Chương 17: Tới thăm.
"Đau thật, ngày hôm qua anh dùng nó hơi quá rồi đấy."
Cô ấy vừa nói vừa xoa xoa phần mông của mình, thực sự thì sáng nay ra nó mới thấy đau kinh khủng, nhất là trong lúc ngồi toilet lúc nãy, cô ấy còn cảm tượng rằng đời mình coi như xong rồi nữa chứ.
"Anh xin lỗi, nhưng mà anh nhớ có ai đó nói rằng nếu được đổi giới tính với anh thì sẽ không cho anh rời khỏi giường."
Đúng nghiệp thật, cô ấy ngày hôm qua bị Việt làm cho y hệt như trong lời nói của cô ấy, kiểu này muốn đi lại được bình thường thì phải mai hoặc mốt, chứ với cái hông này thì chịu rồi, đặt chân xuống đất là run cầm cập như dê con mới chào đời vậy.
"Thế nên anh càng phải hiểu được cảm giác của em, nếu ngài có ở trên đó thì hãy giúp chúng con trao đổi giới tính đi, 1 ngày thôi cũng được, để con có thể khiến cho tên khốn kh·iếp này hiểu được tình cảnh của con vào lúc này."
Cô ấy đang cầu nguyện với vị thần của mình, thật ra thì Việt cũng chẳng lo ngại lắm bởi lẽ cậu ta tin rằng chẳng ai lại rảnh đến mức đáp ứng 1 lời cầu nguyện như vậy đâu, nó chứa quá nhiều yếu tố dục vọng bên trong đó.
"Rồi rồi, ăn đi cho lành sức, anh hứa là từ nay về sau không nhắc đến chuyện này nữa, hơn cả em từ này về sau cũng đừng cố làm gì, không may anh lại nổi cơn tà dâm lên là lại ngồi trên giường than thở mấy ngày liền đấy."
"Hưm!"
Cô ấy ngay lập tức phản ứng lại và quay mặt đi hướng khác, có điều đúng là giờ bụng cô ấy đang đói cồn cào thật nên vẫn phải cố gắng liếc liếc qua bên khay đồ ăn, không biết là cố tình hay gì nhưng nó thực sự rất đáng yêu.
Trong lúc cả 2 vẫn đang đắm chìm vào không gian của riêng mình thì hiện tại đám trẻ cùng những người làm việc ở gaming house này đang ngồi ăn sáng ở bên ngoài phòng khách và cũng chính lúc đó thì bọn họ đã có 1 số vị khách đặc biệt.
"Tại sao lại nhiều món liên quan đến đậu vậy?"
"Do anh tra cứu thì thấy nó dùng để hồi sức cho trường hợp như em."
"Ít ra phải nấu 1 số món khác đi kèm chứ, đây toàn đậu với đậu, nhìn thôi mà em đã không muốn ăn nữa rồi."
"Xình xịch xịch xịch, chu chu."
Việt vừa đung đưa miếng bánh trong tay vừa làm ra vẻ như tiếng tàu hỏa kêu, thực sự đúng là muốn đút cho cô ấy ăn chỉ là phụ còn chọc tức cô ấy mới là chính, thấy vậy thì cô ấy cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài nở ra 1 nụ cười trừ hướng thẳng về phía cậu ta.
"Anh thực sự coi em là gì vậy?"
"Đương nhiên là vợ của anh rồi, hơn cả còn là kiểu cố gắng chứng minh bản thân trưởng thành trong khi thật ra chỉ là con mèo con ấy."
"Thế anh không nghĩ ra cách nào khá hơn được à?"
"Thật ra là có."
Nói rồi Việt trực tiếp cắn 1 miếng trên cái bánh trên tay cậu ta rồi ngay lập tức đổ người xuống để bón cho cô ấy, đương nhiên cô ấy cũng chẳng bất ngờ lắm, vì như cô ấy nói đấy, tuy không phải tất cả nhưng cô ấy vẫn có thể nhìn thấy được những suy nghĩ của cậu ta.
Chẳng qua là giữa ý tưởng bất chợt xuất hiện trong đầu và thực tế thì vẫn luôn tồn tại 1 khoảng cách nhất định nên cô ấy phải cố tình trở nên yếu đuối hơn để có thể đẩy Việt vào con đường nơi mà ý tưởng đó thực sự trở thành hiện thực.
Thật ra thì cả 2 đều tận hưởng khoảnh khắc này, đây là thứ mà cô ấy đã trông chờ rất lâu về trước, còn với Việt thì nó đang lấp đầy trái tim của kẻ si tình, thậm chí cả 2 còn tận hưởng nó đến mức nguyên cái bánh đã biến mất lúc nào không hay.
"May thật, chúng ta không vào sai lúc."
"2 con thỏ con lần đầu tiên tới mùa động đực đang v·a c·hạm vào nhau, nhưng hãy nhớ rằng 1 người đàn ông không chỉ biết chịu trách nhiệm về cuộc đời của mình mà còn phải chú ý đến 1 nửa của mình nữa, đương nhiên ta chỉ nói vậy thôi chứ chúng ta cũng muốn bồng cháu lắm."
Lúc này thì có 3 người lần lượt bước ra từ trong tủ đồ của cô ấy, 1 người là Ngô Linh, mẹ của cô ấy và 2 người còn lại đương nhiên chính là bố cùng mẹ của Việt rồi, có vẻ như cả 3 tới đây thông qua thông đạo mà cô ấy xây từ trước.
"Giờ đành phải ủy khuất con rồi con dâu, bố cần phải mượn thằng chồng con 1 chút, ngoài ra thì con cũng nên nghỉ ngơi với mẹ của mình đi, không cần phải vội vấn đề tại Unknown World làm gì cả, mà thật ra thì ta thấy con cũng chẳng vội lắm."
Nói rồi Việt trực tiếp bị cặp vợ chồng son túm cổ xách ngược ra ngoài, ở tình huống ngại ngùng như thế này thì đương nhiên cậu ta cũng chỉ biết phối hợp theo thôi, dù sao mẹ con cô ấy cũng cần có không gian riêng của mình.
Ngay khi cửa phòng vừa đóng lại và tiếng bước chân đi lên tầng trên cũng từ từ biến mất thì cô ấy mới trực tiếp chùm chăn lại rồi núp luôn ở trong đó, thực sự cảnh tượng lúc nãy rất xấu hổ, tuy cô ấy không ngại với người khác thật nhưng để bị mẹ mình nhìn thấy thì lại khác.
"Không cần phải cảm thấy xấu hổ đâu, con như thế nào chẳng lẽ mẹ không biết sao? 'Ở nhà con tôi nó ngoan lắm' 1 câu cửa miệng rất Cổ Loa nhưng đáng tiếc cái vẻ bề ngoài gia giáo của con sao mà qua mắt mẹ được.
Có điều mẹ cũng không ngờ là con lại thảm ra như thế này ngay trong lân đầu tiên của cả 2 đấy, có thể là 1 phần cũng là vì mẹ dạy con không tốt, đương nhiên cũng là do con quá vội nữa, thằng Việt không phải là kiểu người chủ động làm gì đó nếu như không bị đẩy đến mức nó không khống chế được nữa đâu."
"Mẹ đừng nói nữa được không? Những cách mà mẹ hay dùng với ba không hiệu quả với anh ấy, thậm chí con mới là bên thành ra như thế này đây, nên ít ra thì mẹ cũng nên cho con 1 số lời khuyên cụ thể đi chứ?"
Có vẻ như có cô gái nào đó ở đây đã nhìn trộm phòng của bố mẹ trong đêm rồi, hơn cả không chỉ 1 lần, thực sự thì Linh cũng hết nói nổi, không biết là do cô ta sơ ý nên mới giáo dục ra được 1 đứa con gái như thế này hay là do nó biến thái ngay từ đầu rồi nữa.
"Mỗi người mỗi khác, bố của con không phải là dạng nhu cầu sinh lý cao, ông ấy chỉ là đào hoa quá mức mà thôi, còn con rể thì là dạng cực cao nhưng nó rất có lý trí, đáng tiếc là nó gặp phải 1 đứa biến thái cố gắng làm mọi thứ để khiến con thú trong người nó được thả xích ra."
Linh ngồi xuống bên mép giường rồi nhẹ nhàng xoa đầu của con gái mình, sau đó ngay lúc mà cô ấy mất dần cảnh giác thì cô ta tốc chăn lên rồi trực tiếp tụt thẳng quần ra và trực tiếp xoay người cô ấy úp xuống.
"Không ngờ con gái của mẹ cũng người lớn vậy rồi đấy, có điều háng con sưng tấy rồi này, đáng lý ra con nên bôi thuốc từ tối hôm qua, cả phần mông nữa, về phần cô bé dưới này thì vẫn rất hồng hào đấy chứ, chứng tỏ là con không tự làm quá nhiều, nhưng gặp thằng Việt thì chắc không được quá lâu đâu."
"Mẹ!"
Cô ấy vừa gào lên trong tuyệt vọng vừa cố gắng giãy dụa nhưng đáng tiếc là giờ còn sức nữa đâu, còn Linh thì từ từ đánh giá từng bộ phận trên người con gái mình, đúng là lâu ngày không gặp thì mọi thứ đổi khác nhiều thật.
Ở bên kia thì hiện tại Việt đã cùng 2 vị phụ huynh của mình nói về chuyện lần đầu tiên, thực sự thì cậu ta cũng không hiểu tại sao gia đình lâu ngày gặp mặt lại lôi chuyện này ra nói đầu tiên nữa, thực sự rất xấu hổ.
"Mẹ nói thật này, con nên biết chân trọng bạn đời của mình hơn đi, đồng ý là do con bé chủ động trước nhưng cái gì cũng phải từ từ mà làm, mẹ không nói rằng con không biết tiết chế trong cảm xúc mà trong vấn đề giường chiếu đấy."
"Ehem, bà cứ nói quá, nó đang trẻ khỏe thì phải cố gắng chứ? Sau này có đứa đầu rồi thì không phải lúc nào cũng làm được đâu, nói chung là hãy chân trọng khoảng thời gian tự do này vì sau khi cưới nó khác lắm."
"Anh thì biết cái gì? Đàn ông các người chỉ biết chơi cho đã thôi chứ người đau vẫn là bọn tôi đấy, người mang thai nặng bụng rồi người đẻ con cho các ngươi cũng là phụ nữ cả, làm cái gì cũng phải nên lành mạnh."
Bị kẹt lại giữa 2 luồng ý kiến trái chiều này thật ra cũng khiến Việt bắt đầu trở nên khó thở rồi, nhất là khi cả 2 vị phụ huynh đều lấy lần đầu tiên của cậu ta ra làm minh chứng các kiểu, thực sự muốn thổ huyết c·hết luôn cho rồi.
"Vậy em con thì sao? Cha mẹ không mang nó tới à?"
Nghe đến ngang đây thì bố của Việt cũng nhìn cậu ta rồi lại thở dài, nếu cậu ta lên cầm đầu thì ông ta đã chẳng phải lo lắng rồi, có khi họ Trần về lại thời hoàng kim cũng không biết chưng nhưng đời không muốn mọi chuyện đơn giản như vậy.
"Nó đang đi học, đương nhiên là nó không tài năng được như con nên gặp kha khá vấn đề trong học tập y hệt như ta năm xưa vậy thôi, nói chung nó cũng chỉ là người bình thường thôi, còn dạng quái thai nhìn lướt qua thôi cũng thuộc thì sao mà so sánh được."
"Do ông đặt quá nhiều kỳ vọng vào nó thôi, ban đầu ông cũng là hàng tầm trung chứ nhiêu, nếu không phải là vì sự kiện ngày hôm đó xảy ra thì cũng chẳng quật khởi được như thế này, nó cũng cần thời gian và 1 số điều kiện để được như ông."
Nghe đến ngang đây thì ánh mắt của ông ấy bắt đầu trở nên sắc bén hơn hẳn, họ Trần tý thì táng gia bại sản sau c·ái c·hết của người cầm đầu lúc bấy giờ là Trần Nguyên Bạc, nếu không phải được tàn dư của nhà Nguyễn chống cho mấy năm thì có khi mọi chuyện đã khác rồi.
Tên đầy đủ của vợ ông ấy là Nguyễn Phúc Như Nhiên, là hoàng thân của triều đại phong kiến cuối cùng tại Cổ Loa, nhưng trong lịch sử kháng ngoại xâm ở giai đoạn sau thì nhà Nguyễn khá là bất tài, thậm chí là không được hay ho cho lắm nên phải xóa chữ Phúc đi.
Hơn cả tại thế kỷ trước, khi thống kê lại dân số thì hầu hết những người dân tại Cổ Loa mà không có họ đều chuyển sang họ Nguyễn hết nên bọn họ cũng thành công lẫn vào được trong đám đông quần chúng còn dòng chính thì đương nhiên là chịu đòn thay bọn họ thôi.
Đương nhiên để có thể chống lưng được cho họ Trần tới tận khi bố của Việt quật khởi được thì tài lực và cả độ liều của bọn họ đều không phải là đơn giản, nhưng sau cùng thì mọi thứ cũng đã tới được tận đây nên có thể nói rằng bọn họ đã thành công.
Thật ra thì bọn họ cũng không phải là thực sự mất não đến mức tự buộc chặt bản thân lên 1 con thuyền đang chìm như họ Trần, ban đầu bọn họ định thông qua lực ảnh hưởng còn sót lại của họ Trần để làm 1 số chuyện.
Dù sao họ Trần cũng đã sớm tồn tại qua hàng chục thế hệ nay rồi, tuy ít xuất hiện nhưng lực ảnh hưởng ở trong nước vẫn là có, tới thời của Trần Nguyên Bạc còn đánh ra tiếng tăm trên khắp thế giới nên tuy gần chìm nhưng vẫn có giá trị lợi dụng, hơn cả con gái của tộc trưởng nhà Nguyễn lại cưới Trần Quốc An từ trước đó rồi, thậm chí Trần Quốc Việt vào cái năm đó cũng đã 4 tuổi.
Đương nhiên sau đó thì không cần phải bàn rồi, đó là những ngày tháng khó khăn cơ cực của Trần Quốc An để rồi ông ấy cũng thành công quật khởi, khôi phục lại phần nào đó ảnh hưởng của họ Trần rồi thông qua sáp nhập với nhà Nguyễn để trực tiếp trở thành kẻ có tầm ảnh hưởng nhất trên toàn Cổ Loa này.
"Đây là 1 thời đại loạn lạc, nhờ con mà ta đã trả được mối thù năm xưa, nhưng con nên hiểu rằng lý do tại sao ta lại đồng ý cái hôn sự này, không phải là vì áp lực của Ngô thị hay là hạnh phúc của con mà là do thế giới sắp xoay mình và giờ những thứ mà ông của con cùng ta cố gắng gây dựng đang chuẩn bị biến thành con số 0.
Đến lúc đó thì dù giữ lại con cũng chẳng còn bất cứ ý nghĩa nào nữa, lý do mà họ Trần tồn tại được là vì chúng ta n·hạy c·ảm với xu hướng của thời đại và cũng sẵn sàng từ bỏ những cái sẵn có từ trước để chuẩn bị cho sau này.
Ông của con phá luật, dùng tiền của cả họ để đi đánh 1 ván cược và vài năm sau ông ấy trở về với danh nghĩa là đổ hoàng của Macau, sau ông ấy tiếp tục đánh thêm 1 ván nữa, thắng được rất nhiều nhưng kẻ mà ông ta chơi bài cùng trong lần đó lại lật lòng để rồi mất trắng.
Đến thời của ta thì ta trực tiếp cắt bỏ luôn Macau, bởi vì kiểu gì thì đại lục cũng sẽ áp đặt quyền hạn lên đó mà thôi, thà bỏ từ trước để kiếm 1 con đường lui cho mình còn hơn là tham mấy đồng bạc lẻ để rồi c·hết chung với nó.
Hiện tại ta cũng hệt như ông ấy vậy, đây là ván cược thứ 2 của ta và giống hệt như ông ấy, ván cược này người ngồi trên bàn không còn là ta nữa mà sẽ là con, nó là ván cược đầu tiên của con nhưng tiền cược lại là thành quả cả đời của ta.
Thời đại có thể xoay chuyển nhưng luật chơi của họ Trần chúng ta vẫn vậy, tiền cược trong ván cược đầu tiên của chúng ta chính là tất cả những thứ mà đời trước đã cố gắng gây dựng, ta tin tưởng rằng con có thể thắng được ván cược này hệt như ông ấy cùng ta năm xưa vậy."
"Bố nghĩ vậy sao? Nhưng đáng tiếc đây không phải là lần đầu tiên con đánh cược cả cuộc đời của mình vào, lần trước con đã hy sinh tất cả để có thể cưới cô ấy rồi, tuy thất bại nhưng nhờ cô ấy mà nó cũng đã thành công.
Hơn cả cái danh quý tử họ Trần cũng đã sớm bị bỏ lại từ 8 năm trước, giờ con chỉ là 1 Trần Quốc Việt không có hồ sơ lý lịch cụ thể nhưng đã từng có kinh nghiệm thi đấu đỉnh cao của League mà thôi, không hơn không kém.
Đêm qua mượn lại danh kia thì như bố nói đấy, cần có cái giá của nó, chính vì thế nên ngày hôm nay con sẽ trả luôn cho bố còn con hiện tại thì chắc là bị 2 chữ gia đình buộc chặt lại rồi và con chưa bao giờ có ý định rời khỏi nó cả."
Vừa nói Việt vừa đưa cho cha mẹ của mình xem 1 chiếc nhẫn bạc được cậu ta mang ở ngón đeo nhẫn bên tay trái, thực sự thì hình dạng của nó cũng chẳng đặc biệt lắm, cũng chẳng đính kèm thứ gì cả.
Chắc điểm đặc biệt duy nhất là nó được khắc những chữ gì đó mà cả Việt cùng cô ấy đều không biết, dù sao cũng là 1 món đồ từ rất lâu về trước, không rõ cũng là bình thường thôi, mà chắc đồ dâng lên thần trong ngày cưới của thần chắc cũng không bình thường đâu nhỉ?
Tuy đồng ý là việc làm Việt là đang phủ nhận chuyện cậu ta sẽ trở thành đầu tàu của họ Trần trong tương lai nhưng cậu ta đã sớm không còn phải vào 8 năm trước rồi, thậm chí đứa em trai kia xuất hiện càng là bằng chứng cụ thể hơn.
Việt từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân thực sự phải làm ra chuyện lớn hay phải kế thừa gia nghiệp gì gì đó cả, bởi lẽ nó phiền phức lắm, hơn cả hiện tại cậu ta cũng đã có nơi để trở về rồi nên lại càng phải như vậy.
Bên dưới.
"Nhẹ nhàng thôi mẹ, chỗ đó còn rát lắm, mà mẹ nghe qua chuyện kia chưa?"
"Rồi, thần của chúng ta tới gặp 2 con chứ gì? Thật ra thì đó mới là điều khiến mẹ lo lắng đấy, ngày hôm qua cụ của con vừa g·iết kha khá tộc nhân rồi mà hôm nay thần lại xuất hiện, không biết có phải là dấu hiệu gì đó không nhưng mẹ hy vọng là vẫn sẽ ổn.
Dù sao con cũng biết đấy, ông và bà của con c·hết trẻ nên mẹ cũng chỉ biết nương tựa vào ông ấy thôi, nếu không có ông ấy thì chắc hẳn mẹ đã sớm thành 1 đống khô cốt nằm lăn lóc ở đâu đó tại HongKong rồi cũng nên."
"Nhưng chuyện ông của Việt cùng tộc trưởng năm xưa cùng nhau liên thủ g·iết ông của con là thật sao?"
"Chắc chắn rồi, nếu không thì đời nào ông ấy c·hết được? Ông ấy được mệnh danh là Quỷ Bất Tử đấy, tuy đánh đấm chẳng ra gì nhưng được cái là chưa bao giờ từ bỏ, căn bản là giống hệt những nhân vật chính trong truyện tranh vậy.
Đi tới đâu thì người theo tới đó, bà con hồi đó cũng rất khổ cực mới có thể đá bay những người phụ nữ bên cạnh ông ấy để trở thành vợ chính thức được, nhưng cùng vì bản tính đó nên ông ấy quá vị tha với kẻ địch của mình.
Nhiều lần có cơ hội để trở thành tộc trưởng nhưng thứ mà ông ta nhắm tới không phải là nhất thống 18 khu thông qua vũ lực mà thông qua mồm mép, lý tưởng cao thượng của bản thân, cũng vì thế mà những đối thủ còn lại có cơ hội để thở dốc.
Nhất là tộc trưởng, ông ấy căn bản là nằm dưới đáy so với những người anh em của mình, đương nhiên để có thể trở thành 1 long đầu của cả 1 khi thì cũng không phải mặt hàng đơn giản, nhưng so với ông con vào lúc đó thì hệt như bình minh ló rạng cùng mặt trời ban trưa vậy.
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi Trần Nguyên Bạc gia nhập vào, như con biết thì ông ta được người đời sau như chúng ta nhắc tới với biệt danh đổ hoàng Macau là nhiều nhưng người thời đó thì gọi ông ta là thiên tử đứng trên vạn vật.
Đây là 1 danh xưng rất oách bởi vì ông ta có long mạch quấn thân, thiên mệnh chi tử điển hình, nhân vật chính đối đầu với kẻ vừa có vận khí độ thân vừa có cái đầu mưu mô xảo trá như ông ta cũng phải thua cuộc thôi.
Nhưng đáng tiếc là sau đó ông ta cũng mất dần đi vận khí của mình, chắc hẳn là do bắt tay làm ăn với sai người nên được 7 năm sau thì bị tộc trưởng g·iết, họ Trần vào lúc đó cũng bị đẩy vào thế tự diệt, may mà bố của chồng con cũng có chút may mắn nên mới lật lại được thế cờ này."
"Vậy tại sao mẹ vẫn ủng hộ chuyện của con với anh ấy? Không phải vào cái lúc mà anh ấy chọn con thì mẹ phải đứng lên báo thù cho cha mình hay sao?"
"Con à, hận thù không truyền thế hệ, tộc trưởng g·iết Trần Nguyên Bạc thì thôi, đây còn khiến họ Trần tý thì đi tong, hận thù này không chỉ của riêng gì của Trần Nguyên Bạc mà còn là của toàn thể họ Trần, ông ta c·hết cũng đúng.
Trần Quốc Na chỉ muốn thấy tộc trưởng cùng bè lũ trong vụ lần đó c·hết thôi chứ những kẻ khác thì nhiều khi ông ta còn chẳng biết chứ nói gì đến chuyện muốn g·iết sạch? Chẳng qua là luật của Ngô thị chúng ta là vậy thôi.
Hơn cả chồng con thì đâu có liên quan gì đến ông của con đâu, thậm chí lúc nó được sinh ra thì ông con cũng đã sớm c·hết từ 20 năm trước đó rồi, rồi thì mẹ cũng nợ cụ của con quá nhiều, g·iết Việt không khác gì để ông ấy phải thất vọng cả.
Mà thật ra thì Việt nó chọn con cũng là do cái duyên, chính vì thế nên cụ của con lại càng thêm coi trọng vụ trao giống này, giờ đương nhiên cũng dễ dàng chuyển thế nó trở thành hôn ước luôn, còn về chuyện tân tộc trưởng thì phải theo dõi thêm.
Nếu tối hôm qua con 10 phần chắc 12 phần làm tộc trưởng thì với cái thông tin thần trở về như thế này thì nó giảm xuống còn 5 phần thôi bởi lẽ theo di chỉ thì tộc trưởng chưa bao giờ là thứ dành cho kẻ không xứng đáng cả.
Con vẫn còn quá trẻ, chưa đủ công tích, thậm chí số lần đảm nhận nhiệm vụ cũng chưa đến 1 bàn tay nên so với những ứng cử viên khác thì chẳng là gì cả, được cái là thần tới gặp con cũng là có ý của thần nhưng trong 10 điều thần để lại thì điều thứ nhất lại liên quan đến chuyện chọn tộc trưởng.
Thần không chỉ định thì thôi, giờ thần lại xuất hiện kiểu này thì không có chuyện con dễ dàng trở thành tộc trưởng được đâu, hoặc ít nhất là chúng ta phải chờ thêm 1 khoảng thời gian nữa để cụ cùng các ông của con cùng nhất trí để đưa ra 1 quyết định sau cùng."
"Nhưng con không muốn tham gia nữa đâu."
"Vậy thì mẹ sẽ không thất vọng vì ai cũng có quyền lựa chọn cách mà cuộc đời của mình trôi đi nhưng con nên nhớ là tại sao chồng con lại quyết định gọi về lại cho gia đình, quan trọng nhất là 2 vợ chồng phải đồng tâm."
Nói rồi bà ấy không quên vỗ 1 cái vào mông của cô ấy, việc này khiến cô ấy giật nãy lên, vừa được thả long đôi chút sau khi bôi thuốc mà giờ lại b·ị đ·ánh 1 cái thì đương nhiên ai cũng sẽ phải bất ngờ rồi.
"Ah! Tại sao mẹ lại làm vậy."
"Ngứa tay thôi, hơn cả cũng có 1 phần tự hào về sản phẩm của mình nữa, nhìn con thì chẳng có ai dám nói con 14 tuổi đâu, cái cơ thể này thực sự sinh ra để quyến rũ đàn ông đấy, hơn cả mẹ cũng phải công nhận là con đúng là biến thái thật, nhưng chuyện con cái thì nên để tương lai, cứ lo xong chuyện trước mắt cái đã."