Lục Chiêu cứ tưởng “Bạn trai tương lai” chỉ là cái tên gợi nhớ trên WeChat mà thôi, không ngờ cuối cùng nai con vẫn “gài bẫy” hắn.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, Lục Chiêu dẫn Lộc Thời Ngộ đi xem phim, sau khi ra khỏi rạp chiếu, gió lạnh thổi tới, Lộc Thời Ngộ không nhịn được mà hắt hơi một cái, “Ách xì.”
Lục Chiêu nhíu mày cố ý ra vẻ nghiêm nghị dạy dỗ, “Bảo em đổi áo khoác dày chút mà không chịu nghe, giờ biết lạnh rồi chứ!”
Ai đó tuy ngoài miệng thì hung dữ dạy bảo, nhưng động tác quàng khăn cho người ta lại cực kỳ dịu dàng.
Lộc Thời Ngộ không nói gì.
Lục Chiêu cho rằng nai con không vui vì bị phê bình, đang nghĩ xem dỗ người ta thế nào, kết quả Lộc Thời Ngộ xông thẳng vào lòng hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thế này sẽ không lạnh nữa.”
Cơ thể Lục Chiêu căng thẳng cứng đơ không dám lộn xộn, Lộc Thời Ngộ ngẩng đầu lên, tủi thân hỏi: “Bạn trai tương lai không thể ôm được một chút sao?”
Lục Chiêu nâng tay lên chậm rãi đặt vào sau lưng Lộc Thời Ngộ, ôm chặt người trong lòng hơn một chút, “Có thể ôm.”
Ba phút sau, Lộc Thời Ngộ buông Lục Chiêu ra, “Bạn trai tương lai à, nắm tay nhau không tính là quá phận chứ?”
Nắm nắm nắm.
Lục Chiêu nắm tay Lộc Thời Ngộ, nhét vào túi áo mình.
Giờ Lục Chiêu mới hiểu được ý nghĩa thật sự của việc Lộc U U bảo hắn “đổi tên gợi nhớ”.
Thật là một nai con thông minh.
Từ lúc Lộc Thời Ngộ khen tên con trai khác có cơ bụng đẹp, Lục Chiêu đã âm thầm lên kế hoạch tập gym vào lịch trình trong ngày.
Đến khi thành công tập ra cơ bụng thì đã là kỳ nghỉ đông, lòng dạ còn nhỏ hơn cả cái lỗ kim của ai đó ngày nào cũng nghĩ cách làm thế nào để tình cờ khoe ra cơ bụng sáu múi của mình.
Vì thế Lục Chiêu hẹn mấy người bạn cùng chơi bóng, sau khi cởi áo khoác ra, Lục Chiêu chỉ mặc mỗi áo chơi bóng bên trong.
Tên bạn nhìn Lục Chiêu cứ vén áo lên lau mồ hồ liên tục thì nghi ngờ hỏi: “Mặc ít thế rồi mà còn nóng được?”
Lục Chiêu nhìn Lộc Thời Ngộ cách đó không xa, nai con đang cho mèo nhỏ ăn, căn bản chẳng nhìn về phía hắn.
Lục Chiêu ảo não, “Chơi nữa hay không!”
Trên đường trở về từ sân bóng rổ, Lục Chiêu sốt ruột chờ Lộc U U khen cơ bụng của mình đẹp, kết quả Lộc U U cứ như không nhìn thấy vậy, chẳng nói lấy một câu.
Không phải thật sự không nhìn thấy đấy chứ?
Hơn nữa từ sau kỳ nghỉ, cũng không thấy Lộc U U chủ động nhắc đến mấy chữ “bạn trai tương lai” nữa.
Lục Chiêu cảm thấy không quen, hắn nhớ lại lần đầu tiên Lộc U U mượn cái cớ “bạn trai tương lai” để ôm mình, mất tự nhiên hỏi: “U U, em có lạnh không?”
“Không lạnh.”
Lộc Thời Ngộ đang ôm một quyển lịch vẽ vẽ gì đó ở bên trên.
Vào ngày đầu năm mới Tết âm, Lộc Thời Ngộ đã mua một quyển lịch khá hay ho.
Mỗi một ngày trong quyển lịch đều là một tờ riêng biệt, hơn nữa trên đó còn đánh dấu bằng một chuyện thú vị hoặc là nhàm chán nhất.
Ví dụ như tờ lịch ngày mồng một tháng Một viết “Xé tờ này xuống gấp thành máy bay giấy và cho nó bay đi”, ngày mồng ba tháng Một viết “Vò tờ này thành cục, mở ra, rồi lại vò thành cục, lặp đi lặp lại cho đến khi trên giấy xuất hiện câu văn rõ ràng”, ngày mồng bốn tháng Một viết “Vẽ một đường thẳng mà không bị đứt đoạn, càng dài càng tốt”…
Lộc Thời Ngộ xé xuống tờ giấy đã vẽ xong đưa cho Lục Chiêu, “Nè, tặng anh đấy.”
Trên giấy vẽ một tấm bùa may mắn, Lục Chiêu thích lắm, đang định khen nai con, nhưng sau khi nhìn thấy chữ trên giấy thì không cười nổi nữa.
“Vẽ một tấm bùa may mắn, rồi đưa nó cho người bạn thân nhất”.
Bạn thân nhất?
Lục Chiêu cầm tờ giấy sửa lại một chút trên đó.
Lộc Thời Ngộ tò mò hỏi: “Anh viết gì thế?”
Lục Chiêu giấu tay ra phía sau, cố ý ra vẻ bí ẩn nói: “Bí mật.”