Chương 2: Sự thay đổi của thời gian.
"Vậy giờ chúng ta nên bàn tới chuyện hợp đồng thôi nhỉ? Tôi không nghĩ rằng có 1 ai đó thuê tôi về chỉ để xin chữ ký cũng như nhét tôi vào tủ kính trong phòng trưng bày của mình xuyên suốt 5 năm trời đâu."
Hiện tại Việt đã ăn xong bữa trưa của mình rồi, lâu rồi cậu ta mới tới nhà hàng ở khu hoàng gia như thế này, thực sự là dù khi thời Phantom Stranger cực thịnh thì cậu ta cũng chẳng dám tới đây để ăn.
Nhưng ai ngờ đời đúng là nhiều lúc lên voi xuống chó thật, Việt cuối cùng vẫn quay trở lại đây, tuy biết rằng đây chính là minh chứng cho việc thời gian vui đùa của cậu ta sắp kết thúc nhưng kệ đi, còn 5 năm nữa mà, chẳng có gì phải lo cả.
Người đàn ông kia sau khi dừng bữa của mình xong thì cũng trực tiếp lau miệng rồi tên vệ sĩ kế bên lấy ra từ trong valy của ông ta 1 tập chi phiếu, ông ta xé nhẹ 1 tờ ra rồi viết 8 con số 0 vào đó cùng 1 con số gì đó ở phía trước kèm chữ ký ở bên dưới rồi để vào trong khay của người phục vụ ở bên cạnh.
Đúng là nhà giàu thật, ở cả cái Cổ Loa này không phải ai cũng có thể ra tay ngang mức độ như vậy chỉ vì 1 bữa ăn đơn giản như thế này đâu, hơn cả phong thái cũng rất thuần thục nên chắc hẳn không ngại bỏ ra 1 số tiền lớn như vậy.
Nhưng chắc hẳn đây là lần đầu tiên người đàn ông này tới đây, ngoài ra thì Việt còn nhìn ra chuyện ông ta là 1 người tương đối hướng cổ vì ông ta chủ động viết chi phiếu, thời này rất hiếm ai sử dụng đến chi phiếu, ở các thương vụ mờ ám thì tiền tươi thóc thật còn phổ thông thì chuyển khoản cho nhanh.
Viết chi phiếu làm gì cho mất công khi phía nhà hàng cũng cần phải tới ngân hàng để xác thực rồi mới thanh toán tiền được? Mà đối với khách quen thì trong nhà hàng này có thể lập 1 tài khoản để tiền riêng, chỉ cần lâu lâu nạp vào đó 1 "ít" tiền thì phía nhà hàng sẽ tự trích từ trong đó ra để chi trả các khoảng phí.
Sau khi nhân viên phục vụ nhận được tấm chi phiếu xong thì người vệ sĩ đứng bên tay trái của người đàn ông kia cũng chủ động móc ví ra bỏ tờ $ 100 coi như tiền boa, đương nhiên đây cũng là 1 hành động đã được huấn luyện từ trước.
Trong mắt của Việt thì mọi chuyện rất rõ ràng, người đàn ông thanh toán bằng chi phiếu nhưng để vệ sĩ mình đưa tiền boa là vì bản thân ông ta không cầm theo tiền mặt hay nói đúng hơn là không muốn cầm theo tiền mặt hoặc bị ám ảnh bởi việc đó nên người vệ sĩ phải cầm hộ cũng như giải quyết vấn đề tiền boa.
"Nhìn ánh mắt của cậu thì chắc cậu cũng nhận ra phần nào rồi nhỉ? Đúng là con trai của vị kia, thật ra thì tôi bị ám ảnh bởi đồng tiền nên càng về già thì càng phải tránh xa nó, nhằm tránh đi 1 số bệnh tình tái phát."
Nghe xong thì Việt cũng không còn cảm thấy bất cứ hứng thú gì về chủ đề này nữa, dù sao kiểu như này tuy cậu ta chưa gặp nhiều nhưng cũng gặp qua 1-2 trường hợp rồi, kiểu người đàn ông của công việc điển hình.
Chỉ chăm chú đến chuyện kiếm tiền mà lãng quên gia đình của mình để rồi có nhiều chuyện không may xảy đến như vợ n·goại t·ình hoặc gia đình xa cách, con cái thì không thèm quan tâm đến ông ta nữa.
Đôi khi bản thân cố gắng cả đời chỉ để có thể khiến đời sau khá hơn, đỡ phải cố gắng hơn 1 chút mà giờ lại thành ra như thế này đấy, có nhiều chuyện tới tận khi về già cũng chẳng còn hối hận được nữa rồi.
Để lâu quá thì dần dần những di chứng đó bắt đầu ảnh hưởng lên tâm lý thôi, có thể nói rằng bọn họ cả đời cố gắng để mang đồng tiền về nhà mà giờ khi về già lại cũng chỉ còn lại mỗi tiền ở bên cạnh, đến mức bị ám ảnh bởi chính nó.
"Đúng là mây tầng nào chơi với gió tận đấy thật, cảm giác của người có tiền chung quy cũng chỉ có người có tiền mới hiểu được, ăn chơi gì đó chẳng qua cũng chỉ là 1 phương thức để giải tỏa sự căng thẳng được tích tụ.
Miễn là bản thân dùng tiền của mình và không ảnh hưởng đến ai là được rồi, mà trở lại với chủ đề lúc nãy, ông muốn cái gì từ tôi? Nên nhớ rằng tôi không muốn quay trở lại game đâu, thời của tôi đã sớm qua rồi."
"Đương nhiên rồi, tôi không muốn cậu xuất hiện với tư cách là 1 tuyển thủ chuyên nghiệp như trước, thứ tôi ngưỡng mộ là khả năng tạo đột phá của cậu, nó cho tôi thấy được sự quật cường của 1 cây tre trước sức càn quét đến từ luồng gió của thời đại mới.
Tôi muốn cậu xuất hiện 1 lần nữa với tư cách như là 1 huấn luyện viên, đương nhiên như cậu thấy đấy, những người ở tầm chúng ta thì tiền cũng chẳng để chất đống làm gì cả nên không cần phải quá lo ngại."
"Tức là tôi có thể tùy ý chi tiêu đúng không? Thật là 1 điều kiện cực kỳ lý tưởng nhưng tôi đành phải từ chối rồi, League đã sớm không còn nơi để tôi trở về nữa, ông nên tìm 1 huyền thoại thực sự thì hơn."
"Tôi không nói đến League, như cậu đã nói trước đó rồi đấy, League hiện tại đã có tuổi đời hơn 10 năm tuổi rồi, hệt như dòng phim Star Wars đi kèm với khoa học viễn tưởng chủ đề vũ trụ của thế kỷ trước vậy, chẳng ai ngờ được tới chuyện chúng lại có ngày lỗi thời.
Cái gì cũng có giá của nó như tài sản cố định trong nhà xưởng vậy, dù có bảo dưỡng, nâng cấp bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó cũng sẽ tới lúc lỗi thời và cần phải được thay thế để nhà xưởng có thể bắt kịp với xu hướng của thời đại.
Hơn cả việc cố gắng níu giữ lấy cái cũ ngoài khiến chúng ta càng ngày càng phải bỏ thêm nhiều tiền ra thì cũng có gì mới cả, tôi phải khẳng định rằng League tới hiện tại vẫn làm rất tốt, thậm chí là tốt ngoài sự mong đợi nhưng cái gì cũng có giới hạn của chính nó."
"Vậy ra ông vẫn coi đây như là 1 vụ làm ăn hơn là 1 sở thích đơn thuần nhỉ?"
"Làm ăn thì đương nhiên phải mang lại lợi ích rồi và lợi ích không phải lúc nào cũng hiển thị bằng lợi nhuận, nó có thể tồn tại dưới dạng giá trị vốn hóa của doanh nghiệp hoặc cũng có thể tồn tại dưới dạng nhu cầu, còn đối với tôi thì tôi muốn chiến thắng.
Như việc phá đảo Super Mario vậy, lúc mới chơi thì chúng ta luôn luôn thúc đẩy bản thân hoàn thành trò chơi nhưng khi nhận thức được việc có 1 bảng xếp hạng (speedrun) thì chúng ta đương nhiên sẽ nhắm tới những vị trí cao hơn bằng mọi giá.
League là 1 trò chơi quá già, đã sớm không còn gì mới đủ để khiến tôi đầu tư vào nữa rồi nên đương nhiên tôi cũng muốn nhắm tới 1 cái gì đó mới mẻ hơn, tuy không chắc là nó có thể đi đầu thời đại mới hay không nhưng đáng giá để đầu tư vào."
Người vệ sĩ phía bên phải của người đàn ông kia sau khi nghe thấy hiệu lệnh thì nhanh chóng lấy ra 1 cái máy tính bảng rồi đặt nó bên phía của Việt, cậu ta cũng tập trung nhìn những thông tin được viết trên đó.
"Unknown World? Con game open world VR thời đại mới sao? Gần đây tôi có xem qua 1 số quảng cáo về nó rồi, thực sự chủ đề như nó Cổ Loa ngày trước đã sớm chơi mòn răng như Kiếm Thế hoặc VLTK chẳng hạn.
Vẫn đi cày ải, săn boss, farm đồ, tính năng đúc đồ thì hơi giống con game do đám cổng cười điều hành, căn bản là quá khốn nạn với các dòng chỉ số phụ, rồi còn đa dạng tộc nghề nữa, căn bản là khó lắm."
"Khó gì? Khó để tổ chức giải đấu?"
"1 phần mà thôi, độ phổ biến của nó là điều chắc chắn, 1 con game đầu tư như thế này thì có thể được coi là sánh ngang với các con game AAA thể loại open world bên offline luôn rồi, hơn cả nó còn là game miễn phí nữa.
Có điều nó là 1 con game Virtual Reality, riêng cái bộ đi kèm của nó thôi đã khiến nhiều đối tượng không tiếp cận được rồi, tuy không rõ VR đã phát triển tới cỡ nào rồi nhưng nó yêu cầu tác động vật lý từ cơ thể con người quá nhiều, người chơi cũng sẽ bị mệt.
Rồi vấn đề tiếp đến ở đây chính là tổ chức giải đấu, 1 con game thể loại như thế thì đương nhiên là có sự tồn tại của Cash Shop chuyên bán các vật phẩm để mạnh hơn không cách này theo cách khác tức tồn tại yếu tố P2W.
Đương nhiên điều này sẽ khiến sự chênh lệch giữa các game thủ xảy ra, nhất là ở thời kỳ đầu này, muốn phổ biến thì giờ cứ E-sport thôi, chứ mấy con game kiểu này thì vào giải đấu chẳng pháp sư xuất chiêu cái là đối phương nằm sạch?
Vậy thì còn chiến thuật với tài năng gì nữa? Lý do mà mấy con game E-sport có thể trở thành 1 hiện tượng được là bởi vì yếu tố công bằng của chúng khi bắt đầu và đương nhiên khoảng cách chỉ được nới rộng ra thông qua trình độ cùng sự may mắn của 2 bên.
Đấy cũng là lý do mà con game cờ chiến thuật không thành E-sport được đấy, nó phụ thuộc quá nhiều vào may mắn nếu không muốn nói là phụ thuộc hoàn toàn khi có người xoay cạn 50 tiền vẫn chưa lên được thứ mình muốn còn có người chỉ cần tự động xoay mỗi vòng thôi cũng có đội hình mong muốn rồi.
Còn đồ đạc các thứ nữa, quá nhiều may mắn tức không thể bị khống chế và lại càng không thể hiện tính công bằng của nó, còn con game Unknown World này thì vẫn thôi đi, Microtransaction là yếu tố không thể tránh khỏi rồi.
Open world nữa thì tôi nghĩ nên xây dựng mấy nhân vật NPC đáng nhớ vào cũng như tạo dựng lên được 1 cốt truyện đủ hay chứ giải đấu gì đó thì thôi đi, tài khoản người giàu thì chắc chắn là có nạp tiền vào rồi, đây còn thuê luôn người cày hộ nữa thì lại càng chênh lệnh."
"Con game này có 1 hệ thống cân bằng, hạn chế lượng mua hàng ngày trong Cash Shop để tài nguyên trở nên khan hiếm là 1 ví dụ điển hình nhưng đương nhiên người chơi có thể tạo nhiều acc cho mục đích nạp tiền mua rồi chuyển sang acc chính.
Nhưng trong giải đấu thì acc sẽ bị reset lại về 0 theo đúng nghĩa đen và lượng exp nhận vào sẽ gấp 20 lần so với bên ngoài, ngoài ra thì đồ trong đó cũng là đồ +0 cần phải đúc, tuy đồng ý như cậu nói rằng nó phụ thuộc vào may mắn nhưng trong đó kho đồ game của nhân vật không thể dùng được.
Ngoài ra còn có rất nhiều tính năng khác trong map giải đấu như cửa hàng thương nhân Goblin hay hang động của thử thách, v.v tất cả là để phục vụ cho mục đích nhằm tổ chức được 1 giải đấu trên mọi hình thức."
"Vậy tức là tài khoản nạp tiền vào chỉ để chơi PVE?"
"Không hẳn, chỉ có chế độ giải đấu mới có quyền hạn như trên thôi chứ bình thường thì vẫn có tên đỏ với lôi đài chiến như bao con game online thời đại trước cùng rất nhiều tính năng như bang hội chiến các kiểu."
Việt nhìn vào những thông tin, hình ảnh có trong cái máy tính bảng trong tay rồi suy nghĩ đôi chút, cậu ta đang tính thử xem liệu cái này có thực sự khả thi hay không? Dù sao tài khoản cũng nuôi lên rồi mà không được cầm vào giải đấu thì quả đúng là không còn gì để nói.
Hơn cả nếu giải đấu có thực sự xảy ra đi nữa mà với nhiều content như vậy thì liệu nó có thực sự cung cấp được 1 trận đấu v·a c·hạm liên tục để rồi từ đó thỏa mãn được khán giả hay không? Dù sao thì content ở đây cũng không phải ít.
Chúng chủ yếu đều thúc đẩy giao tranh liên tục và khác với các con game E-sport hiện tại chỉ đụng tới vài nút trên bàn phím, con game này hệ thống kỹ năng cũng rất đa dạng với hiện tại tối đa là cấp 60 tức chuyển chức được 6 lần mà mỗi lần chuyển chức thì lại có thêm 5-7 kỹ năng.
Tức bên phía phát hành đang ép người chơi trải nghiệm rồi lập ra được 1 hệ thống combo của riêng mình, chưa kể hệt như mấy bộ truyện Hàn vậy, chuyển chức có cả nghề ẩn với nhiều cấp bậc và khả năng khác nhau.
Nhưng nếu vào giải đấu thì tài khoản sẽ bị đưa về lv 1 và mất đi tất cả mọi thứ trước đó và ép buộc phải cày lại, vẫn có hệ thống chuyển chức hơn cả nó còn tồn tại dưới dạng bảo thạch có thể mua trong cửa hàng như trang bị thông thường, bảo thạch của nghề ẩn thì có thể kiếm được thông qua các content.
Có điều để nói con game này tiềm năng hay không thì Việt sẽ nói không, content nhiều không có nghĩa là phải giao tranh liên tục, sẽ có những kẻ chuyên tìm đến các content ẩn để farm cháy máy trong đó và khi đi ra gánh cả đội theo nghĩa đen.
Việc này sẽ khiến quá trình diễn ra tương đối nhàm chán và chỉ hạ màn bởi vì bên kia quá may mắn khi tìm ra được content ẩn giấu trong map, Việt là 1 người rất thực tế, đồng ý là do kế thừa từ ông già nhưng cũng là vì cậu ta đã trải qua đủ nhiều nữa.
"Vậy ông đã có kế hoạch trước chưa?"
Đến cuối cùng thì Việt vẫn đồng ý, không biết là vì cậu ta muốn thử 1 lần cuối trong 5 năm này hay thực sự là vì có hứng thú nữa, nhưng dù gì thì cậu ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác, 5 năm này coi như là những nhiệt huyết cuối cùng của cậu ta đối với game đi.
"Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu huấn luyện viên nữa thôi, đương nhiên chúng vẫn còn là những đứa trẻ cả nên cậu sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn trong tương lai, ngoài ra thì cậu còn có 2 người trợ lý đi cùng nên chắc sẽ đỡ đi phần nào rắc rối.
Ngoài ra thì 1 trong 2 trợ lý đó người mà cậu từng quen biết, đương nhiên người ta cũng tới chủ yếu là vì cậu thôi chứ lương bổng cũng chẳng cần, thực sự không biết là liệu có ổn không nữa nhưng chắc không sao đâu?"
"Người tôi quen mà không quan tâm đến vấn đề tiền nong? Thực sự có người nào như vậy trong giới đỉnh cao sao? Nếu không thì chỉ có là đến từ vòng bạn thân trước đây của tôi thôi nhưng quan hệ cũng chủ yếu là vì bề trên muốn vậy."
"Cậu nên hiểu rằng tôn chí của vị kia là trên đời này chẳng có gì hơn 2 chữ gia đình, chỉ có gia đình mới là thứ mà ông ấy sẵn sàng bỏ ra tất cả, còn với những mối quan hệ còn lại chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích sau cùng.
Vị kia chẳng quan tâm lắm về chuyện cậu liệu có kiến thức hay bằng cấp hoặc có thể tự trang trải được hay vì ông ấy tự tin rằng trước khi c·hết có thể uốn nắn cậu vào nề nếp được nhưng ông ấy vẫn muốn cậu tự trải những cái cảm xúc lên voi xuống chó kia.
Bởi vì ông ấy tin rằng nếu vẫn giữ cậu lại gần mình thì ông ấy sẽ không nỡ để cậu làm điều gì đó ngu xuẩn, đương nhiên theo lý bình thường thì cậu chỉ có 10 năm nhưng nhờ 1 số thứ nên tôi kéo được thêm 3 năm nữa cho cậu."
"Bỏ chủ đề gia đình này qua 1 bên đi, vậy người kia là ai?"
Người đàn ông đó nghe thấy được giọng điệu khẩn trương của Việt thì chỉ cười nhẹ rồi nhâm nhi tách trà trong tay.
"Châu tiểu thư của Ngô thị."
Nghe được cái tên này thì lưng của Việt bắt đầu nóng rát khiến cậu ta nhảy dựng lên.
"Thế thì chúng ta không có gì phải bàn nữa."
"Giờ quá muộn rồi, cậu cũng biết Ngô thị là 1 dòng tộc như thế nào, người ta đã nhắm tới cậu thì đương nhiên dù bố của cậu có ra ngăn thì cũng bó tay, đó còn chưa kể đến chuyện bố của cậu còn nợ người ta ân tình nữa, càng không có lý do để ngăn cản.
Hơn cả hôn ước cả 2 nhà đã sớm định rồi, tuy cậu có thể lãng tránh bằng cách tự chơi phế mình trong những năm qua nhưng Ngô thị lại chẳng quan tâm lắm đến chuyện cậu có tự chơi phế mình hay không, họ chỉ quan tâm đến mã gen trong người cậu thôi."
Nghe xong những điều này thì Việt cũng khựng lại, đôi khi có nhiều chuyện dù muốn trốn chạy cũng không chạy nỗi, đương nhiên cậu ta biết rằng dù có chạy đằng trời cũng chẳng thoát khỏi cái thân phận này.
Đúng hơn thì gặp lại cô ấy mới là thứ khiến cậu ta phải sợ hãi đấy, cô ấy là lý do mà cậu ta không muốn về nhà nhất và cũng là lý do mà cậu ta bỏ nhà đi bụi, hơn cả cô ấy còn là người đã tặng cho cậu ta 1 v·ết t·hương không bao giờ lành được.
Mà thật ra thì lúc nhỏ vì không hiểu nên mới quyết định lấy cớ sa đọa vào game rồi bỏ nhà đi, may mắn là gặp được những người cùng chí hướng nên đã lập ra được Phantom Stranger, giờ đủ lớn thì lại càng hiểu rõ hơn về sự ngu xuẩn của bản thân ngày bé.
Nếu được chọn lại thì đương nhiên cậu ta vẫn sẽ chọn chạy trốn thôi, dù sao trường hợp của cậu ta cực kỳ đặc thù và khó xử lý, nỗi ám ảnh mà cô ấy để lại đã đi theo cậu ta từ đó đến tận bây giờ, là khúc mắc lớn nhất bên trong cậu ta.
Nhưng có nhiều chuyện không thể cứ mãi tránh né được, hơn cả đúng như người đàn ông kia nói, ở cái tầng như bọn họ rồi thì tiền cũng chẳng còn quá nhiều ý nghĩa nữa rồi, gia đình mới là thứ nhất và Ngô thị chính là 1 kiểu mẫu như vậy.
Gia đình của bọn họ chính là thị tộc của mình, bằng cách liên tục liên hôn với những kẻ sở hữu tài năng thiên bẩm từ nhỏ ở nhiều mảng hay những đứa trẻ mà bọn họ cho là có mã gen tốt thì bọn họ có thể cải tiến gen đời sau của Ngô thị.
Đương nhiên Việt cũng là 1 kẻ như vậy vì cậu ta có khả năng ghi nhớ cực nhanh và gần như chẳng cần học lại vẫn có thể nhớ rất lâu, đây cũng chính là lý do mà cha của cậu ta tự tin rằng bản thân có thể uốn nặn được thằng con trai đã sa đọa hơn 8 năm qua.
"Không có lý nào như vậy, vậy thì ai kế thừa sản nghiệp gia đình? Chẳng lẽ vì 1 nhân tình mà sẵn sàng dâng cả sự nghiệp lên cho Ngô thị sao?"
Ý của Việt là bản thân cậu ta là con 1 trong nhà, nếu giờ cậu ta kết hôn với Ngô thị thì không khác gì sản nghiệp mấy chục năm qua đi sạch, ngày trước cũng chẳng đến mức liên hôn đâu, chỉ là có với nhau 1 đứa con còn sau này cậu ta muốn làm gì thì làm.
Chính vì thế nên cái hôn ước mà người đàn ông kia nhắc tới trước đây căn bản là không có, mà sau này đương nhiên lại càng không có, Việt tuy nhận ra hơi muộn nhưng rõ ràng đây chính là điểm đáng ngờ nhất.
"Trong khi cậu chạy theo đam mê/chạy trốn hiện thực thì nhà cậu đã xuất hiện 1 quý tử mới rồi, tuy không bằng được cậu nhưng nếu được nuôi dưỡng kỹ càng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, cậu không cần phải lo lắng."
"Vậy ý của ông là 5 năm sau dù thế nào thì tôi dù thế nào đi chăng nữa cũng phải trở về để làm rể Ngô thị chứ không phải là về kế thừa sản nghiệp? Vậy uốn nắn ở đây là ý gì?"
"Đương nhiên là uốn nặn tính cách của cậu rồi, đâu thể để 1 tên lêu lổng như cậu tới ở rể nhà người ta được, danh dự vẫn phải có nên vị kia muốn cậu tự chỉnh đốn lại để có thể gả đi, không thì tới lúc đó lại mang tiếng trong vòng quan hệ trên kia."
Việt ngay lập tức sụp đổ, thế nào quái mọi chuyện biến đổi nhanh đến vậy được? Vậy những năm qua của cậu ta để làm gì? Làm trò hề à?
"Thế quái nào là thật được? Quá vô lý."
"Châu tiểu thư hiện tại cũng đã 14 rồi, cậu nên quý trọng mới phải, dù sao người ta cũng quyết định giữ giá cho cậu cho 3 năm."
'Hahaha, không chỉ 3 năm thôi đâu, cô ấy còn là nguồn cơn cho sự bất lực của tôi đấy.'
"Vậy tức là ông đã thuyết phục Ngô thị để từ đó kéo được thêm 3 năm cho tôi?"
"Chẳng qua là tôi có 1 người bạn rất tốt mà thôi, vậy giờ cậu muốn thế nào? Tiếp tục sống ngu muội thêm 2 năm nữa để b·ị b·ắt về hay tận hưởng hểt mình 5 năm tự do cuối cùng này?"
P/s: Việt bỏ nhà từ năm 2 đại học, lúc đó cậu ta đang theo học bên nước ngoài nên có thể học nhảy cấp được, lúc đó Việt vào khoảng 14 tuổi, là độ tuổi cực kỳ sốc nổi và hỗn loạn, còn hiện tại đã 8 năm sau nên đã là 22 tuổi.
Ngoài ra thì bỏ nhà lúc đang ở nhà nên mới được thảnh thơi như thế này chứ không thì cũng bị ông bố xích về lại rồi.