Chương 14: Ngô thị trước đây.
Cả 2 bước vào khách sạn với tư thế là Việt bồng công chúa trên tay và bước ra cũng tương tự như vậy, khác ở 1 chỗ là bọn họ đã quần nhau được hơn 7 tiếng và cô ấy không đi nổi nên mới phải làm kiểu này.
Hơn cả nhìn thế tình thế như thế này khiến Việt muốn cười chảy cả nước mắt, nhất là khi tới tận bây giờ cô ấy vẫn cảm thấy xấu hổ vì quyền kiểm soát không thuộc về cô ấy mà thay vào đó thì cô ấy mới là bên yếu thế.
"Em thực sự nói rất to nhưng đến lúc thực sự làm rồi lại thì không biết phải làm gì, chắc hẳn em đã rất hốt hoảng nhỉ? Thật ra thì lúc đó anh cũng lo sợ mình sẽ làm gì đó sai nhưng ai ngờ đến cuối cùng thì anh vẫn chiếm được ưu thế."
Cô ấy lúc này cũng hệt như con mèo con vậy, ngay lập tức nhảy dựng lên và phản ứng lại, Việt thấy vậy thì lại càng vui hơn bởi vì cậu ta biết rằng đây thực sự là khoảnh khắc mà cậu ta cảm thấy hạnh phúc nhất, đó là được trêu chọc người mà mình yêu.
"Vậy giờ con mèo nhỏ của chúng ta muốn ăn gì nào? Mà thực sự nhìn em bây giờ tàn tạ thật, đây là lý do mà chúng ta không nên làm quá sớm đây, có nhiều thứ cứ để từ từ rồi làm cũng được, làm sớm chỉ thiệt thân."
Nghe vậy xong thì cô ấy ngay lập tức bày ra 1 vẻ mặt giận dữ, thực sự thì ai mà ngờ được bản thân lại có 1 ngày như thế này cơ chứ? Bây giờ bước đi còn không nổi nữa, trong khi đó cô ấy còn được đào tạo thể chất từ nhỏ mà vẫn bị như thế này đây.
"Em no rồi."
"Đừng như vậy, em nên quan tâm đến cơ thể của mình hơn, mà thật ra anh cũng không ngờ là em lại thành ra như thế này, thật sự rất khó hiểu, mà như em thấy đấy, nhu cầu của anh cao hơn so với em đã tưởng đấy."
"Hừm, nó thực sự rất đau đấy, anh thử bị hành xác liên tục thử xem có thảm như em không? Anh thực sự không cho em nghĩ, mà rõ ràng anh mới là tên biến thái ở đây, ngay trong lần đầu anh đã làm cả 2 lỗ rồi còn bắt em nuốt nữa."
Nhắc đến ngang đoạn này thì Việt cũng rất xấu hổ, thực sự không biết phải nói gì cho phải, đúng là cậu ta có những tư tưởng t·ình d·ục hơi quá thật, huống hồ đây còn là lần đầu của cả 2 nữa nên nó lại càng cho thấy tư tưởng cậu ta bệnh hoạn đến độ nào.
"Ehem, anh thực sự xin lỗi, thật ra giờ nói chịu trách nhiệm vào lúc này cũng bằng thừa nhưng anh nghĩ gì em nên ăn uống rồi nghỉ ngơi đi, thể trạng hiện tại của em không được tốt lắm đâu, nghỉ ngơi là cần thiết."
Thấy được ánh mắt quan tâm của Việt hướng về thì cô ấy cũng hít 1 hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra đôi chút rồi bắt đầu dùng tay phải của mình vuốt ve lấy phần gò má của cậu ta với 1 ánh mắt cực kỳ nhu hòa.
"Anh đang trở thành giống 1 người mẹ hơn cả mẹ của em rồi đấy, lúc nãy em còn có ý định trêu chọc anh cơ nhưng nhìn thấy vẻ mặt như thế này thì em có chút không nỡ rồi, nhưng mà không hiểu tại sao em vẫn muốn nói là lúc nãy anh tống vào người em hơi nhiều nên hiện tại em không muốn ăn gì nữa cả."
Sau đó cô ấy ngay lập tức chuyển sang 1 nụ cười tinh nghịch rồi xoa xoa phần bụng của mình, Việt thấy vậy cũng không biết phải nói gì hơn, đúng là trong t·ình d·ục cậu ta có hơi quá thật, cậu ta thực sự cảm thấy rất có lỗi với cô ấy.
Thậm chí đến mức độ nước mắt Việt bắt đầu rơi lả chả vì cậu ta đang đặt ra những giả thuyết về rất nhiều khả năng khác nhau có thể diễn ra và quan trọng nhất là cậu ta sợ nhất viễn cảnh cô ấy sẽ rời xa cậu ta vào 1 ngày nào đó.
Đúng vậy, tình yêu của cả 2 thực sự rất khó nói, không muốn làm tổn thương lẫn nhau nhưng đều vô tình làm tổn thương đến người còn lại trong quá trình thể hiện tình cảm của mình đối với người đó.
"Nào nào, em chỉ nói đùa thôi mà, mà đáng lý ra em mới phải là người phải khóc ở đây mới đúng, lúc nãy anh cũng khóc 1 lần rồi còn gì, em nói mọi chuyện sẽ ổn mà đúng không? Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau thôi là em đã hạnh phúc rồi nên không có gì phải khóc cả."
1 lúc sau thì cả 2 đã dừng lại ở 1 công viên gần đó để bắt đầu ngồi nghỉ chân lại, đương nhiên chủ yếu là vì Việt, cậu ta thực sự không đủ thể lực để bế cô ấy về tới tận gaming house được nên phải dừng chân lại tại đây để nghỉ ngơi 1 lúc.
"Vì không biết em muốn ăn cái gì nên anh mua đại mỗi thứ 1 cái, hy vọng là em thích chúng."
Từ nãy đến giờ Việt đã chạy quanh các sạp bán đồ ăn vặt tại quảng trường chính của công viên này để mua đồ ăn tối cho cả 2, chúng chủ yếu đều là những món ăn vặt đường phố trong khi cô ấy lại có xuất thân cao quý nên thực sự thì cậu ta không biết món nào vừa miệng với cô ấy.
Còn cô ấy thì đang nhìn lại Việt với 1 ánh mắt hết sức đờ đẫn, cậu ta mang về cả đống đồ ăn, thậm chí nó đầy ắp trong vòng tay của cậu ta nên cô ấy cũng hết muốn nói nổi, nhưng ít ra thì cô ấy cũng biết tất cả đều là vì cậu ta thực sự quan tâm đến tình hình của mình hiện tại.
Sau đó thì cả 2 cũng ngồi trên chiếc ghế công viên rồi nhìn về phía quảng trường nơi mà các hoạt động vui chơi giải trí đang diễn ra với đầy ắp tiếng trẻ con trong khi 1 tay thì nắm chặt lấy tay còn lại của đối phương.
Tuy cô ấy ban đầu không muốn ăn nhưng vì sự quan tâm thái quá đến từ Việt nên vẫn phải cố gắng nuốt trôi tất cả, mà trên thực tế thì những món này cũng ngon hơn cô ấy tưởng, ít nhất là mùi vị của nó đậm đà nhưng cũng hấp dẫn người ăn hơn hầu hết những món mà cô ấy từng được nếm qua.
Về căn bản thì chúng là snack mà lũ trẻ hay ăn trong gaming house, không cần phải được trang trí bài bản trên những chiếc dĩa sang trọng, cũng chẳng cần tới các nguyên liệu cao sang mỹ miều, nó đặc biệt bởi vì nó ngon miệng.
Vào lúc này thì cô ấy cũng để ý tới ánh mắt của Việt, chúng đang hướng tới quảng trường dưới kia, cô ấy cũng từ đó mà đoán ra được cậu ấy muốn cái gì, tuy hơi sớm nhưng cô ấy cảm tưởng chắc hẳn sẽ sớm thôi.
"Cho anh cái này nè."
Cô ấy đút cho Việt 1 cây hotdog Hàn Quốc mà cô ấy đang ăn dở, thực sự thì cái này không ngon lành lắm, nếu so với những cây xiên bẩn mà cậu ta mua lúc nãy được cô ấy ăn hết đầu tiên thì cũng chỉ ở mức khá mà thôi.
"Nếu anh muốn thì em nghĩ sẽ có có thôi."
"Hửm?"
Việt rất hoang mang trước câu nói không đủ nghĩa của cô ấy.
"Ý em là đám nhóc ấy, dù sao em cũng có kinh nguyệt rồi, tuy phải cỡ 2 tuần nữa mới tới nhưng lúc đó làm thêm 1 lần nữa là được, anh ra được nhiều vậy thì không cần phải lo chuyện liệu có dính được hay không đâu?"
Cô ấy vừa đắc ý nói xong thì cũng ăn ngay 1 cú búng trán của Việt, vì rất bất ngờ nên nó cũng khiến cô ấy giật mình lên, may mà đồ ăn vẫn chưa rơi ra không thì rơi hết đống này thì dọn cũng mệt lắm.
"Đau, đây không phải là do anh muốn à?"
Cô ấy vừa xoa xoa trán của mình vừa rưng rưng nước mắt nhìn về hướng Việt.
"Do tính xa quá rồi đấy, mới làm có 1 lần mà đã ra như vậy rồi thì lúc sinh còn như thế nào nữa? Đợi đến khi cơ thể em sẵn sàng thì tính sau, hơn cả anh chỉ đang suy nghĩ về 1 số chuyện vu vơ mà thôi, như thể về nhà để xin lỗi bố mẹ chẳng hạn.
Dù sao chúng ta cũng làm đến nước này rồi, cưới em là điều chắc chắn dù có muốn hay không thì anh vẫn sẽ cưới, có điều hiện tại mọi chuyện khá là loạn rồi, tân tộc trưởng Ngô thị mất lần đầu của mình trước khi cưới tuy không sao nhưng lời ra tiếng vào cũng phiền phức lắm.
Hiện tại cưới luôn cho nóng, đương nhiên theo tính toán của anh thì chắc phải tận năm sau mới được nhưng hiện tại em vẫn chưa đến tuổi trưởng thành nên dù trên danh nghĩa đã là tộc trưởng nhưng quyền hạn vẫn là do lão già kia nắm.
Cưới trước khi em lên làm thì mọi chuyện sẽ ổn hơn, kể từ nay anh cũng sẽ hết lòng trợ giúp em, dù sao sản nghiệp cũng vào tay của thằng em anh hết rồi, chẳng cần quan tâm đến mấy chuyện đó nữa."
Nghe xong thì cô ấy cũng sững người trước khả năng phân tích vấn đề của Việt, thực sự thì đúng là vua chưa lo mà quan thần đã loạn hết cả lên, đương nhiên đây cũng là 1 vấn đề đáng để nói do Ngô thị là 1 gia đình cực kỳ lớn.
Trong thế hệ của cô ấy có rất nhiều đối thủ, tuy hiện tại thì mọi chuyện có vẻ yên bình với việc cô ấy đang chiếm lấy ưu thế nhưng nếu cô ấy bị ảnh hưởng thì khả năng cao là sẽ diễn ra thời kỳ đổ máu xuyên suốt mấy chục năm như lần tranh chức tộc trưởng lần trước.
Việt muốn kết hôn sớm là để buộc chặt gia tộc Trần của cậu ta với nhân mạch của cô ấy, hơn cả đến lúc đó thì cậu ta cũng sẽ có thể danh ngôn chính thuận ra tay giúp cô ấy giải quyết nhiều chuyện hơn trong tương lai.
Hơn cả giờ Việt hỏi cưới cô ấy cũng rất đơn giản, dù sao thệ ước trao giống của cả 2 vẫn còn, ràng buộc của cả 2 từ trước là có chức không phải là không, hơn cả mấy lão bất tử của Ngô thị lại càng không có lý do để từ chối hôn sự lần này trừ khi bọn họ muốn đánh mất tính trạng gen của cậu ta.
"Vấn đề đó đúng là quan trọng thật nhưng anh không nghĩ chúng ta nên buông bỏ tất cả để cùng nhau sống 1 cuộc sống mà không phải vướng bận những thứ khác sao? Ngay từ đầu em cũng chẳng tham lam gì chức vị tộc trưởng, chẳng qua là có nó thì có thể ép anh c·ướp em dễ hơn thôi."
"Em suy nghĩ quá đơn giản rồi, nếu chúng ta nhượng bộ thì có nghĩa là chúng ta yếu đuối, giả sử bọn chúng có thể tha chúng ta đời này đi nữa thì đến đời con chúng ta cũng khó mà làm nên chuyện được nhất là khi giờ thanh thế của em cũng đang thịnh quá mức.
Tuy trong lịch sử không phải là không có trường hợp nữ tử trở thành tộc trưởng Ngô thị nhưng đó chỉ là trưởng hợp thiểu số trong thiểu số, chưa kể mỗi cuộc chiến phân định tộc trưởng ít nhất cũng phải kéo dài hàng chục năm là ít, giờ mới 14 tuổi em đã được cho cây quạt kia rồi thì đến người ngoài như anh cũng thấy có mùi.
Tuy anh không rõ em đã bằng cách nào nhưng chắc chắn nó đã chọc giận đến những đối thủ còn lại và đương nhiên bọn họ cũng sẽ không bao giờ bỏ lỡ mất cơ hội lý tưởng như thế này để hạ bệ em xuống đâu."
Đến ngang khúc này thì cô ấy đã nắm lấy mũi của Việt để cậu ta hạ nhiệt xuống, đây cũng là cách mà cô ấy mới phát hiện ra lúc nãy thôi, nhưng đương nhiên nó chỉ thực sự có hiệu quả khi cậu ta muốn dừng lại mà thôi.
"Thật ra khi tới tìm anh thì em đã phải thỏa hiệp rất nhiều rồi, 1 trong số đó là chuyện cắt giảm 1 số đặc quyền mà em đang có nên nhiệt độ của cuộc đua tranh chức tộc trưởng đã ngay lập tức nóng lên vào lúc đó.
Thật sự thì nếu anh quyết định sống như quý tử nhà họ Trần thì em đã đỡ đi phần nào nhưng cũng chính vì anh tự hạ thấp giá trị của bản thân nên em cũng được lợi 1 số thứ khi phải bỏ 1 cái giá thấp hơn đã tưởng.
Giờ thì cuộc chiến đã bắt đầu rồi, anh thấy trên bảng xếp hạng lv không? Phải tới hàng ngàn người chơi đạt lv 4 và trong đó thì hàng trăm đạt cận lv 5 vào sáng ngày hôm nay, tất cả bọn họ đều là ứng cử viên cả đấy.
Những kẻ còn lại phần nhiều là phe phái ủng hộ bọn họ, đương nhiên cũng có người của em trong đó, giờ Unknown World đã trở thành chiến trường để Ngô thị có thể chọn ra được tộc trưởng đơi kế tiếp rồi.
1 trong đặc quyền mà em đã đánh mất là phải mất 1 ngày sau khi game được chính thức khai mở, nó cũng là ngày hôm nay luôn nên em đề nghị chúng ta đi hẹn hò, bởi lẽ trong luật chơi thì ngày hôm nay em không được đăng nhập vào game."
"Vậy lũ trẻ cũng là phe phái của em?"
"Đúng vậy, chúng là con cái của những người dưới trướng em, thật ra em không muốn nói dối anh đâu nhưng dù sao đó cũng là chuyện của em, anh tốt nhất là không cần quan tâm đến, có thể ở bên anh là em đã hạnh phúc lắm rồi."
Lúc này thì Việt bắt đầu khóc nấc lên, nó đến quá bất ngờ nên cô ấy cũng không rõ nguyên do.
"Hic, vậy ra đây là lý do mà em phải chiến đấu liên tục trong game sao? Tất cả là vì để tạo 1 khoảng cách đủ lớn? Tại sao em không chờ đến khi em trải qua lễ trưởng thành rồi mới tới gặp anh? Không phải lúc đó mọi chuyện sẽ ổn hơn rồi sao?"
"Bởi vì em không chờ được nữa, 8 năm vắng bóng anh em đã gần như phát điên lên rồi, em đã cố gắng quên anh để tập trung vào chuyện đại sự trước mắt nhưng cố đến bao nhiêu cũng không thể được.
Hơn cả em muốn xuất hiện trước mắt anh với cương vị chỉ là 1 Châu tiểu thư như ngày trước chứ không phải là tân tộc trưởng của Ngô thị, còn cả Unknown World nữa, em lo sợ rằng anh sẽ lãng phí mất thời gian mà bỏ đi cơ hội tốt nhất, đến lúc đó dù em có đăng đỉnh đi nữa mà mất đi anh thì cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa?"
Cô ấy bắt đầu mất kiểm soát rồi đổ vào trong lòng của Việt, mớ đồ ăn cũng rơi hết xuống đất và giờ đây thì cô ấy đang gối đầu vào bắp chân của cậu ta để ngắm nhìn bầu trời ở trên cao kia, trông thì thật gần nhưng lại xa đến không tưởng.
"Nên từ giờ chúng ta không còn nợ nhau gì nữa nhé?"
"Không, anh vẫn còn nợ em 1 đứa con theo như thỏa thuận ban đầu của chúng ta."
"Chuyện đó thì để sau cũng được, hiện tại phải lo những chuyện sắp tới cái đã, anh sẽ cố gắng giúp em trong hành trình sắp tới nhưng tại sao em lại chọn địa ngục của Thiên Chúa giáo? Đương nhiên nếu em không muốn thì không cần phải nói với anh đâu."
"Bởi vì Ngô thị."
"Vì Ngô thị? Ngô thị có cái gì đó rất bí ẩn liên quan đến Unknown World sao?"
"Tổ tiên của em là người hầu của 1 vị thần, năm xưa khi phong thần chiến diễn ra thì vị kia đã mang hết toàn bộ những kẻ có dấu hiệu của quỷ đi, chỉ để lại những kẻ yếu đuối không đủ khả năng để ra ngoài kia ở lại với mong muốn rằng vài ngàn năm, khi bọn họ quay lại thì bọn em đã đủ xứng đáng."
"Vậy đó là lý do mà em chọn địa ngục?"
"Đúng vậy, ngoài ra thì huyết mạch của em cũng hơi đặc biệt, vị thần được Ngô thị thờ phụng có 1 người vợ mang xuất thân là tộc trưởng của Ngô thị, huyết mạch của bà ấy cực kỳ đặc thù và không thể di truyền được."
"Vậy em may mắn xoay vào ô huyết mạch của bà ấy rồi ngay sau khi thức tỉnh thì được chọn làm tộc trưởng đúng không?"
"Đúng vậy, tòa tháp cũng vì thấy em đặc thù nên đã cho em 1 số đặc quyền nhất định tại Unknown World do vị tộc trưởng kia có xuất thân cực kỳ đặc thù, tuy không quá rõ nhưng so với vị thần mà Ngô thị tôn thờ thì ngài ấy còn mạnh hơn rất nhiều.
Ngoài ra khả năng của em chính là thấy được những dây duyên phận và có thể ảnh hưởng nó ở 1 mức độ nào đó, kể ra thì khả năng của nó hệt như Enmusubi của Thần đạo trong thần thoại Nhật Bản vậy.
Ngoài ra thì em còn có thể đọc được những suy nghĩ trên dây duyên phận nếu em có đủ hiểu biết về các đối tượng đó, chính vì thế nên em rất rõ anh đang nghĩ cái gì, hôm qua khi anh nói dối em thì em cũng ngay lập tức nhận ra nhưng chẳng qua là không muốn vạch trần ra mà thôi."
Ngay lúc này thì Việt cũng nhận ra chuyện cô ấy đã biết rõ mấy cái suy nghĩ bậy bạ trong đầu của cậu ta rồi, hèn gì cô ấy công kích mà không hề ngại ngùng gì, té ra là cô ấy đã biết từ trước cậu ta đang nghĩ cái gì trong đầu.
"Ehem, vậy ra đây là lý do mà em nói là chỉ khi anh trở thành người của Ngô thị thì em mới kể những rắc rối mà em đang vướng phải, nhưng đặc quyền trong Unknown World của em là gì?"
"Không nhiều, nó chỉ giúp em có thể trao đổi vật phẩm với người chơi khác trong cả 9 sever, đương nhiên em muốn anh nhờ Durinn đúc đồ cho em rồi, quen biết được 1 trong 2 thủy tổ của tộc Dwarf thật ra là 1 ưu thế quá lớn của chúng ta rồi, em thực sự rất may mắn khi có anh ở bên."
"Ừm, anh sẽ làm như vậy ngay sau khi trở về, mà giờ cũng muộn rồi nên chắc cả 2 ta cũng nên về thôi, tý nữa về tới nơi thì anh cũng sẽ gọi điện cho cha của anh để chuẩn bị mọi thứ từ trước, hy vọng mọi thứ sẽ ổn thỏa."
"Không cần phải quá lo lắng đâu, em tin rằng rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, mà em mệt quá, xin lỗi vì phải tạo phiền phức cho anh rồi."
"Không sao, cứ ngủ đi, dù sao ngày hôm nay em cũng đã vất vả rồi."