Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Unknown World

Chương 16: Quà cưới.




Chương 16: Quà cưới.

"Lão bất tử, đây là nhóm cuối cùng rồi, lão làm cái gì thì nhanh nhanh lên đi chứ đêm muộn lắm rồi đấy, sáng mai tôi còn phải qua Qatar đấy, dạo gần đây đơn hàng tự dưng tăng lên 1 cách mất kiểm soát."

Lúc này thì lão bất tử đang ngồi trên 1 đống xác c·hết, đây là căn của tộc trưởng, là vốn liếng của ông ta sau hơn 20 năm cầm quyền, tất cả đều là do chính ông ta bồi dưỡng mà lên, tất cả là để phục vụ cho mục đích đưa quyền kiểm soát của Ngô thị vào tay của nhà ông ta mãi mãi về sau.

Đương nhiên tất cả chỉ là viễn vông vì mấy chuyện vớ vẩn mà ông ta làm sao mà đám thế hệ trước không biết được? Chẳng qua là chưa xảy ra thì vẫn còn cơ hội để quay đầu và bọn họ cũng cần 1 lý do chính đáng để ra tay nữa.

Lý do mà Ngô thị bình ổn được xuyên suốt chừng đó năm là bởi vì bọn họ đồng nhất về mặt tâm trí, không si mê quyền lực và chỉ chăm chăm đến việc thờ cúng thần của mình, đương nhiên không phải là không thể sinh ra những kẻ khác thường.

Hệt như tộc trưởng chẳng hạn, không chỉ si mê quyền lực đến mức muốn dùng Ngô thị để tự phong bản thân thành hoàng đế của t·hế g·iới n·gầm mà còn không thờ kính thần linh, chẳng qua những kiểu như vậy thường không có kết cục tốt đẹp là mấy.

Đúng vậy, đây không phải là lần đầu tiên Ngô thị huyết tẩy 1 chi nhánh tách ra từ dòng chính, xuyên suốt từ đó đến giờ bọn họ đã làm không ít lần và đây chẳng qua chỉ là 1 trong số đó mà thôi, chẳng có gì đáng quan ngại cả.

"Tốt lắm, cho tất cả tắm xăng rồi đốt thành tro đi, cho bọn chúng trải qua c·ái c·hết đau đớn nhất để có thể thành tâm xám hối với thần của mình sau khi c·hết."

"Lão không thấy mình hơi lạm quyền sao?"

Vào ngay lúc này thì cũng có 1 nhóm người từ phương xa đi tới, bọn họ là những kẻ còn sót lại từ thế hệ trước, những dư tàn trong khói lửa từ thời đại của Quỷ Tối Thượng và mục đích lần này của bọn họ rất rõ ràng.

"Ta không nhớ là là có phân quyền cho bất cứ ai khác đấy?"

Ý của lão bất tử đã rõ, bà ta là người không được mời tới đây và đương nhiên cũng không phải là kẻ có quyền quyết định vào tối ngày hôm nay, hôm nay ông ta sẽ tự tay đảm nhận mọi chuyện như cái cách mà Ngô thị được vận hành xuyên suốt hàng ngàn năm nay.

"Thời đại chúng ta đã kết thúc, tre già măng mọc, trường giang sóng sau xô sóng trước, g·iết tất cả thì thật lãng phí khi chính bọn chúng cũng đang nắm quyền điều hành bộ máy cấp cao, là những mầm non của Ngô thị chúng ta."

Ngay lúc này từ ngọn núi xác kia bắt đầu lăn xuống 1 cái đầu, cứ như hòn đá vậy, nó va đập và cũng lăn xuống ngay trước mặt bà ta rồi dừng lại ngay dưới chân của bà ta, gương mặt của kẻ đó khiến bà ta hốt hoảng cực độ.

"Từ bao giờ mà sâu bọ có quyền lên tiếng tại Ngô thị vậy? Nghĩ mình sống lâu là đủ để chứng minh được điều gì đó chăng? Ta là Quỷ Tối Thượng, ta nhớ tất cả mặt mũi của những người chị, người anh, người em Ngô thị đã ngã xuống vì ngày hôm nay của gia tộc.

Ngươi biết vì sao không? Bởi vì ta mang trong mình trọng trách của tất cả bọn họ với tư cách là con quỷ duy nhất còn sót lại ở thế hệ này, 1 kẻ như ngươi xứng tầm đàm đạo với ta? Vậy thì nói cho ta nghe thử xem danh hiệu mà ngươi đã được ban tặng đi?

Để thử xem xem liệu đầu óc của ta đã quá mục cằn để nhớ được cái tên của ngươi hay là do bản thân ngươi chẳng là cái gì cả trong thế hệ của ta? Nào nói lên đi, 200 người đang tụ tập ở đây chính là trụ cột của thế hệ con, thế hệ cháu của ta, nói cho bọn chúng nghe về cái tên của ngươi đi."

Ánh mắt đầy sát khí của Quỷ Tối Thượng liếc nhìn xuống mỗi một người trong số bọn họ, trong mắt của lão ta thì bọn họ hệt như 1 đám cặn bã tưởng mình sống đủ lâu là có thể lên mặt dạy đời vậy, lúc trẻ thì không có tiếng nói, lúc già thì cậy lớn tuổi để sai người khác làm trâu làm ngựa cho mình.

Cái đạo lý này lão ta không biết sao? Lão ta chính là ngọn cờ đầu của thế hệ cũ, đám cặn bã thế hệ trước đó kiềm hãm ông ta cũng không ít, nhưng cặn bã không có nghĩa là con cháu cũng là cặn bã, miễn là người Ngô thị thì đương nhiên có quyền được hưởng lợi từ gia tộc.

Nhưng cặn bã mà muốn mang tiếng nói của bản thân ra toàn thể thì trước hết phải chứng minh giá trị của bản thân cái đã, nếu không thì cút xuống dưới mà tận hưởng tuổi già đi, đừng bao giờ lên mặt bởi lẽ bọn chúng không xứng.

Lúc thần đi thần đã mang hầu hết Ngô thị đi nhưng vì có 1 số nhóm không đủ tư chất để trở thành quỷ nên đã bị để lại với mục đích là có thể chuẩn bị cho lần kế tiếp này, đúng vậy, tổ tiên của Ngô thị hiện tại chính là cặn bã.



Nhưng đến cuối cùng thì cặn bã vẫn sinh ra được quỷ đấy thôi, cặn bã không có gì là sai cả, chẳng qua là cặn bã mà không tự giác ngộ được rằng bản thân là cặn bã để cố gắng củng cố đời sau thì đến cặn bã cũng không bằng mà thôi.

Nhóm bà lão kia bị ánh mắt của lão bất tử làm cho run sợ, kết hợp thêm 200 người đứng đằng sau ông ta nữa thì lại càng đuối lý hơn, như ông ta đã nói, thế hệ ông ta chỉ còn lại mình ông ta là quỷ, còn lại chỉ là những kẻ không xứng đáng.

"Ngươi ... ngươi không sợ bị thần phạt hay sao? Mỗi tộc nhân của Ngô thị đều được thần đích thân bảo hộ, ấy vậy mà ngươi lại ra tay tàn sát chính đồng bào của mình, ngươi đến cầm thú cũng không bằng."

"Hahaha, mấy nhóc nghe thấy chưa? Đó là lý do mà không phải ai cũng được vào đại sảnh bên dưới lòng đất của Ngô thị đấy, nếu hành động của ta là sai trái thì đương nhiên ta đồng ý sám hối trước thần nhưng trong 10 điều do thần để lại thì điều thứ 7 ghi gì nào mấy nhóc?"

200 người đồng thanh.

"""Điều 7: Tuy ta không đặt quá nhiều sự kỳ vọng lên các ngươi nhưng bị bỏ ở lại có nghĩa là đã thua những người khác, có thể thế hệ mai sau của các ngươi có thể về được chính tộc nhưng nên nhớ rằng các ngươi là kẻ đến sau và kẻ đến sau tự khắc có con đường của chính mình."""

"Đúng vậy, 'kẻ tới sau tự khắc có con đường của chính mình' và đám cặn bã kia đã chọn con đường trảm thảo trừ căn, rất bá đạo nhưng là con đường duy nhất để thế hệ mai sau của bọn họ không quên đi sự ô nhục mà bọn họ đã phải nếm trải vào cái ngày mà thần rời đi với tư cách là những kẻ bị vứt bỏ ở lại."

Sáng hôm sau, Việt dậy từ sớm để đi ra khu chợ đầu mối rồi mua cả 1 đống đậu đỏ cùng đậu Hà Lan về, thật sự thì cậu ta cũng không biết liệu chúng có hiệu quả thật không nhưng dù sao thì nó cũng đáng để thử.

Đậu đỏ thì làm súp, dư lại thì làm chè ăn dần, đậu Hà Lan thì trực tiếp mang đi ngâm để giữa trưa dùng đến, ngoài ra thì Việt còn mua thêm 1 số thứ khác để làm món Ful Medames mà cậu ta mới học được trên mạng vào ngày hôm qua.

Thêm cả món bữa sáng thời thơ ấu của đầu bếp hay ví bạn như con lừa nữa, nói chung thì chúng hầu hết đều là những món liên quan đến đậu dù ít hay nhiều, chủ yếu là do bản thân Việt cũng chẳng biết mình nên làm món gì nữa.

"Cậu chủ có cần tôi phải giúp gì không ạ?"

Lúc này thì từ góc tối của hành lang cũng bước ra 1 người đàn ông, dựa theo giọng nói thì anh ta là Tú nếu như Việt nhớ không lầm, là 1 vị trợ lý còn lại bên cạnh cô ấy, đương nhiên hồ sơ mà cô ấy đưa cho cậu ta cũng là giả nên đương nhiên cậu ta không rõ đằng sau lớp da kia là ai.

"Chúng ta từng gặp qua nhau rồi sao?"

Việt vẫn quay lưng lại với người đàn ông đó để tiếp tục công việc nấu nướng của mình, dù sao mấy thứ đồ tinh bột này cũng phải chú ý, nhất là đậu, để lâu quá nó nát bấy ra thì lại mất đi độ ngon và dưỡng chất của nó.

"Đúng vậy, chúng ta quả đúng là từng gặp qua nhau rồi."

"Vậy sao? Ta không nhớ bên cạnh cô ấy có ai sở hữu bước chân kỳ quặc như ngươi cả, đúng hơn thì tại sao bước chân của ngươi lần này lại chậm rãi hơn vậy? Nó không giống với Ngô thị vì Ngô thị không đào tạo ra 1 sản phẩm kém chất lượng như vậy.

Lớp da này chắc dùng thích lắm nhỉ? Mà nếu ngươi tới đây để á·m s·át ta thì thật sự quá đen đủi rồi, nếu ngươi tới sớm hơn 1 ngày thì có lẽ ta đ·ã c·hết nhưng đáng tiếc là ngày hôm nay thì không được rồi."

Tiếng bước chân bắt đầu vang vọng khắp các góc tối, tối hôm qua đ·ã c·hết rất nhiều người nên đương nhiên để đảm bảo sự an toàn cho bên này thì cũng đã có 1 số người được phái tới đây để giăng dây trong khu vực này.

"Ngài vẫn nghĩ tôi đã đi tới được tận đây rồi mà sẽ phải ra về trắng tay sao?"

"Trắng tay hay không thì phải xem mới biết được, nhưng ngươi nói đúng, ta cảm nhận được rằng ngươi tới đây với mục đích khác, hơn cả là ta tin tưởng lão Will, ta tin rằng ông ấy sẽ không để ta hay cô ấy phải c·hết vào ngày hôm nay."

"Thú vị lắm, đúng là ta tới đây vì mục đích khác thật, nhưng ngươi vẫn không 1 lần muốn quay lại nhìn ta hay sao?"



"Biết hay không giờ cũng chẳng quan trọng nữa, tới được mà đi cũng được, trừ khi là Tử Thần trong truyền thuyết ra không thì chỉ có thể là 1 lực lượng siêu nhiên nào đó, bởi vì trên đời này chẳng có kẻ phàm nhân nào có thể đi lại giữa doanh trại địch 1 cách thản nhiên như thế này kể cả lão bất tử kia."

"Hừm, vậy ngươi đoán thử xem ta là ai?"

"Ai mà thèm quan tâm cơ chứ? Nếu đến đây để làm khách thì tôi sẽ nhiệt tình tiếp đãi vì ngày hôm nay là 1 ngày vui của gia đình chúng tôi."

"Ngươi không thể thử đoán xem sao? Dù sao như ngươi cũng biết đấy, thế giới này có năng lực siêu nhiên, chẳng qua là không phải ai cũng có, lỡ như ta là 1 kẻ như vậy và cũng thông qua đó để tới đây nhằm gây hại cho ngươi thì sao?"

"Vậy thì đã không nói nhảm lâu đến như vậy."

"Ngươi không tò mò về chuyện tại sao ngoài hành lang lại có âm thanh mà không 1 ai tới được phòng bếp này hay sao?"

"Năng lực siêu nhiên."

"Ta nghĩ lại rồi, ngươi thật sự rất không thú vị."

"Quá khen rồi, tôi chỉ trở nên thú vị khi ở bên cạnh những người mà tôi quan tâm thôi."

"Vậy ta để lại cặp nhẫn này ở đây, coi như là trả lại duyên phận ngày trước cho Erioh, nếu Ngô thị của hiện tại còn tin vào ta thì nói với bọn họ hãy cố gắng vì lần này ta không muốn thấy cảnh người đi người ở lại nữa."

"Hừm, tại sao không đích thân đi gặp?"

"Bởi vì thiên vị."

"Vậy gặp tôi không phải là thiên vị hay sao?"

"Không, đây chỉ là 1 lần đi trả lại duyên phận mà thôi."

"Vậy không có quà cưới sao? Chẳng lẽ thần của Ngô thị là nghèo đói đến vậy?"

"Đừng nói khích ta, cặp nhẫn này đương nhiên không phải vật phẩm bình thường, nếu cả 2 ngươi cùng mang thì có thể đưa vào game được, hơn cả còn không chiếm ô trang bị."

"Vậy là thiên vị rồi."

"Quả đúng là 1 thằng nhóc khó ưa."

Sau đó cả không gian bắt đầu vỡ toang ra như các mảnh kính rồi lại nhanh chóng hợp lại, vào lúc này thì 1 ông già cũng hốt hoảng chạy tới, sau khi đã xác nhận mọi chuyện vẫn ổn thì ông ta mới thở phào nhẹ nhỏm.



"Cậu chủ vừa gặp phải thứ gì vậy?"

"Cố nhân của Ngô thị, ông ta tới để đưa lại cho chúng ta cặp nhẫn cưới của Erioh gì đó, ông có thể liên lạc với Ngô thị để tra gia phả thử xem liệu trước đây có ai tên Erioh hay không? Ngoài ra thì nhắn với bọn họ là thần của bọn họ đang ngắm nhìn, đây cũng là thử thách cuối cùng của bọn họ."

"Tôi đã hiểu rồi ạ, tôi sẽ đi làm ngay lập tức, sau này thủ vệ sẽ được rải ra những khu vực gần đây nên cậu chủ cùng cô chủ sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề riêng tư đâu ạ, chỉ hy vọng rằng sau này chúng không đụng độ với 1 thực thể siêu nhiên nào khác."

Khoảng 15 phút sau thì Việt cũng mang theo 1 khay đồ ăn vào phòng của cô ấy, đương nhiên cũng đã gõ cửa rồi nhưng vì không thấy động tĩnh nên cậu ta cũng trực tiếp mở cửa đi vào luôn, cậu ta cảm thấy giữa cả 2 hiện tại chẳng còn gì để ngại ngùng nữa cả.

Lúc này cô ấy vẫn đang ngủ hoặc ít nhất là cô ấy muốn Việt nghĩ vậy nên cậu ta tạm bỏ khay đồ ăn trên bàn làm việc của cô ấy còn bản thân thì bật nước nóng cũng như chuẩn bị 1 bộ đồ để thay sau khi tắm cho cô ấy.

Để nhận xét về tủ quần áo này thì ehem, rất người lớn nhưng đồng thời cũng rất trẻ con theo nhiều nghĩa, Việt phải mất 1 lúc để chọn ra được 1 bộ trông khá bình thường trong cơ số những bộ rất khác thường này đấy, giống như đồ lót của cô ấy ngày hôm qua vậy, cô ấy nói đó là đồ lót may mắn hay gì gì đó.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ thì thấy cô ấy vẫn chưa có ý định mở mắt dậy nên Việt cũng ngồi xuống cạnh thành giường rồi bắt đầu ngắm nhìn bộ mặt của cô ấy trong lúc ngủ, đương nhiên ngắm là chính còn khiến cô ấy khó chịu chỉ là phụ.

"Em nên dậy đi, sáng nay chúng ta còn nhiều việc để làm lắm, theo báo cáo mà lão Will gửi cho anh thì tối qua Ngô thị có kha khá n·gười c·hết đấy, tộc trưởng đã bị Quỷ Tối Thượng g·iết rồi, khả năng cao là em sẽ sớm trở thành tân tộc trưởng thôi."

Đến tận lúc này thì cô ấy mới chịu mở mắt dậy, có vẻ như có điều muốn nói nhưng không hiểu tại sao lại không nói được nên Việt cũng tranh thủ cho cô ấy 1 nụ hôn chào buổi sáng luôn, thứ cậu ta cảm nhận được là vị rất lạ, tốt nhất là không nên làm lại kiểu này.

Thấy vẻ mặt nhăn mày của Việt thì cô ấy cũng bắt đầu cười rất tươi, đáng tiếc là giờ 2 chân vẫn chưa lấy lại được cảm giác nên cũng không thể làm gì quá nhiều được dù cho hiện tại cô ấy cũng muốn tiếp tục trêu chọc cậu ta.

"Thứ anh vừa cảm nhận được chỉ là 1 phần rất nhỏ thứ em đã phải nuốt ngày hôm qua thôi, mà chưa chắc mọi chuyện đã đơn giản vậy đâu."

"Đáng lý ra hôm qua em phải đánh răng, súc miệng rồi mới đi ngủ, mà ngồi dậy đi, để anh bế em vào toilet."

Nghe vậy thì cô ấy cũng hết sức hợp tác, dù sao thì sáng nay cô ấy cũng hơi bị đầy bụng rồi, nếu không xả sớm thì có khi lại thành lịch sử đen tối của cô ấy lắm, ngày xưa Việt còn thay tã cho cô ấy mấy lần cơ.

"Còn về chuyện lúc nãy thì chắc em cũng gặp kẻ đó rồi nhỉ? Dù sao anh cũng nghĩ rằng ông ta tới gặp anh không lại không ghé qua chỗ em đâu, dù sao ông ta tới cũng là vì đưa nhẫn cưới cho chúng ta."

Trong lúc cô ấy đang giải quyết bên trong toilet thì Việt vừa giúp cô ấy dọn dẹp giường vừa đá qua chuyện lúc nãy mà cậu ta đã trải qua.

"Ông ấy chửi anh là 1 thằng nhóc rất vô vị nhưng cũng nói rằng anh sẽ trở thành 1 người chồng tận tâm."

"Vậy em có biết gì về cặp nhẫn của Erioh này không?"

"Erioh là 1 trong 3 tộc trưởng tồn tại khi Ngô thị còn trong chế độ 3 ngai, ông ta là 1 huyền thoại sống cách đây khoảng 5 ngàn năm về trước."

"Cái gì? 5 ngàn năm về trước? Ông ta là 1 trong những Ngô đầu tiên nhưng nếu vậy thì vô lý quá, dù sao không lý nào vào cái thời đó đã có chuyện 3 ngai được, Ngô thị là 1 tộc lai giống phải có 1 giai đoạn phát triển, vậy Ngô thị bọn em tồn tại từ trước cả nền văn minh đầu tiên à?"

"Không, lịch sử thế giới chúng ta đã bị các vị thần viết lại, Ngô thị là 1 trong số ít có thể biết về chuyện này vì bọn em là những kẻ bị bỏ lại nhưng đi sâu hơn thì em cũng không rõ, có điều em dám chắc rằng toàn bộ sinh vật sống trên hành tinh này đã bị tẩy não sạch sau sự kiện thần rời đi.

Theo di chỉ được để lại thì Ngô thị tồn tại cách đây khoảng 10 ngàn năm về trước, còn đi sâu hơn thì em không rõ, nhưng về Erioh thì ông ta được miêu tả là có quan hệ rất sâu với thần, món quà cưới của ông ta dâng lên vào ngày cưới của thần là cặp nhẫn kia.

Ngoài ra thì biệt danh của ông ta là Mighty Demon, là 1 trong những Ngô thị mạnh nhất từng được ghi chép, mạnh hơn cả Hắc, nhưng đáng tiếc là ông ta lúc gặp được thần cũng đã quá già rồi, gần cả trăm tuổi nên đã t·ử t·rận giữa chừng trong cuộc chiến thanh lọc Ngô thị để nhất thống 3 ngai thành 1."

"Vậy chắc hẳn đây coi là trả đồ cưới lại đi, vậy chắc hẳn do em là đời sau của ông ta cũng nên."

"Hoặc cũng có thể là anh, dù sao truyền thừa của Ngô thị cũng đã sớm tồn tại từ rất lâu về trước, có bị phân nhánh ra cũng là dễ hiểu, nhất là sau khi trải qua 3 ngai chiến, 1 số người chạy loạn xong kết hôn và định cư bên ngoài cũng là dễ hiểu."