U U Lục Minh

Chương 17: Nghe lời bạn trai




Lục Chiêu đần người ra, não gần như ngừng hoạt động, trong đầu cứ vang vọng câu nói kia: Lục Chiêu, em thích anh.

Lục Chiêu, em thích anh.

Chiêu, em thích anh.

Em thích anh.

Thích anh.

Anh.

Lộc U U nói thích hắn!

Chẳng qua niềm vui tràn đầy trong lòng nhanh chóng bị lý trí dần chiếm lấy, Lục Chiêu không xác định được, Lộc U U em ấy… thật sự biết thích là gì sao?

Bạn bè và bạn trai tuy chỉ khác nhau có một chữ, nhưng ý nghĩa của nó có thể nói là một trời một vực.

Huống chi năm nay Lộc U U mới có mười bảy tuổi, nhỡ may cậu nhầm việc ỷ lại mình nhiều năm qua là thích thì sao?

Im lặng một lúc lâu, Lục Chiêu mới chậm rãi lấy lại tinh thần, hắn chưa bao giờ cảm thấy vừa hốt hoảng lại vừa tỉnh táo giống như bây giờ, sự mâu thuẫn gần như khiến trái tim hắn muốn chia thành hai nửa, cuối cùng lý trí chiến thắng kích động, lần đầu tiên hắn chọn đi ngược lại với trái tim mình, tìm cách giải thích uyển chuyển: “U U, em còn nhỏ.”

Lộc Thời Ngộ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi tới: “Vậy chờ em lớn hơn là được chứ? Chờ em mười tám hoặc mười chín tuổi rồi, là có thể hẹn hò với anh sao?”

Lục Chiêu không nghĩ ngợi gì mà thốt lên luôn: “Đương nhiên là không được!”

Hiện tại suy nghĩ của hắn rất loạn, căn bản không biết mình đang nói gì, hoặc là nên nói gì.

Lộc Thời Ngộ cũng không từ bỏ, cụp mắt xuống như đang tự an ủi bản thân: “Không sao, vậy em có thể từ từ theo đuổi anh.”

“Không được!” Đuổi cái gì mà đuổi! Mười bảy tuổi không lo học hành cho tốt lại muốn làm mấy thứ vô dụng này!

Mũi Lộc Thời Ngộ chua xót, hốc mắt ẩm ướt, khàn giọng nói: “Lục Chiêu, chuyện này không công bằng!”

Sao anh Tinh Tinh lại có thể… tàn nhẫn vậy chứ.

Lục Chiêu không thích nhìn thấy Lộc Thời Ngộ rơi nước mắt, cậu vừa khóc là tim Lục Chiêu cũng thắt lại theo, “Đừng khóc, U U em đừng khóc.”

Lộc Thời Ngộ vốn có thể nhịn được, kết quả Lục Chiêu vừa mở miệng là cậu không nhịn nổi nữa, nước mắt thi nhau “lộp bộp” rơi xuống.

Lục Chiêu hoàn toàn hoảng hốt rồi, luống cuống lau nước mắt cho Lộc Thời Ngộ.

Hơn ai hết Lục Chiêu biết rằng, Lộc U U không phải là người thích khóc, hồi bé phải uống thuốc hay bị tiêm cũng chưa từng khóc qua, từ lúc hắn bắt đầu ghi nhớ được sự việc, số lần nhìn thấy Lộc Thời Ngộ khóc kể cả lần này tổng cộng cũng chỉ có hai lần.

Mà một lần khác kia, kể ra cũng có liên quan đến Lục Chiêu.

Lúc đó là vào kỳ nghỉ đông năm Lộc Thời Ngộ bảy tuổi, Lục Chiêu hẹn bạn lén đi đốt pháo dây, vì thế nói với Lộc Thời Ngộ là chơi trốn tìm.

Đợi Lộc Thời Ngộ trốn kỹ xong Lục Chiêu lại lén lặn đi mất tăm.

Sau khi được thỏa nguyện đốt pháo với bạn, Lục Chiêu về đến nhà mới phát hiện ra bất thường.

Trong nhà không có ai!

Hắn cứ tưởng Lộc Thời Ngộ mà không đợi được hắn sẽ tự đi ra làm bài tập hoặc xem tivi.

Lúc ấy Lục Chiêu bị dọa sợ không nhẹ, vừa gọi vừa vội vã đi tìm người.

Hắn nhanh chóng tìm được Lộc Thời Ngộ trong tủ quần áo trong phòng ngủ.

Khoảnh khắc cửa tủ mở ra, Lục Chiêu hối hận đến xanh ruột, rõ ràng đau lòng muốn chết mà ngoài miệng vẫn hung dữ giáo huấn người ta: “Lộc U U em bị ngốc phải không!” Không thấy ai tìm cũng không biết tự đi ra à? Dọa chết hắn rồi!

Lộc Thời Ngộ đẩy Lục Chiêu, nghẹn ngào khóc lên, tủi thân nói lại: “Anh lừa em!”

Quả thật Lục Chiêu đã lừa Lộc Thời Ngộ, bởi vì trước khi chơi hắn đã thề với Lộc Thời Ngộ rằng: “U U, em ở yên một chỗ trốn cho kỹ vào, anh Tinh Tinh sẽ nhanh chóng tìm thấy em thôi.”

Khoảnh khắc thấy Lộc Thời Ngộ rơi nước mắt, Lục Chiêu hoàn toàn hoảng sợ, hắn vừa luống cuống lau nước mắt cho Lộc Thời Ngộ, vừa xin lỗi nhận sai.

Khi đó hắn đã âm thầm quyết hạ quyết tâm, sau này sẽ không bao giờ làm Lộc U U phải rơi nước mắt nữa.

Nhưng lần này hắn lại làm Lộc U U khóc rồi.

Lộc Thời Ngộ nghẹn ngào hỏi: “Vốn chẳng phải vì em còn nhỏ tuổi, là bởi vì em là con trai có đúng không, anh Tinh Tinh không thích con trai, cho nên sẽ không thích em có đúng không?”

Lục Chiêu phản bác lại theo phản xạ, “Ý anh không phải vậy.”

Thích chứ.

Sao lại không thích được chứ?

Nếu không sao hắn phải trốn cậu lâu như vậy?

Nếu không sao hắn lại nằm mơ lung tung như vậy được?

Nhưng chính vì thích nên Lục Chiêu mới muốn cho Lộc Thời Ngộ thời gian để cậu nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận.

Bởi vì trong chuyện này, hắn không thể chấp nhận bất kỳ sự nhầm lẫn nào.

Thích hay là loại tình cảm khác, nhầm lẫn một chút xíu xiu cũng không được.

Lục Chiêu nhìn Lộc Thời Ngộ, ánh mắt hiếm có lúc nghiêm túc, “U U, em còn nhỏ, có thể chưa phân biệt được thích với ỷ lại.”

“Em phân biệt được.” Lộc Thời Ngộ có phần sốt ruột muốn biện giải cho bản thân, “Em sẽ không vui khi thấy người khác đưa thư tình cho anh, nhìn thấy hai bạn nam hôn nhau ở Disney sẽ muốn làm chuyện giống như bọn họ.”

Lộc Thời Ngộ nói từng chữ rất chậm, “Lục Chiêu, em vẫn luôn phân biệt được rõ ràng.”

Phản ứng đầu tiên của Lục Chiêu chính là: Quả nhiên! Lộc U U không chỉ nhìn thấy chuyện xấu kia, mà còn học theo nữa.

“U U, sau này em sẽ còn gặp người tốt hơn.” Giờ Lộc U U mới học Cấp 3, lên Đại học rồi hoặc là tốt nghiệp bước vào xã hội, còn sẽ gặp được rất nhiều người xuất sắc.

Lộc Thời Ngộ dừng khóc, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Nên là anh muốn em yêu đương hẹn hò với người khác có phải không?”

Đương nhiên không phải vậy! Chỉ cần nghĩ một chút về khả năng này thôi là Lục Chiêu cảm thấy mình sắp bị ngọn lửa ghen tị đốt sạch hết toàn bộ lý trí rồi.

Nhưng nếu Lộc Thời Ngộ gặp được người xuất sắc hơn, thật sự ở bên người ta, vậy hắn nên làm gì đây?

Rõ ràng là giả thuyết do chính mình đặt ra, nhưng trong tương lai nếu thật sự có một ngày xuất hiện khả năng ấy, hắn sẽ không chấp nhận nổi!

Cút mẹ cái vô tư không cầu lợi đi, lúc này Lục Chiêu mới phát hiện hắn tồi tệ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bản thân.

Ngoài miệng thì nói lời công tâm đường hoàng, nhưng suy nghĩ bên trong lại cực kỳ ích kỷ.

Lộc Thời Ngộ lau nước mắt, “Em biết rồi.”

Biết cái gì? Không hiểu sao tim Lục Chiêu đập rộn lên.

Không chờ hắn hỏi rõ đã nghe thấy Lộc Thời Ngộ nói: “Vậy chờ em hẹn hò với người khác rồi, nếu vẫn còn thích anh thì em có thể theo đuổi anh không?”

Lục Chiêu không nghĩ ngợi gì bật thốt lên: “Em dám!” Sao Lộc U U dám lấy chuyện này ra càn quấy với hắn chứ!

Lộc Thời Ngộ giận dỗi nói: “Sao em không dám? Về rồi em sẽ hẹn hò với người khác! Dù sao thì anh cũng có định ở bên em đâu.”

Lục Chiêu rất sợ cậu thật sự làm bậy, giọng điệu lạnh xuống bắt đầu dạy bảo: “Không được! Không được phép yêu sớm, có nghe thấy không?!”

Lục Chiêu rất ít khi nói chuyện gay gắt như vậy với Lộc Thời Ngộ, ấy thế mà Lộc Thời Ngộ không sợ hắn chút nào, “Anh dựa vào đâu mà quản thúc em!”

Lục Chiêu tức giận bật cười, “Anh là anh em, em nói xem anh dựa vào đâu hả?” Cũng đã quản hơn mười mấy năm rồi, nhãi con này còn hỏi hắn dựa vào đâu.

Hơn nữa…

Lộc Thời Ngộ lại lầu bầu bổ sung: “Có là anh cũng vô ích! Anh trai cũng không thể quản được, em chỉ nghe lời bạn trai thôi.”

Lục Chiêu tức đến ngứa hết cả răng.

Nhịn nổi nữa không? Còn bạn trai cơ đấy!

Biết bạn trai là như thế nào không?

Lại một khoảng im lặng.

Lộc Thời Ngộ cũng mặc kệ hắn, mang giày xong muốn rời đi.

Lục Chiêu thua trận, hắn thở dài, tóm lấy tay Lộc Thời Ngộ, “Em… em để anh suy nghĩ một chút.”

Bỏ qua vấn đề yêu sớm, nếu hắn thật sự đồng ý vậy giống như dẫn Lộc Thời Ngộ đi trên một con đường không lối về.

Việc này còn nghiêm trọng hơn nhiều chuyện yêu sớm.

Lục Chiêu không sợ những lời bịa đặt của thế tục hay áp lực từ bên ngoài, nhưng hắn sợ một ngày nào đó Lộc Thời Ngộ sẽ hối hận vì giờ phút kích động nhất thời này.

Nhưng nếu từ chối… Lục Chiêu phát hiện mình không thể nào chịu được việc Lộc Thời Ngộ ở bên người khác, cho dù đối phương là nam hay nữ đi chăng nữa.

Lộc Thời Ngộ không nói gì, nhưng cũng không giận hờn muốn đi nữa, cậu ngồi đối diện với Lục Chiêu, đôi mắt u oán nhìn hắn.

Nửa phút sau, Lộc Thời Ngộ hung dữ hỏi: “Anh đã nghĩ xong chưa?”

Lục Chiêu: “…”

“Sao… sao có thể nghĩ xong nhanh như vậy chứ!”

Lại qua nửa phút nữa, Lộc Thời Ngộ lại giục: “Anh vẫn chưa nghĩ xong sao?”

Lục Chiêu không lên tiếng.

Ngay lúc Lộc Thời Ngộ đứng dậy lại muốn rời đi, Lục Chiêu vươn tay ra nắm lấy tay cậu, trịnh trọng hạ một nụ hôn lên mu bàn tay của Lộc Thời Ngộ, “Đóng cái dấu, sau khi kết thúc kì thi Đại học, sẽ đến đón bạn trai của anh.”

Nếu đã không thể chắp tay nhường nai con yêu quý nhất cho ai khác. Vậy hắn sẽ cố gắng thêm chút nữa, trở thành người xuất sắc hơn mà bản thân nói tới.

Giống như trước kia Lộc U U không muốn hắn đánh nhau hắn không đánh nữa, Lộc U U không cho hắn hút thuốc hắn không hút nữa, Lộc U U không cho hắn thức đêm chơi game hắn không chơi nữa…

Dù sao, cũng không phải chuyện gì quá khó.

Lộc Thời Ngộ cuối cùng cũng cười lên, “Vậy anh phải nói lời giữ lời mới được.”

Lục Chiêu học lại giọng điệu của cậu, “Vậy em cũng phải mãi luôn thích anh mới được.”