U U Lục Minh

Chương 18: Không phải không “dựng” được đấy chứ





Sau khi đưa Lộc Thời Ngộ về nhà, Lục Chiêu choáng váng trở về nhà mình, Lục Nhượng đi công tác không ở nhà, Tần Bối Bối đang ăn đồ vặt uống trà sữa cày phim.

“Mẹ.” Lục Chiêu thay dép xong đi tới bên Tần Bối Bối vừa đấm lưng cho bà vừa nói: “Con có một chuyện, rất nghiêm túc muốn nói với mẹ.”

Tần Bối Bối vẫn đặt sự chú ý trên tivi, qua loa lấy lệ nói: “Ừ, nói đi.”

Lục Chiêu cân nhắc một chút, chậm rãi mở miệng: “Chính là… chính là, con nói nếu như, con… nếu như sau này con không có con, mẹ có thể chấp nhận không?”

Lúc này Tần Bối Bối mới chuyển ánh mắt từ tivi sang con trai mình, “Con… con nói gì?”

Đang yên đang lành sao lại nói đến chuyện sinh con hay không sinh con vậy?

Lục Chiêu chột dạ, trên đường về hắn vẫn đang nghĩ đến việc come out trong tương lai, nghĩ tới nghĩ lui quyết định vẫn nên chuẩn bị trước tinh thần cho quý bà Tần Bối Bối nhà hắn, dù sao trong những thông tin mà hắn tra cứu được về nhóm người đồng giới, rất ít cha mẹ có thể chấp nhận được con mình yêu người cùng giới.

Lục Chiêu căng thẳng muốn chết, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi nhưng vẫn nhắm mắt nói: “Chính là… chính là con có thể không làm bà nội mẹ được rồi!”

“Lục Chiêu, con có muốn nghe thử xem bản thân đang nói cái quái gì không?!” Còn làm bà nội bà nữa! Thằng ranh này có phải muốn thăng rồi không?!

Dưới tình thế cấp bách, Lục Chiêu hoàn toàn không nhận ra mình đã nói “để mẹ làm bà nội” thành “làm bà nội mẹ”, hắn cho rằng quý bà Tần Bối Bối nhà hắn đang tỏ thái độ phản đối của mình, vì thế tiếp tục khuyên: “Mẹ ơi, thật ra con cái chẳng có ích gì đâu, không… không có con cũng tốt lắm, mẹ nghĩ mà xem, tương lai nếu con không có con cái, trong lúc các bà khác đang trông cháu nội cháu ngoại thì mẹ vẫn có thể cày phim đi chơi uống trà chiều như bây giờ ấy, chắc chắn bọn họ sẽ hâm mộ mẹ lắm luôn!”

Tần Bối Bối đã hiểu đại khái ý thằng con nhà mình muốn biểu đạt, nhưng bà vẫn nghĩ không ra, thằng cún độc thân ngay cả bạn gái cũng chẳng có mà lại nghĩ đến vấn đề xa xôi này.

Đúng là rỗi hơi mà!

Đợi đã…

Tần Bối Bối bỗng có dự cảm xấu, bà nghĩ tới một khả năng chẳng hay ho gì cho cam.

Bà nhìn thằng con nhà mình, vẻ mặt một lời khó nói hết, “Con… con không phải là… không “dựng” được đấy chứ?” Nếu không sao lại ở đây nói lung tung gì mà không có con cái với bà?

Tần Bối Bối vỗ bả vai Lục Chiêu một cái, bắt đầu khuyên bảo con trai mình, “Không sao đâu, có bệnh thì chúng ta đi chữa, con cũng không cần quá tự ti, loại bệnh này, chắc là cũng thường gặp… nhỉ? Cũng không phải bệnh nan y gì, để mẹ bảo bố con hỏi xem có quen bác sĩ nào không, chúng ta phát hiện sớm chữa trị sớm.”

Lục Chiêu: “…” Sao tự dưng lại lệch tần sóng nói chuyện thế này?

Rốt cục đã xảy ra vấn đề ở bước nào vậy?

“Không phải!” Lục Chiêu thấy hơi sụp đổ, hắn vội biện giải cho bản thân, “Con không có khó khăn gì trong chuyện kia cả, mẹ hiểu lầm rồi!”

Rất sợ Tần Bối Bối không tin, Lục Chiêu lặp lại lần nữa: “Mẹ, cơ thể con thật sự không có bất kỳ vấn đề gì cả!” Hắn dựng được! Dựng mạnh là đằng khác!

Tần Bối Bối càng thấy khó hiểu hơn, “Vậy sao con lại chắc chắn trong tương lai mình không có con?”

Bởi vì hai thằng con trai không sinh được em bé.

Chẳng qua hiện tại Lục Chiêu chưa dám nói lời này, hắn ấp úng mãi cũng không nói ra được nguyên do.

Ý tưởng chợt lóe lên, hắn nghĩ đến một lý do vô cùng hoàn hảo.

Vì thế Lục Chiêu trịnh trọng nói với Tần Bối Bối: “Mẹ, thật ra hôm nay con đi xem bói, thầy bói nói mệnh con không trai cũng chẳng gái, nên có lẽ mẹ không được làm bà nội rồi.”

Tần Bối Bối cầm gối ôm lên giao lưu với người Lục Chiêu, “Lục Chiêu, đầu óc có vấn đề cũng là bệnh đấy, chờ bố con về mẹ sẽ bảo ông ấy đưa con đi kiểm tra đầu óc!” Làm trò nửa ngày hóa ra là giở chứng.

Lục Chiêu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tần Bối Bối hiển nhiên không cho hắn cơ hội, “Lập tức biến khuất mắt mẹ ngay!”

Ấy thế mà Lục Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, trước khi về phòng còn bổ sung thêm: “Mẹ ơi, thầy bói kia xem chuẩn lắm, không bằng mẹ suy nghĩ về vấn đề đó một chút đi.”

Tần Bối Bối cầm dép lê lên ném về phía Lục Chiêu, “Nếu muốn ăn đòn thì thử ho he một tiếng xem!”

Lục Chiêu né dép, “Mẹ, mẹ đừng giận, con đi đây đi đây.”

Xem ra con đường come out còn dài rất dài!

Tần Bối Bối lại kêu lên một tiếng: “Quay lại đây!”

“Mẹ, mời nói.”

“Nhặt dép mẹ về!”

Từ nhỏ Lục Chiêu đã là một cậu bé gặp khó thì sẽ nghĩ biện pháp, sáng hôm sau, hắn dậy thật sớm chuẩn bị một bữa sáng phong phú, sau đó tiếp tục đi “đường cong cứu nước”.

“Mẹ ơi, mẹ có muốn nuôi cún con không?”

Tần Bối Bối uống từng hớp canh trong bát, “Nuôi chó làm gì?”

Nuôi thằng cún con Lục Chiêu này còn chưa đủ à?

Lục Chiêu đã nghĩ xong lời giải thích từ lâu, “Thì là… chờ thêm mấy năm nữa, khi các cô các chú khác nếu có dắt cháu đi chơi gì đó thì mẹ có thể dắt chó đi dạo, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn nữa rồi.”

“Lục Chiêu!” Tần Bối Bối không thể nhịn được nữa, “Hiện tại lập tức nhanh chóng cút ra ngoài cho mẹ!”

Lục Chiêu biến.

Biến sang nhà hàng xóm.

Lộc Thời Ngộ đang làm bài tập ở nhà, Lục Chiêu nhìn đống đề thi thử các môn trên bàn không khỏi cảm thấy đau lòng, nhất thời nóng đầu thốt lên: “U U, anh làm giúp em mấy đề nhé?”

Lộc Thời Ngộ ngẩng đầu lên, rút lại đề thi trong tay Lục Chiêu, “Không cần đâu ạ.”

Nhìn xem! Bé học giỏi nhà hắn tự giáo biết bao!

Cảm giác tự hào đột nhiên nảy lên trong lòng Lục Chiêu, hắn đang định khen nai con chăm chỉ hiếu hoc thì lại nghe giọng điệu có vẻ hơi chê bai của Lộc Thời Ngộ: “Chữ anh xấu lắm, hơn nữa, tỷ lệ làm đúng thấp hơn nhiều so với em.”

Lục Chiêu: “…???”

Lục Chiêu bị nghi ngờ không vui chút nào, hắn rút đại một đề thi thử Tiếng Anh ra, tìm được một bài đọc hiểu.

Đống từ đơn chằng chịt thiếu chút nữa khiến hắn từ bỏ, nhưng vì chứng minh khả năng của bản thân, Lục Chiêu vẫn cố nén cơn buồn ngủ đọc xong cả bài văn.

Không phải chỉ là case nhỏ thôi sao? Quá đơn giản!

Lục Chiêu tràn đầy tự tin viết đáp án lên đề thi thử: ADACC.

Sau đó đưa bào cho Lộc Thời Ngộ.

Mấy phút sau, Lộc Thời Ngộ trả lại đề thi đã được chữa cho Lục Chiêu, “Anh Tinh Tinh, tổng có năm câu, anh làm sai hai câu rồi.”

“Không thể nào!” Lục Chiêu nhận lấy bài thi, “Điểm thi Đại học tiếng Anh của anh được một trăm ba mươi hai đấy!”

Lộc Thời Ngộ cũng không tranh luận cùng Lục Chiêu, “Anh Tinh Tinh, không bằng chúng ta cược đi!”

Lục Chiêu bỏ lại đề thi nhìn về phía Lộc Thời Ngộ, “Cược gì?”

Lộc Thời Ngộ nghĩ ngợi, “Nếu đáp án của em đúng, anh sẽ phải đồng ý một yêu cầu của em.”

Lục Chiêu cảnh giác, “Không bao gồm chuyện yêu sớm.”

Lộc Thời Ngộ sảng khoái đồng ý: “Đương nhiên rồi!”

Lục Chiêu lại hỏi: “Thế nếu em thua thì sao?”

“Vậy em sẽ đồng ý một yêu cầu của anh.”

Tuy Lục Chiêu không có chuyện gì cần Lộc Thời Ngộ phải làm, nhưng vẫn thoải mái đánh cược với cậu, “Được.”

Lộc Thời Ngộ gửi đáp án của mình qua wechat cho Lục Chiêu.

U U Lộc Minh: [ABAAC]

Lộc Thời Ngộ chụp lại đáp án Lục Chiêu viết trên đề lưu vào album ảnh, “Vậy nói lời giữ lời!”

Lục Chiêu tràn đầy tự tin nói: “Nói lời giữ lời.”

Lục Chiêu lại xem một đề thi khác.

“Hai vật thể cùng đặt trên một mặt phẳng nhẵn, giữa chúng có một lò xo nhẹ bị nén…”

“Dùng cá thể thực vật có kiểu gen AaBb làm cơ thể mẹ, cá thể thực vật có kiểu gen aaBb làm cơ thể bố, biết rằng không có gen trội…”

Lục Chiêu im lặng.

Đề bài trông rất quen, nhưng mà… có vẻ thật sự không biết làm cho lắm.

Lục Chiêu thề, mấy cái đề này mà đặt vào thời Cấp 3 là bảo đảm hắn làm được hết.

Nhưng giờ hắn đã là sinh viên Đại học rồi, sinh viên mà không biết làm đề thi thử Cấp 3… thì có bình thường không? Hắn là bình thường nhỉ?

Không thì xem đề toán chút đi, toán cao cấp của hắn khá là tốt.

Lục Chiêu lại lật rồi lật, cuối cùng tìm được đề thi toán.

Cơ mà đề này Lộc Thời Ngộ đã làm xong rồi, câu hỏi cuối cùng của bài cuối cùng cũng đã được tính ra.

Lục Chiêu: “…” Đây chính là cảm giác áp lực của học sinh giỏi sao? Phải biết rằng, trước kia hắn toàn bỏ qua câu hỏi cuối cùng của bài cuối cùng thôi.

Buổi tối thứ Hai, Lục Chiêu nhận được ảnh Lộc Thời Ngộ gửi tới, đáp án của bài đọc hiểu tiếng Anh hôm đó giống y hệt đáp án Lộc Thời Ngộ gửi cho hắn.

Ngay sau đó là một đoạn tin nhắn thoại, tuy những người khác trong ký túc đều đang làm chuyện của mình, nhưng Lục Chiêu vẫn thấy chột dạ mà đeo tai nghe lên.

Sau khi nhấn để nghe, thanh âm trong trẻo của thiếu niên truyền đến từ trong tai nghe: “Anh Tinh Tinh còn nhớ chuyện nếu thua cược phải đồng ý một yêu cầu của em không?”

Lỗ tai Lục Chiêu nong nóng, hắn bắt đầu gõ chữ: [Đương nhiên rồi!]

Lu: [Dám chơi dám chịu]

U U Lộc Minh: [Em muốn anh Tinh Tinh đổi tên gợi nhớ cho em]

Lục Chiêu tò mò: [Đổi thành gì?]

U U Lộc Minh: [Bạn trai tương lai]

U U Lộc Minh: [Cái này không tính là yêu sớm chứ!]

U U Lộc Minh: lý lẽ hùng hồn.jpg

Lục Chiêu chọn vào dấu ba chấm ở góc bên phải, đổi tên gợi nhớ từ “U U” thành “Bạn trai tương lai”.

Sau đó chụp màn hình lại gửi cho Lộc Thời Ngộ.

Lu: [Ngủ sớm chút đi]

Lu: [Bạn trai tương lai]

Lộc Thời Ngộ lại gửi một đoạn tin nhắn thoại, sau khi Lục Chiêu mở ra là một câu nói rất ngắn gọn: “Ngủ ngon, bạn trai tương lai.”