Chương 13: Mất kiểm soát.
"Tại sao em cảm giác có cái gì đó sai sai ấy nhỉ?"
"Hửm? Không phải em muốn đi hẹn hò à?"
Buổi sáng ngày hôm nay của cả 2 cũng khá đơn giản, sau khi rời khỏi cái câu lạc bộ kia thì cả 2 đã đi tới 1 khu vui chơi gần đó, đây không phải là lần đầu tiên Việt tới nơi này nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta làm người dẫn đường.
Thực sự thì những lần trước đi chủ yếu là do đám Phantom Stranger kéo đi sau mỗi mùa thi đấu kết thúc, căn bản cũng khá vui nhưng đáng tiếc là 2 năm gần đây Việt cũng chẳng đến đây nữa nên đã có rất nhiều thứ khác biệt so với cậu ta nhớ.
Ít ra thì với những thứ mà Việt biết thì vẫn đủ để dẫn 1 người hoàn toàn không biết gì về mấy nơi như thế này đi 1 vòng xung quanh được, cả 2 đã trải qua 1 khoảng thời gian khá thú vị, nếu như không phải nói là rất hạnh phúc.
Sau đó thì cả 2 ghé qua 1 tiệm cafe gần đó để nghỉ chân và ghé qua khu phố chợ kế bên để mua sắm 1 số thứ nhằm chuẩn bị cho chuyến pinic vào trưa nay, hiện tại thì bọn họ đang ngồi dưới tán cây trên đồi để tận hưởng buổi pinic này.
"Nhưng theo như em nghiên cứu thì đáng lý giờ anh phải kéo ai tới 1 khách sạn nào đó trong khi em lưỡng lự rồi ...."
Nghe đến ngang đây thì Việt cũng nhanh tay đút thẳng cho cô ấy lát bánh mỳ trứng trên tay mình, dù sao ngày hôm nay cũng khá đẹp trời nên vào lúc này cũng không phải chỉ có 1 mình bọn họ trên ngọn đồi này.
"Rồi rồi ăn đi, em hình như trông chờ hơi quá vào lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta rồi đấy."
"Vậy còn bị đám côn đồ bám đuôi thì sao?"
Cô ấy hỏi bằng 1 cách hết sức ngờ nghệch, Việt cũng chẳng biết là do cô ấy thực sự không biết hay là do cô ấy đang cố tình hỏi để trêu chọc cậu ta nữa, nếu rơi vào trường hợp thứ nhất thì cô ấy xem quá nhiều Drama rồi.
"Trên thực tế mấy thứ đó rất ít khi xảy ra, giờ người ta cũng văn minh hơn rồi, có thì vẫn có nhưng cũng ít lắm, mà cũng đúng thôi, dù sao em cũng là tiểu thư được nuôi trong nhà kính mà, không biết cũng là bình thường."
Việt nói mang đầy ý trêu chọc cô ấy, đàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn không phải là nói cho vui, đương nhiên cô ấy cũng không để yên cho cậu ta muốn làm gì thì làm mà trực tiếp đè ngược cậu ta ra.
"Vậy thì thử làm dơ bẩn em những thứ trần tục bên ngoài này đi?"
Khi bị đè xuống thì Việt đương nhiên cũng ra sức giãy dụa nhưng hoàn toàn vô ích, huống hồ v·ết t·hương vẫn còn đó nên tay trái của cậu ta gần như bị phế đi nữa, mọi người ở gần đây cũng nhìn vào rồi liên tục bàn tán về 2 người bọn họ.
"Tới lúc nào đó thì anh sẽ làm nhưng em không cảm thấy tư thế chúng ta hiện tại hơi bất ổn à?"
Nghe thấy vậy thì cô ấy cũng chỉ khẽ mỉm cười, sau đó cô ấy cầm lấy 1 quả dâu trong giỏ đồ pinic rồi đút thẳng vào miệng của mình và lấy tay vuốt nhẹ 1 bên tóc của mình lên để cúi người xuống thực hiện 1 nụ hôn nồng cháy với Việt.
Lưỡi của cả 2 bắt đầu ôm lấy những mảnh của quả dâu tây, phải khoảng 1 lúc sau thì cả 2 mới chịu buông nhau ra trong khi vẫn còn vài dây nước miếng liên kết lại, những cặp đôi cạnh đó thấy vậy thì cũng bắt đầu đua đòi làm theo.
Cặp chưa có nụ hôn đầu thì lấy hết dũng khí để làm, cặp đã có rồi thì chỉ trao cho nhau 1 nụ hôn đơn giản nhưng lại là kết tinh thứ tình cảm mà bọn họ đã chắt chiu bấy lâu nay, tuy không ngọt ngào khi nhìn vào nhưng lại ẩn chứa đầy đủ tình yêu mà bọn họ muốn trao cho nhau.
"Lần này khá hơn rồi đấy, tuy loại dâu này không được như em tưởng nhưng vẫn khiến lần này ngọt ngào hơn rồi."
Ngay lúc này thì Việt cũng bật dậy rồi dùng 2 tay ôm lấy phần eo của cô ấy, tuy bản thân cô ấy cũng thấy rất bất ngờ nhưng cũng tràn đầy chờ mong, đáng tiếc là cậu ta chỉ đặt cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình và tiếp tục phết mứt lên những lát bánh mỳ rồi đưa cho cô ấy 1 lát.
"Anh thực sự muốn em tức điên lên cho bằng được à?"
Vừa nhìn lát bánh mỳ trên tay cô ấy vừa giận dữ nói, thực sự thì cô ấy muốn dùng khung cảnh cùng những cặp đôi xung quanh này để thúc đẩy hành động của Việt, ai ngờ cậu ta vẫn cứng hệt như đá tảng vậy, không thể lay chuyển.
Còn Việt ở bên cạnh thì chỉ rặn ra 1 nụ cười thật tươi rồi cắn lấy lát bánh mỳ được phết lên mứt dâu, phủ thêm 1 lớp đường mỏng cùng 1 số loại vụn trái cây khô trên đó, nó thực sự ngon hơn những gì mà cậu ta đã tưởng, bị cái là hơi nhiều đường.
Hơn cả vì tham lam cắn 1 miếng khá to lên vẫn có 1 chút bụi đường bám vào bên trên khóe miệng cùa Việt, thấy vậy thì cô ấy cũng lấy khăn lau ra để giúp cậu ta lau sạch nó, tất cả là bởi vì cô ấy biết dù mình có mạnh bạo hơn nữa thì tên đầu sắt này vẫn vậy thôi, nên cũng phải trộn thêm nhu hòa vào nữa để khiến mọi thứ mềm dẻo ra.
"Thật ra thì mục tiêu của anh ngày hôm nay là cho em thấy sự bình thường trong cuộc sống thôi, tuy nó bụi bặm, tuy nó nhìn rất vất vả nhưng ít ra thì nó cũng cho chúng ta cảm giác bình thường, thứ mà những kẻ như chúng ta rất ít khi được trải qua."
8 năm qua Việt đã trải nghiệm qua rất nhiều thứ, có vui có buồn, có khó khăn có đau khổ, có dằn vặt có tự hào, có giàu sang có vui vẻ, có tất cả những gì mà cậu ta không bao giờ nghĩ mình sẽ mắc phải nhưng cũng đồng thời thiếu vắng đi thứ mà cậu ta trân trọng nhất.
Trước đây thì Việt vẫn luôn coi khoảng thời gian kia tuy có rất nhiều vấn đề nhưng chắc chắn sẽ là những khoảnh khắc mà cậu ta cho là đáng sống nhất đời này với những trải nghiệm muôn màu khác nhau bên trong nó, có điều giờ thì cậu ta đã đi ra 1 vùng trời mới.
Giống như lão ngư dân cùng chiếc thuyền của mình vậy, lão ta hàng ngày vẫn cùng nó đi trên vùng biển thân thuộc, đầy ắp các kỷ niệm để mưu sinh cho bản thân nhưng khi về già rồi thì lão ta quyết định cùng nó du ngoạn 1 lần cuối cùng tại vùng trời xa xa ngoài kia.
Việt bắt đầu với rất nhiều thứ nhưng vì gánh nặng quá khứ nên đã quyết định bỏ lại tất cả để tìm kiếm vùng trời cho riêng mình, cậu ta vẫn tưởng là vùng trời mình để to, đủ rộng nhưng ai ngờ nó thật trống trải so với thứ mà cậu ta thực sự mong muốn.
14 tuổi là 1 độ tuổi có rất nhiều những suy nghĩ non nớt, Việt rời khỏi nhà với mong muốn trở thành kẻ xứng đáng nhưng khi lấp ngã đủ nhiều thì cũng dần dần nhận ra rất nhiều chuyện và cũng vì thế mà cậu ta cũng dần từ bỏ mục đích ban đầu của mình.
Giá trị của Việt thực sự quá sức nhỏ bé so với những thứ mà cậu ta đã từng được chứng kiến trong quá khứ và rồi cậu ta cũng bắt đầu biết thân biết phận khi chấp nhận buông bỏ sự quyết tâm trong lòng dù nó rất đau khổ để sống 1 cuộc đời mà cậu ta cho là đúng nghĩa.
Chính vì thế nên Việt mới coi khoảng thời gian kia là khoảng thời gian mà cậu ta thực sự đang sống nhất, tất cả đều đúng cho đến khi cuộc gặp mặt ngày hôm qua diễn ra và 1 lần nữa kéo cậu ta trở lại với mục đích ban đầu của chính mình, về căn bản là cậu ta 1 lần nữa bị conditinhyeu quật ngã.
"Anh đã cố gắng đủ nhiều trong những năm qua rồi, thật sự thì nó rất hài hước theo nhiều nghĩa đấy, em đã cười rất nhiều khi biết anh cố gắng vì cái gì nhưng càng lớn dần thì em lại càng hiểu tại sao anh lại buông bỏ em.
Trèo cao thì ngã đau, anh thực sự rất ngu ngốc khi quyết định đi thang máy từ trên đỉnh núi xuống chỉ để có thể tự mình leo lại lên trên thêm 1 lần nữa để rồi gục ngã giữa chưng ở 1 ngôi làng nhỏ ở lưng chừng giữa núi.
Thật đáng thương, anh không biết em phải cố gắng đến bao nhiêu để chỉ có thể kiềm nén bản thân không tới gặp anh và cho anh 1 đấm để tỉnh ngộ lại đâu, thực sự rất rất ngây thơ, nhưng đồng thời em cũng muốn anh mãi mãi ngây thơ như vậy khi ở bên cạnh em.
Hệt như 1 chú thỏ ở vùng thôn quê lên thành phố với 1 ước mơ cháy bỏng là thanh lý hết đống t·ội p·hạm nhưng ai ngờ lại bị thực tế xã hội quật cho hoài nghi nhân sinh vậy, khác ở chỗ anh không phải là cái thôi, nếu giới tính chúng ta hoán đổi cho nhau thì chắc chắn em không để anh bò khỏi giường đâu."
Cô ấy vừa xoa đầu Việt vừa nói, căn bản thì cô ấy hiểu rõ những chuyện mà cậu ta đã từng trải qua, dù sao thì Ngô thị cũng không phải là không dạy những thường thức thông thường đó, chẳng qua là cậu ta tưởng như vậy thôi.
"Anh không nghĩ chúng ta nên nói mấy chuyện này ở ngoài đây."
"Em không ngại đâu."
Vâng, 1 câu cửa miệng rất quen thuộc tý thì khiến Việt phải ói ra máu, thật sự thì có 1 nửa đến từ Ngô thị thì quả thật là phúc 3 đời, đó là người khác nói chứ đối với cậu ta thì đúng là tổn thọ, 8 năm trước cô ấy không bị như thế này đâu.
"Đúng vậy, cũng chính vì thế nên còn lâu chúng ta mới làm."
Lời tuyên bố hùng hồn của Việt suýt thì khiến cô ấy phải lộn ruột ra ngoài, cô ấy tin rằng không sớm thì muộn bản thân cũng sẽ cưa đổ cái cây đại thụ này thôi, còn về cậu ta nghĩ gì thì như cô ấy nói đấy, quyền chủ động trong tay cậu ấy nhưng cô ấy sẽ bằng mọi giá khiến cậu ta phải sa đọa.
1 chàng trai 22 tuổi tinh khí tràn trề như Việt thì thực sự khó lòng mà chống đối được quá lâu lắm, nếu cậu ta ở cùng cô ấy xuyên suốt 8 năm qua thì nó sẽ rất khó do cậu ta đích thân nhìn cô ấy phát triển, yếu tố bất ngờ giảm đi rất nhiều.
Nhưng trên thực tế thì 8 năm nay bọn họ lại xa cách nhau, Việt không biết cô ấy đã phát triển nhanh đến vậy chỉ với chừng đó thời gian nên cậu ta đang bị ngợp và hơn cả là 8 năm qua cậu ta chưa lên được lần nào cả.
Đây là ám ảnh về cái ngày hôm đó thôi, ban đầu cô ấy cũng không nghĩ là sẽ bị tới mức này nhưng cũng vì thế mà giờ Việt lại càng yếu thế hơn, 8 năm trời sợ sun vòi giờ mới gặp lại rồi giải được nghi hoặc thì lại lên được.
Không rõ vì sao mà Việt có thể kiềm chế được lâu như vậy nhưng kiểu gì cậu ta cũng cần phải xả ra thôi, đến lúc đó thì cô ấy cũng đã thắng 1 nửa rồi, chuyện sau đó thì rất dễ xử lý, cô ấy không tin là cậu ta có thể thoát được.
"Vậy sao, em rất trông chờ xem liệu anh có thể chịu được bao lâu đấy."
1 nụ cười rất gian xảo, mục đích của cô ấy thậm chí còn ghi thẳng trên mặt, đây cũng là điểm mà Việt sợ nhất bởi vì trong gaming house thì cậu ta không hề có quyền riêng tư, chỉ cần cậu ta có ý định là cô ấy cũng sẽ hành động ngược lại ngay để chiếm được ưu thế tuyệt đối.
"2 ta liệu có thể có những khung giờ giải lao không?"
"Anh nói gì vậy? Em đâu có gặp anh cả ngày đâu? Đương nhiên cũng sẽ có 1 số trường hợp cực kỳ 'hi hữu' xảy ra như thể là em không may bước vào phòng khi anh đã làm 1 số việc riêng tư gì gì đó chẳng hạn."
Vậy tức là không hề có quyền riêng tư và cô ấy cũng sẽ không cho Việt bất cứ cơ hội nào để thả lỏng bản thân, nếu có thì lúc đó cũng là lúc mà mọi chuyện chấm dứt với phần thắng tuyệt đối dành cho cô ấy.
"Em biết không, phần lớn những cuộc hôn nhân kiểu này thật ra không được hạnh phúc về lâu về dài đâu, nó chỉ là dục vọng thôi."
"Hừm vậy sao? Đừng lo, tuy Ngô thị bọn em được mô tả giống như loài châu chấu nhưng không đến mức vặt đầu chồng trên giường đâu, anh cũng thấy phụ thân của em rồi đấy, chẳng qua là bị bệnh đau hông cùng hay kiệt sức thôi chứ không bị gì cả."
Việt bây giờ mới nhận ra cái ngu của mình, đúng vậy, cậu ta không nên nhắc đến chủ đề này ngay từ đầu, trong mắt của cô ấy thì chuyện này chẳng qua là sớm hay muộn còn việc nhân từ hay không thì đương nhiên là không.
"Vậy còn gia đình em thì sao? Có thêm thành viên mới chưa?"
"Mẹ em nói rằng đẻ ra được 1 đứa như em đã đủ mệt rồi nên bà ấy không có ý định đẻ thêm đứa nào nữa, thật ra em cũng muốn có 1 đứa em lắm nhưng kệ đi, dù sao có anh ở bên cạnh thì lúc nào gia đình em cũng có thể tăng thêm nhân số."
"Ehem, vậy gia đình anh thì sao? Thật ra thì rời đi kiểu đó cũng thật sự có lỗi với cha, dù sao ông ấy cũng cố găng sinh được thành con trai nhưng ai ngờ nuôi nó cho mệt xong nó quay sang phản mình thì đúng là đau lòng thật.
Nhưng giờ nghĩ đi nghĩ lại thì anh vẫn chưa có đủ can đảm để về nhà nói lời xin lỗi đối với ông ấy, còn cả đứa em của anh nữa, anh vẫn chưa được nghe tên hay thấy mặt bao giờ, thực sự là 1 người anh tồi.
Mẹ cũng vậy, bà ấy chắc hẳn đã rất buồn, anh cũng cảm thấy có lỗi với bà ấy nhất trong tất cả, nhưng cũng vì thế mà anh lại sợ phải đối mặt nhất với bà ấy trong lúc này, có thể em nói đúng, anh rất ngu ngốc khi đi thang máy xuống chân núi rồi cố gắng leo lên thêm 1 lần nữa."
Tâm trạng của Việt cũng dần dần hạ xuống, thực sự chuyện này rất khó nói, cậu ta không đủ dũng khí để trở về nhà rồi nói ra lời xin lỗi, đây cũng là vấn đề giữa người với người, tuy biết rằng nhiều lúc chỉ cần 1 lời xin lỗi nhưng lại không thể nào thốt ra được.
Con người là vậy, chứa đựng quá nhiều cảm xúc trong mình khiến nhiều lúc không đủ can đảm để thực hiện điều mà bản thân mong muốn, quá yếu đuối để nói ra lời xin lỗi, quá sợ bị tổn thương để tỏ tình với cô gái mình thích, v.v.
Ngay lúc này thì Việt bị cô ấy cụng đầu 1 cái cho ngã ngửa ra sau, hành động vừa rồi của cô ấy thực sự rất hiệu quả vì nó đã phá vỡ hoàn toàn cảm xúc đang dâng trào bên trong cậu ta, thậm chí còn khiến cậu ta đau đầu nữa.
Còn hiện tại thì cô ấy cũng tranh thủ chống người bên trên Việt, lúc này cả 2 mặt đối mặt và cũng nhờ thế mà cậu ta cũng thấy trực diện được vẻ mặt của cô ấy trong lúc này, 1 vẻ mặt mang đầy ý châm chọc.
"Xin lỗi hay không là sự lựa chọn của anh, anh cảm thấy có lỗi và muốn đi xin lỗi thì tốt nhất là nên làm còn hiện tại thì tâm trạng của anh đang khiến em hơi bị mất kiểm soát rồi đấy, đừng lộ nét yếu đuối này nữa nếu như anh không muốn em ăn mất anh."
Lúc này thì trái tim đang dần nguội lạnh của Việt đã đập liên hồi, tâm trạng của cậu ta thay đổi quá nhanh khiến nó đang dần mất đi sự bình tĩnh, cộng hưởng với những lời nói của cô ấy nữa thì lại càng khiến cậu ta dần mất đi sự kiểm soát về mặt lý trí, thực sự thì cảm xúc lẫn lộn vào lúc này của cậu ta đang đẩy chính cậu ta vào trạng thái bất ổn.
Sau đó Việt nhướng người lên rồi trao cho cô ấy 1 nụ hôn để kiềm chế lại được phần lửa bên trong mình nhưng đáng tiếc là nó không hề có hiệu quả, thậm chí điều này còn khiến cả 2 càng mất kiểm soát hơn nữa để rồi đưa ra 1 quyết định mà cô ấy mong muốn.
"Em thành công rồi đấy."
Nói rồi Việt bế lấy cô gái lên tay theo kiểu bế công chúa rồi chạy thẳng đến 1 khách sạn gần nhất mặc kệ mọi thứ xung quanh, sự mất kiểm soát của cậu ta cũng đã lan qua tới cô ấy để rồi cô ấy cũng đỏ mặt rồi co cụm lại vào trong lòng cậu ta để thủ thỉ.
"Hãy nhẹ nhàng với em nhé."