Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Unknown World

Chương 18: Tạm biệt Durinn.




Chương 18: Tạm biệt Durinn.

"Là cậu đấy à Phantom?"

Lúc này thì Việt đã trở lại, tính ra thì cậu ta đã biến mất gần 1 mùa đông rồi, thực sự có hơi chút lạc hậu so với những người chơi top đầu nhưng kệ đi, cái gì cũng cứ phải từ từ, dù sao con boss lv 10 kia cũng không phải là thứ có thể dễ dàng bị hạ gục đến vậy.

"Là tôi đây Durinn, xin lỗi vì đã biến mất quá lâu nhưng tôi vừa trải qua những giây phút hạnh phúc nhất trong đời xong nên có hơi đắm chìm quá sâu vào nó, mà hy vọng khoảng thời gian qua ông vẫn trôi qua ổn."

Lúc này Phantom đã xuất hiện bên trong lò rèn của Durinn, ông ta đang tập trung đúc 1 vật phẩm nào đó? Nhưng theo cậu ta nhớ thì không hề có bất cứ vật phẩm huyền thoại nào đáng nhớ xuất hiện trong giai đoạn này cả.

"Tôi rất mừng là cậu đã trở lại đấy, cây nỏ liên hoàn mà cậu nhờ tôi làm ở cái tủ bên phải ngăn thứ 6, vì làm ra tôi vẫn chưa thấy hiệu năng nó được xuất sắc lắm nên tôi đã cải tiến 1 chút để tiện tay với cậu luôn."

Nghe thấy vậy thì Phantom bắt đầu dựa theo sự chỉ dẫn của Durinn để mở ngăn tủ thứ 6 ra, đúng là nguyên 1 cây nỏ ở trong đó thật nhưng thật kỳ lạ, nó không hề có hộp đựng tên như nỏ liên hoàn trong bản thiết kế, thay vào đó có những chữ cái được khắc trên thân nỏ.

Việt cũng ngay lập tức nhận ra thứ này nhưng tại sao mà nó có thể xuất hiện sớm như vậy được? Chẳng lẽ là do chiến trường của tộc Elf đã căng thẳng đến mức kéo theo những realm khác vào rồi hay sao?

"Đây là Rune? Bây giờ vẫn quá sớm để nó có thể xuất hiện tại 9 realms mà? Chuyện gì đã xảy ra ở Nidavellir này vậy? Rồi còn cả những Dwarf khác đâu? Chẳng lẽ có 1 chuyện không may gì đó đã diễn ra hay sao?"

Durinn không phản ứng lại quá nhiều với những sự thắc mắc của Việt, thay vào đó thì ông ta tiếp tục dồn cả tâm trí của mình vào việc rèn đúc, cứ như thể ông ta không thể dừng lại vậy, đương nhiên việc này đã khiến cậu ta có 1 số suy nghĩ.

"Là vì Motsognir đúng không? Ông ta đang định tới Midgard để dựng lên đế chế Dwarf tại đó rồi nhường lại Nidavellir tươi đẹp này cho bên thua cuộc trong trận chiến tại Alfheim, nên ông phải chuẩn bị cho thời khắc đó."

Sau khi tạo hình cho mảnh kim loại xong thì Durinn lại trực tiếp cho nó vào thúng nước bên cạnh, tiếng xì xèo cùng khói trắng bốc lên cứ hệt như tâm trạng của ông ta vào lúc này vậy, cực kỳ bất định.

Vào nửa năm trước thì Motsognir đã tới đây để mang 1 lượng lớn Dwarf theo chân ông ta tới Midgard, nơi mà không biết vì 1 lý do nào đó đã trở thành vùng đất hứa trong lời nói của ông ta, thực sự đúng là 1 trò cười.

Cả Motsognir cùng Durinn đều gắn liền với mảnh đất Nidavellir này khi nó thậm chí còn chẳng có gì cả, bọn họ vì quá cô đơn nên đã nặn lên những tượng đất mô phỏng theo hình dáng của bản thân rồi sau khi biết được 1 thực thể quyền năng bậc nhất đang ngự trị để đỉnh của tất cả thì cả 2 đã cùng nhau trèo lên ngọn cây Yggdrasil.

Khoảng thời gian khó khăn đó bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau và cũng chính những việc đó đã càng thắt chặt tình anh em của bọn họ cũng như sự quyết tâm của bọn họ đối với chặng đường muôn vàn trắc trở này.

Để rồi cuối cùng cả 2 cũng đã thành công đạt được lời hứa của thực thể quyền năng kia, Nidavellir cuối cùng cũng được những ngọn gió sinh mệnh thổi qua và mang tới sự sống muôn màu, bọn họ đã thành công.



Nhưng tiếp sau đó là vấn đề ngoại giao phiền phức đến không tưởng, chính vì thế nên Motsognir đã đăng cai còn Durinn thì quyết định lui về ở ẩn để không làm ngán đường anh trai mình, bởi vì ông ta biết đó là việc mà ông ta cần phải làm.

Tộc Dwarf chỉ nên có 1 cá thể lãnh đạo duy nhất, tộc Elf trên Alfheim chính là tấm gương sáng để bọn họ có thể noi theo, chính vì thế nên việc Durinn phải rời đi là 1 việc cần thiết, đó cũng là lời hứa giữa 2 anh em.

Rằng anh sẽ cố gắng xây dựng vương quốc lý tưởng nhất để khi em đứng trên ngọn núi đối diện nhìn về nó có thể hãnh diện còn em thì trong bóng tối thầm lặng đúc ra những vật phẩm thần kỳ, tạo ra những Dwarf có thể làm những việc đó để giúp vương quốc càng ngày càng trở nên giàu mạnh hơn.

Ấy vậy mà Motsognir lại quyết định từ bỏ lời hứa đó chỉ vì ông ta được Odin hứa hẹn là sẽ được phân cho 1 khu vực rộng lớn tại Midgard nếu như đồng ý nhượng bộ lại Nidavellir cho tộc Elf, hơn cả ông ta còn đồng ý.

Nidavellir là công sức của cả 2 anh em bọn họ nhưng cuối cùng nó lại trở thành 1 món hàng trong cuộc giao dịch giữa tộc Elf, Odin cùng Motsognir, tất cả mọi sự cố gắng trước đó của cả 2 toàn bộ đều hóa thành tro tàn trong đốm lửa.

Thậm chí Motsognir còn dám lôi bản mặt đó tới đây để mang hầu hết những Dwarf của Durinn đi nữa, chúng đều là những thợ rèn tốt, là những đời sau có thể kế thừa di sản do ông ta để lại, nhưng cuối cùng thì tất cả lại chẳng còn gì.

"Durinn, đừng hiểu nhầm về cuộc giao dịch này, không phải là anh muốn bán rẻ công sức, con dân của chúng ta mà Midgard là nơi mà cha của chúng ta nghỉ lại, về đó cũng như thể về lại cố hương, về lại bên trong vòng tay của cha vậy."

Nghe đến đó thì Durinn đã tức điên lên, đủ điên để có thể san bằng cả Nidavellir này nhưng đến cuối cùng thì cây búa trên tay ông ta vẫn dừng lại giữa chừng khi suýt nữa thì chạm vào đầu của Motsognir, suýt nhưng đủ để khiến bộ phận bài tiết của kẻ phản bội kia mất kiểm soát.

Vào lúc đó Durinn đã tăng lên lv 43, tuy chỉ là 1 lv nhưng nó hệt như trời với đất so với Mostognir vậy, vì hiện tại ông ta đã tiến thêm 1 bước nữa trên con đường trở thành 1 Primordial của mình chứ không phải dập chân tại chỗ.

"Nidavellir không còn chào đón ngươi nữa!"

Với lời tuyên bố của Durinn thì cả cõi này như phản ứng lại, đ·ộng đ·ất, mưa, l·ũ q·uét, v.v tất cả đều đang dần tới, nó xóa đi tất cả mọi vết tích của Motsognir tại cõi này, vương quốc Dwarf trong lời hứa của cả 2 đã thực sự biến mất.

Đương nhiên Motsognir đã sớm hoàn thành cuộc di dân qua Midgard rồi nên trên thực tế thì bọn họ chẳng có bất cứ thiệt hại nào cả, nhưng đó cũng là bằng chứng cho việc nhân quả của cả 2 đã thực sự biến mất hoàn toàn, giờ cả 2 không còn bất cứ ràng buộc nào nữa cả.

"Cậu đúng là biết nhiều thứ thật đấy Phantom, tôi chưa bao giờ hận cậu vì điều đó bởi lẽ tôi đã sớm tự giác ngộ được rằng có nhiều chuyện tốt nhất là không nên biết trước bởi lẽ đó mới chính là đời, nhưng ai ngờ được cũng chính vì chữ đời đó mà tôi đã mất đi tất cả mọi thứ."

"Vậy đây là lý do mà ông muốn rèn ra bộ giáp trong tưởng tượng đó sao? Ông đã xuống cái giếng kia để gặp gỡ Norns hay là ông đã tới Muspelheim để gặp cá thể Primordial lửa tên Surtr kia?"

"Cái sau, ông ta ban đầu từ chối dạy tôi bất cứ thứ gì nhưng sau khi nghe câu chuyện của tôi thì lại quyết định dạy cho tôi chữ Rune, nhưng cũng vì đó mà giờ tôi cũng chẳng còn quá lâu nữa, chắc bộ giáp này sẽ là tạo tác cuối cùng của tôi rồi."



"Bao lâu nữa thì nó sẽ được hoàn thành?"

"Ai biết được? Có thể là hàng trăm mùa đông sau, tôi đã chỉ dạy tất cả những thứ mà mình biết cho những đứa còn sót lại rồi đuổi chúng đi rồi, trong đó có 1 đứa rất khá, nó sẽ có thể thay tôi giúp đỡ cậu trong phần đường còn lại của mình.

Thực sự xin lỗi Phantom và cũng rất cảm ơn vì đã ở bên cạnh tôi vào 2 tuần đó, tuy rất ngắn ngủi nhưng lại có rất nhiều ý nghĩa với tôi, đáng tiếc là tôi chẳng thể nào chờ được cái ngày mà cậu nói diễn ra được."

Nói rồi Durinn ném lại cho Phantom 1 tấm bản đồ nơi mà ghi chú các vị trí mà những Dwarf còn sót lại tại cõi Nidavellir này đang định cư, tất cả chúng đều có tên và 1 trong số đó được tô đậm lên với cái tên Thorin.

"Không, những di sản của ông sẽ tiếp tục tồn tại mãi mãi về sau, cảm ơn ông vì tất cả Durinn, hơn nữa Durinn sẽ dừng lại tại đây nhưng vương quốc Dwarf tại Nidavellir này sẽ không biến mất, sẽ có 1 ngày 1 Dwarf non trẻ nào đó tên Durin sẽ xuất hiện, nó sẽ trở thành vị vua đầu tiên."

Câu nói hào hùng của Phantom khiến Durinn phải quay người nhìn lại, ông ta thấy được ánh mắt quyết tâm bên trong cậu ta, cứ như thể cậu ta đang nói ra 1 lời khẳng định cứ không phải là chỉ an ủi ông ta đơn thuần thôi vậy.

Thấy vậy thì Durinn cũng nở ra 1 nụ cười tươi tắn để lộ ra hàm răng vàng khè của ông ta, vào lúc này ông ta có thể khẳng định được rằng đây chính là 1 sự thật, tộc Dwarf của cõi Nidavellir sẽ trở lại nhưng chẳng qua không phải là dưới sự lãnh đạo của ông ta mà thôi.

"Cảm ơn về lời chúc phúc của cậu, nếu ngày đó thực sự tới thì hãy nói với Durin kia rằng có 1 Dwarf từng tồn tại tại ngọn núi cực Đông của cõi Nidavellir này gửi đến nó những lời cảm ơn chân thành nhất."

"Tạm biệt bạn của tôi."

"Từ biệt, hy vọng đại bàng vô danh có thể mãi mãi chúc phúc cho cậu trong chặng đường kế tiếp."

Phantom rời khỏi hang động nằm sâu bên trong ngọn núi cực đông của cõi Nidavellir trong khi đang mang trong mình 1 tâm trạng cực kỳ nặng nề để tìm đến những sự trợ giúp khác trên con đường của mình.

Ngay sau đó thì lối ra vào của hang động cũng trực tiếp sụp xuống san lấp hoàn toàn mọi vết tích của nơi đây, có thể nói rằng đây là lần cuối cùng mà Phantom có thể gặp được Durinn rồi, đây cũng là cách mà ông ta chứng minh sự quyết tâm bên trong mình.

Tuy rất ngắn ngủi, 2 tuần chẳng là gì so với 22 năm Việt đã sống và lại càng chẳng là gì nếu như đem nó đổi ra thời gian thực bên ngoài, nhưng cậu ta vẫn cảm nhận được tình bạn đó là thực, nó thực đến mức khiến cậu ta phải nhói lòng.

Hệt như cái lúc mà Việt quyết định từ giã sự nghiệp tại đấu trường đỉnh cao rồi sau đó trực tiếp xóa tên bản thân khỏi Phantom Stranger vậy, công sức 7 năm của cậu ta tan biến vào dòng nước và vào lúc đó cậu ta đã rõ ràng được 1 đạo lý.

Rằng trên đời này chẳng có bữa tiệc nào là có thể kéo dài mãi mãi, cuộc vui nào rồi cũng phải đến hồi kết của chính nó, không có Việt thì Phantom Stranger tuy sẽ đổi khác nhưng hồi ức của nó sẽ mãi mãi tồn tại.



Việt chẳng qua cũng chỉ là 1 cá nhân bên trong đó, tuy đóng góp của cậu ta là không thể đong đếm được nhưng đến 1 lúc nào đó tất cả những thứ mà cậu ta đã cố gắng xây dựng cũng sẽ biến mất hoàn toàn như 1 lẽ hết sức hiển nhiên.

Durinn cũng vậy, ông ta đã chọn con đường cực đoan, đến 1 khoảnh khắc nào đó trong tương lai thì ông ta cũng sẽ biến mất hoàn toàn với không có bất cứ ai nhớ đến, thờ phụng, đó là con đường mà ông ta đã lựa chọn.

Với tư cách là 1 người bạn thì Việt cũng chẳng thể làm gì hơn ngoại trừ tôn trọng sự quyết tâm của Durinn, ít ra thì cậu ta cũng biết rằng cậu ta sẽ sống tiếp và phần ký ức về ông ta sẽ mãi mãi tồn tại bên trong cậu ta.

Miễn là Phantom chưa biến mất hoàn toàn, Việt chưa c·hết và cây nỏ cùng 2 món trang sức này chưa thất lạc mất thì Durinn vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu ta để cùng cậu ta hướng tới 1 vùng trời cao hơn nữa trên kia.

2 tuần sau, Phantom vào lúc này cũng đã thành công lên tới lv 4, khá chậm nhưng cũng chẳng thể nào khác được, ít ra thì dọc đường cậu ta cũng đã thu thập được 1 số nguyên liệu thích hợp cũng như kiểm tra được độ hiệu quả của cây nỏ.

Nó có tên là món quà của Durinn, khả năng thì rất nhiều, đầu tiên là nguyên tố luân, trực tiếp bỏ qua mũi tên vật lý và sử dụng thanh Mana của Phantom để làm tên, mỗi điểm có thể bắn được 1 mũi tên.

Tốc độ bắn cũng cực nhanh do cây nỏ này được cường hóa bởi Rune, mỗi giây bắn được 5 mũi tên, nhưng cũng vì thế mà lượng Mana mà nó đốt cũng cực kỳ kinh khủng, hiện tại Phantom đã lv 4 nhưng cậu ta cũng chỉ mới có hơn 500 điểm mà thôi, đây là do trang bị cộng vào rồi đấy.

Thật ra chủ yếu cũng là vì độ tương thích của Phantom với ma thuật không được cao cho lắm, ma pháp bẩm sinh của cậu ta được xác định là Think Fast, 1 nội tại có thể giúp cậu ta khôi phục Mana nhanh hơn những người khác.

Ngoài ra thì Think Fast còn giúp Phantom suy nghĩ nhanh hệt như tên kỹ năng vậy, nhưng đương nhiên chỉ là suy nghĩ nhanh thôi còn phản ứng thì phải luyện tập dài dài để cải thiện nhằm bắt kịp với tốc độ xử lý thông tin của não.

Mà cũng chính vì nhận được 1 kỹ năng bị động, thậm chí còn là dạng khôi phục Mana nên lượng Mana bẩm sinh của cậu ta không được nhiều bằng những Elf khác, tuy không đến nổi bị vượt gấp đôi nhưng cũng chênh từ 300-400 điểm tùy mỗi cá thể.

Mà tính toán sơ sơ thì Phantom chỉ có thể trụ được khoảng 100 giây trong trạng thái khai hỏa toàn lực, đương nhiên cậu ta cũng chẳng điên tới mức lãng phí Mana đến như vậy vì cây nỏ này còn những khả năng khác nữa.

Như là mũi tên bùng nổ hoặc đổ xúc sắc để quyết định xem các mũi tên sẽ mang tới những thuộc tính debuff gì 1 cách hoàn toàn ngẫu nhiên và không khống chế được, ngoài ra thì chiếc nỏ này cũng có 1 giá đỡ tay riêng.

Nó có thể được sử dụng như 1 chiếc nỏ bình thường hoặc là 1 chiếc nỏ ẩn được lắp đặt trên phần giáp tay đi kèm, tức cây nỏ có khả năng thay đổi hình dạng nếu như kết hợp với giáp tay được chế tạo riêng này.

Đương nhiên chúng đều được Durinn dành hết tâm trí vào nên giáp tay cũng có khả năng bảo hộ, có 1 điều đáng tiếc duy nhất là nó chỉ là 1 vật phẩm lam và dùng cho lv 1 trở lên nên thuộc tính không được khá khẩm cho lắm.

Đương nhiên nếu gặp được 1 thợ rèn tài năng thì họ có thể đúc lại được để thăng phẩm nhưng hiện tại Việt không nghĩ trong 9 realms có ai có thể đạt tới được trình độ như vậy, có thể 3 Hecatonchires của Hy Lap có thể nhưng còn khá lâu nữa bọn họ mới đạt tới trình độ như vậy.

Mà tạm thời bỏ chủ đề đó qua 1 bên bởi vì hiện tại Phantom đã tới được nơi mà cậu ta cần tới rồi, đó là 1 ngôi nhà gỗ nhỏ được xây dựng gần 1 dòng sông cũng như sử dụng guồng nước để làm 1 công việc gì đó.

Tuy Việt không biết liệu chuyện xây dựng 1 lò rèn gần sông liệu có gây ra ảnh hưởng gì đó tiêu cực đến quá trình rèn đúc hay không nhưng cậu ta đã bắt đầu nghe thấy được tiếng búa sắt v·a c·hạm với phôi kim loại rồi.

Thorin trên thực tế không phải là đứa được Durinn chú ý tới trong dàn thế hệ sau nhưng nếu phải nhận xét thì Việt sẽ nói cậu ta là 1 Dwarf rất giỏi trong mặt thiết kế, tay nghề tuy không bằng được như những đứa nổi bật nhưng những sáng kiến của cậu ta vẫn là 1 thứ gì đó rất khác bọt so với những đứa còn lại.