.
Phải, đó là 1 yêu cầu rất cao do Phantom Stranger vào lúc đó hoàn toàn không đủ danh tiếng để các nhà đầu tư thực sự quan tâm vào, dù sao hàng năm cũng không ít đội Series B đánh lên Series A xong tới mùa hè lại về lại Series B đánh.
Nếu đầu tư mà không được nắm bất cứ quyền lợi nào trừ mặt hình ảnh thì bọn họ thà tìm những đội đã sớm có tiếng tăm để dễ làm Marketing còn hơn, nên điều kiện mà Việt đưa ra khiến hầu hết mọi nhà đầu tư đều rút lui.
Có điều may ra là vẫn có 1 số doanh nghiệp điện tử mới nổi muốn thông qua 1 đội thuộc Series A để làm quảng cáo nhưng không đủ kinh phí để hợp tác quá lâu với các đội đã sớm có tiếng tăm nên Phantom Stranger đã thu hút được sự đầu tư của bọn họ.
Tất cả là vì Việt hiểu rõ bản thân muốn vì và đối phương muốn gì, các nhà đầu tư muốn thử độ hiệu quả của hình thức quảng bá hình ảnh này nên bọn họ sẽ không muốn hợp tác quá dài hạn, cụ thể hơn là chỉ trong 1 mùa.
Với các đội lớn thì đương nhiên không có chuyện dễ ăn như vậy, vì mở cửa để cho các nhà đầu tư đến và đi 1 cách thoải mái không khác gì bán rẻ chính thương hiệu của bản thân, tên của đội căn bản chính là thương hiệu.
Và cũng chẳng ai muốn hạ thấp thương hiệu của doanh nghiệp mình cả nên không có chuyện mấy thương vụ tương tự như trên diễn ra, nhưng đổi lại thì Phantom Stranger cũng đã thu được lợi từ đó rồi sở hữu được gaming house đầu tiên.
Nhìn vào cái gaming house này khiến Việt nhớ lại những ngày tháng cực khổ nhưng tràn ngập những tiếng cười trước đây, đó chắc hẳn là những ký ức đẹp nhất cả cuộc đời của cậu ta luôn rồi cũng nên.
"Cái này thì phải xem cậu thôi, giờ thì tôi về trước đây, game cũng vừa mới ra mắt nên tôi nghĩ cậu cũng nên tự chơi thử để lấy cảm giác đi, còn về những chuyện khác thì có thể trực tiếp nói chuyện với trợ lý kia là được."
Nói xong ông ta trực tiếp ngồi lên xe rồi mất hút để lại Việt 1 mình trước cửa của gaming house, thấy vậy thì cậu ta cũng chỉ biết thở dài, 5 năm này coi như cố gắng sống hết mình vậy, dù sao thời gian cũng không còn quá nhiều.
Thở dài 1 hơi xong Việt lại theo thói quen sờ vào bọc áo, thường thì khi nhớ về những chuyện ngài trước thì cậu sẽ làm 1 điếu nhưng giờ tiền ăn qua ngài cũng không có thì mua thuốc làm gì, dù sao cậu ta cũng chưa đến mức thèm thuốc.
Nhưng ngay lúc này thì có 1 cánh tay đưa 1 gói thuốc qua cho Việt, cậu ta theo phản xạ lấy 1 điếu rồi từ trong túi quần tìm được cái bật lửa, lúc đang định châm thuốc lên hút thì cậu ta chợt nhận ra có cái gì đó sai sai ở đây.
"好久不见了!"
Bên cạnh Việt vào lúc này là 1 cô gái cao khoảng 1.7 m với mái tóc đen mượt cùng 1 đôi mắt đen rất đẹp nhưng đương nhiên cậu ta không có mù, đây là đeo lens thôi, màu mắt của cô ấy không phải màu này.
Dung mạo thì khỏi nói rồi, gen thừa kế từ dòng chính và mang danh hiệu tiểu thư thì khỏi phải bàn, cô ấy cũng khoác trên người 1 bộ đồ đơn giản thôi nhưng vậy cũng quá đủ để thể hiện được nét thanh tú của cô ấy rồi.
"Đừng nói đùa vậy chứ Châu tiểu thư, theo tôi nhớ thì cô đã từng hứa là sẽ học tiếng mẹ đẻ của tôi rồi, không có lý nào mà tiểu thư lại thất hứa cả hay là tiểu thư đang kiểm tra tôi? Nếu vậy thì tôi lại càng hy vọng mình trượt trong mắt của tiểu thư đấy."
Giọng điệu của Việt đầy vẻ chua sót, nó mang lại cảm giác rằng người đang đứng ở bên cạnh cậu ta lúc này vừa là người mà cậu ta muốn gặp nhất nhưng cũng đồng thời là người mà cậu ta không muốn gặp nhất.
"Anh thay đổi rất nhiều nhưng bản chất con người thì lại chẳng bao giờ thay đổi, 1 con người bình tĩnh nhưng không dễ bỏ cuộc, có điều anh nên biết chải chuốt thì hơn vì trong nhà không ai thích phong cách này cả đâu."
Rất gia giáo nhưng đương nhiên Việt không tin những lời nói vừa rồi.
"Chuyện chúng ta vẫn chưa thành đâu thưa tiểu thư."
Nghe thấy vậy thì cô ấy chỉ bật cười rồi xoa xoa phần lưng của Việt như muốn nhắc cho cậu ta về thứ gì đó.
"Đã sớm thành rồi, dù anh có giãy dụa như thế nào đi chăng nữa thì vẫn vậy thôi, sức con người có hạn và bản thân anh cũng như vậy, hơn cả anh cũng đã sớm biết là không thể nhưng vẫn cố làm, đây có phải là sự quật cường của phái mạnh trong mối quan hệ giữa Adam cùng Lilith không?"
Nghe đến ngang đây thì điếu thuốc vẫn còn chưa châm lửa trên tay của Việt rơi thẳng xuống đất, cô ấy biết? Không lý nào cô ấy lại biết được cả, không, đây chỉ là 1 đòn tâm lý mà thôi, làm gì có chuyện mình dễ đoán như vậy được?
"1 cuốn sách hay là 1 cuốn sách trước tiên phải có 1 cái bìa đủ ấn tượng để thu hút người đọc, anh rất may mắn vì sở hữu 1 cái bìa như vậy, còn nội dung bên trong thì chắc có thể vắn tắt ở chỗ là 1 chàng trai mơ mộng ..."
Việt nhanh chóng che miệng cô ấy lại, có rất nhiều chuyện không nên để lộ ra, không rõ vì sao mà cô ấy biết được nhưng đồng ý là kế hoạch của cậu ta đã phá sản mà vẫn thành công theo 1 cách nào đó rất thần kỳ.
"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ,
Vô duyên đối diện bất tương phùng."
Nói ra câu này xong thì Việt lại vô thức thở dài thêm 1 lần nữa, câu này thực sự rất đúng với trường hợp của cậu ta, những việc làm trong mấy năm qua của cậu ta đều bất thành nhưng đến cuối cùng thì vẫn thành công.
"Trên đời này chẳng có thứ gì là ngẫu nhiên, mà anh nên đi tắm trước đi và cũng đừng h·út t·huốc nữa, gaming house này của chúng ta nghiêm cấm h·út t·huốc."
"Của chúng ta?"
"Đương nhiên rồi hạt thóc, làm gì có chuyện 1 người hâm mộ mất công tìm đến tận đây rồi bỏ ra 1 số tiền khổng lồ để mời 1 tên vô công rồi nghề về cơ chứ? Kịch bản cả, 5 năm này coi như sống thử là chính."
Nghe xong thì Việt lại càng sụp đổ hơn, cậu ta cảm nhận được rằng cuộc sống của mình đang bị kẻ khác chơi đùa, không chỉ chơi đùa bình thường mà là chơi đùa như bậc thầy điều khiển rối đang điều khiển con rối của mình vậy.
"Vậy người đàn ông kia thì sao?"
"1 cựu diễn viên chuyên nghiệp thôi, chủ yếu là lừa 1 người đang trong bờ vực sụp đổ thực sự rất dễ, con người tin thần cũng là vì cớ vậy, càng sụp đổ thì lại càng tin những thứ mà mình được nghe, được cho là đúng.
Đương nhiên đối với 1 người đến bằng cấp cũng không có như anh thì đương nhiên không tới nỗi không tìm được ra việc, chẳng qua là bằng cấp cũng là nấc thang để con người nhìn nhận giá trị của nhau.
Với ngươi nghèo thì đó là hy vọng, với người bình thường thì đó là cơ hội còn với những kẻ như chúng ta thì có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng trong tình trạng của anh thì không khác người nghèo là bao cả.
Khác ở chỗ là anh sinh ra ở bên trên nên khi nhận thức về bên dưới có rất nhiều thứ lệch lạc, giống như em chẳng hạn, có bằng cử nhân, học xong thạc sĩ rồi nhưng để làm gì đâu? Chỉ có những kẻ bên dưới mới soi mói những thứ đó bởi vì bọn họ cho rằng nó thực sự cần thiết, bọn họ bị nó trói buộc lại.
Đương nhiên em không phủ nhận về chuyện anh vẫn sẽ có cơ hội nhưng giá trị của anh trong mắt bọn họ cũng sẽ giảm đi rất nhiều, hệt như cuộc phỏng vấn lúc nãy vậy, đến cơ hội cũng không có chứ đừng nói là trình diễn được khả năng.
Dù có là thiên tài vang danh 1 thời cũng vậy vì danh tiếng của anh chỉ lưu thông trong giới học thuật mà thôi, mây tầng nào thì chơi với gió tầng đấy, không phải nhà giàu nào cũng lộ ra ngoài và cũng không phải người tài giỏi nào cũng thích bản thân được biết tới."
Đây là 1 chủ đề n·hạy c·ảm, tuy nói ra thì cực kỳ thô cũng như bộc lộ ra được khoảng cách giữa các giai cấp 1 cách cực kỳ bộc trực nhưng đó lại là sự thật, người nghèo thường hay áp đặt tư tưởng của mình lên những người giàu và ngược lại.
Giống như anh hùng vậy, ai cũng yêu thích Superman nhưng lại càng muốn thấy được khoảnh khắc mà anh ta gục ngã hơn là thấy được những khi anh ta dành được chiến thắng áp đảo và thành công bảo vệ được người dân.
Đó mới chính là thực tế, mọi người luôn luôn muốn thấy những kẻ cao cao tại thượng kia gục ngã, dù là ở thời đại nào đi nữa thì lý niệm này cũng vẫn tồn tại và phát triển dọc theo từng thế hệ con người.
"Tạm thời chúng ta không cần nhắc tới chủ đề này nữa, ít nhất là cho tới khi 5 năm này kết thúc."
"Được thôi huấn luyện viên."
"Vậy giờ ai là người sẽ ra mặt? Lại thuê người đại diện pháp lý khác à?"
"Về chuyện này thì anh không cần phải lo, mọi chuyện đã được chuẩn bị xong hết rồi, dù sao nhà ai cũng có nuôi chó ở bên ngoài, giờ cầm 1 con tới đây để giúp chúng ta trông chừng những tác động bên ngoài là được thôi."
Lời nói thật sự rất cay độc, những năm sắp tới sẽ rất khó khăn đây, thế là Việt chủ động đi vào trước để tránh bị người ngoài nhòm ngó các thứ, dù sao cậu ta cũng không phải kiểu thích lộ ra ngoài quá nhiều.
Không gian bên trong thì cũng được, nhìn sơ qua thì giữa các tầng tách bạc rõ ràng, tầng 1 này gồm 1 phòng tiếp khách ở bên ngoài, lui sâu vào bên trong là hành lang, chắc là phòng cho bên nhân viên ở đây.
Cũng có nhà bếp các thứ nữa, hơn cả là mỗi phòng riêng đều có 1 nhà tắm, thực sự rất lãng phí không gian nhưng lỡ xây lên rồi cũng bó tay thôi, dù sao tầng 1 này cũng không cần dùng để làm gì quá nhiều cả.
Còn về vấn đề nhân viên thì hiện tại bọn họ đều đã mang đám trẻ ra ngoài để dùng bữa rồi, ngày mai thì sẽ chính thức bắt đầu cày cuốc, Việt cũng hỏi về vấn đề nguồn gốc của lũ trẻ này nhưng rõ ràng là cậu ta không nhận được câu trả lời thỏa đáng.
Khả năng cao là không có giấy tờ hoặc có nhưng nhắm tới đối tượng thuộc diện trẻ vô gia cư, sau khi khỏi 1 lúc thì lũ trẻ này ở dạng đầu tiên, tức giấy tờ giả, tiểu sử giả, quốc tịch thì đương nhiên là Cổ Loa nhưng xuất thân từ rất nhiều nơi trên thế giới.
"Không thể bình thường 1 chút được sao?"
"Không có giấy tờ thì rất dễ quản lý, hơn cả không phải em cũng nói rồi sao? Bề ngoài thì chúng ta căn bản cũng chỉ có vậy, ngụy trang để tránh dính phải 1 số phiền phức thôi, hơn cả anh cũng không cần phải lo, bọn chúng vẫn chỉ là 1 lũ trẻ bình thường mà thôi."
"Hiểu rồi, thế thân đúng không?"
"Đúng vậy, có rất nhiều chuyện cần tới thế thân nhưng cách để đào tạo thế thân thì tốt nhất là tạo ra những kẻ tưởng rằng bản thân thực sự sống 1 cuộc đời như vậy, nếu tới chính bản thân cũng không rõ mình là ai thì đương nhiên sẽ che đậy được rất nhiều chuyện."
Tuy ở độ cao như Việt thì không quá rõ nhưng ở cái tầm của Ngô thị thì những cá nhân dòng chính đương nhiên cũng có thế thân của riêng mình, những thế thân này được nuôi dạy hệt như dòng chính vậy, đến mức mà bản thân thế thân cũng tưởng rằng mình mới chính là bản gốc.
Lên tầng 2 thì có 1 phòng họp và 1 phòng kho còn còn 9 phòng còn lại là dành cho thành viên trong đội cả, mở cửa phòng ra thì không thấy đứa nào cả, ấy vậy mà Việt cứ tưởng sẽ có đứa nào sẽ ở lại cơ đấy, trong phòng cũng không có gì quá nhiều.
1 cái giường ở góc trong, đầu giường là tủ quần áo treo tường, góc chéo là bàn máy tính chắc để phục vụ cho công việc live stream các thứ, bên trong các ngăn bàn còn có 1 số thiết bị điện tử dự phòng cùng snack.
Dàn máy thì đương nhiên cũng thuộc vào mẫu mã mới nhất mua linh kiện về tự lắp rồi, mỗi dàn khoảng đâu đó trên dưới 150 đi, đúng là đau thận thực sự, nhìn cái case này phải to gấp 1.5 lần cái case của Phantom Strangers rồi.
Bên cạnh đó thì còn có 1 con laptop, chắc là dùng làm việc hay gì đó thì dàn máy tính này đã có sẵn 2 màn rồi, con laptop này rõ ràng là không phục vụ cho mục đích live stream, đúng là tiền nhiều đổ vách không biết làm gì mà.
Sau đó thì cả 2 tiếp di chuyển lên tầng 3, đi xem qua 1 vòng thì Việt có rất nhiều thứ để nói như là chuyện nguyên set dùng VR tại sao lại biến thành mấy cái trung tâm điều khiển cho người lái Gundam ngồi vào vậy?
VR phát triển đến mức độ như trong mấy bộ truyện game thực tế ảo của đám hàn xẻng rồi sao? Hay là do bản thân Việt đã quá lạc hậu? Không thể nào, trừ khi cắm vật lý vào đầu không thì không thể nào có chuyện như vậy được.
"Thứ công nghệ này do ai phát minh ra?"
Việt vừa chỉ vào "buồng lái" vừa nói, thật sự thứ này có thể được chế tạo ra dễ dàng vậy sao? Chẳng lẽ cần phải phẫu thuật cấy ghép chép, à không, thậm chí có phẫu thuật được đi nữa thì trình độ nghiên cứu não của con người đã đến mức độ này rồi sao?
"Em biết là anh có rất nhiều câu hỏi nhưng em khẳng định luôn là thứ công nghệ này không cần cấy ghép, anh chỉ cần bước vào đó là ý thức sẽ ngay lập tức chuyển dịch tới thế giới ảo, nó giống như tạo ra 1 Lucid Dream để làm hạch tâm vậy."
"Ý em là có 1 cỗ máy nào đó bằng 1 cách nào đó có thể vận hành 1 máy chủ Lucid Dream khổng lồ còn mấy cái 'buồng lái' này là điểm tiếp nối để ý thức của chúng ta có thể bước lên được Lucid Dream đó có đúng không?"
"Căn bản là vậy."
"Ừm, làm gì có chuyện căn bản là vậy được? Em đang trêu đùa anh à? Trên thế giới này có 1 thứ nào như vậy hay sao?"
"Đây là danh sách lũ trẻ, mà anh cũng nên đi tắm trước khi bọn chúng về đi, ngoài ra thì chúng ta còn có 1 đội ngũ chuyên cày cuốc nữa nên tài nguyên là không thiếu, thời gian game chính thức khai mở là vào 7 giờ chiều nên nhớ sắp xếp gặp mặt trước."
Cô ấy đang lãng tránh vấn đề, nhưng đương nhiên là vì người nắm quyền chủ động nên Việt cũng không thể làm gì hơn được cả ngoại trừ trông chờ vào việc cô ấy bằng 1 cách nào đó sẽ tự mật bí cho cậu ta.
Sau khi tiếp nhận danh sách thì Việt cũng đã tạm thời hiểu tình hình hiện tại rồi, lũ trẻ không phải là vì đám này trẻ, toàn từ lứa 16-18 hết rồi mà là do tên của đội này là Family Friendly, cũng là cái tên xuất hiện trong cuộc trò chuyện lúc nãy với người đàn ông kia.
Trên danh sách cũng được ký hiệu rất rõ thân phận, đội trưởng là con cả, không phải đứa lớn nhất nhưng chắc hẳn là đứa được nuôi dạy theo thiên hướng lãnh đạo, thân phận là người gốc Brazil nhưng đã tới Cổ Loa vài năm trước rồi chuyển quốc tịch sang đây.
Nhìn quan danh sách 1 lượt thì Việt cũng choáng hết cả đầu, may mắn là cô ấy chưa đến mức khống chế tất cả, trong này vẫn chỉ có 7 thành viên mà thôi, vẫn chừa lại 2 chỗ trống để cậu ta có thể thao tác vào.
Nhưng nhân viên và ban huấn luyện thì do cô ấy cầm hết trong tay, không thả ai cho Việt cả tức ám chỉ rằng dù cậu ta có cố gắng như nào thì cũng không lật được cái thế cờ này được, mà có khi cái game Unknown World này cũng là do Ngô thị đổ tiền vào làm ra cũng nên.
Đây cũng là lý do mà Việt cực kỳ sợ cô ấy, nhưng cũng đồng thời không thoát ra được, hơn cả cô ấy còn sở hữu bộ gen tốt nhất thế hệ này nữa, không rõ vì sao cậu ta lại thành đối tượng hứa hôn với cô ấy nhưng có thể từ ngay lần đầu tiên gặp mặt đó thì cậu ta đã không thể thoát khỏi bàn tay của cô ấy nữa rồi.