Lục Chiêu hỏi bóng hỏi gió một lúc cũng không moi ra được tin tức hữu dụng gì từ miệng Lộc Thời Ngộ. Ấy thế mà Lộc Thời Ngộ cứ như đang cố ý đối nghịch với Lục Chiêu vậy, dòng chữ “Em có một bí mật nhỏ” sáng ngời trên mặt nhưng miệng lại kín như bưng, mặc kệ Lục Chiêu có hỏi thế nào thì cậu không hé lấy một câu.
Bữa tối là cá nướng ăn bên ngoài trường học, trong lòng Lục Chiêu đang cất chứa quá nhiều thứ ngổn ngang, ăn bữa cơm mà chẳng thấy ngon, Lộc Thời Ngộ cũng có tính toán trong lòng nên ăn cũng không nhiều.
Ăn hòm hòm rồi, Lục Chiêu đi tính tiền, lúc quay lại thì thấy Lộc Thời Ngộ đang lau nước coca trên người.
“Sao thế này?” Sao lại làm ướt quần áo rồi?
Lộc Thời Ngộ chỉ vào coca vừa mở ra trên bàn, vô tội giải thích: “Em vừa mở ra đã bị bắn lên thế này rồi.”
Lục Chiêu nhìn coca trên bàn, chính là loại lon bình thường đến không thể bình thường hơn, còn là quà sự kiện mà nhà hàng tặng, nó vẫn luôn ở trên nhưng hai người không uống, Lục Chiêu thậm chí còn không chú ý tới nếu Lộc Thời Ngộ không nhắc đến.
Trong coca có khí gas là chuyện rất bình thường.
Nhưng mà… không đến nỗi bắn cả ra như vậy chứ?
Chẳng qua chuyện đã xảy ra rồi Lục Chiêu không thể làm gì khác hơn là bắt đầu nghĩ đối sách, “Không thì… đến trung tâm thương mại một chút đi? Anh mua quần áo mới cho em?”
“Em muốn tắm.” Lộc Thời Ngộ ghét bỏ kéo kéo chiếc áo hoodie trên người, “Dính nhớp không thoải mái chút nào.”
Tắm… tắm cũng không phải việc gì khó, trong trường có phòng tắm.
Nhưng chỗ bọn họ ăn cách trường không quá gần, Lục Chiêu nhìn dáng vẻ không thể chịu được một phút nào nữa của Lộc Thời Ngộ, lấy di động ra tìm khách sạn gần đây nhất.
Sau khi vào phòng, Lục Chiêu cầm áo choàng tắm đưa cho Lộc Thời Ngộ, “Em thay trước rồi chờ anh một lúc, anh về trường lấy quần áo sạch cho em.”
Lộc Thời Ngộ gật đầu, “Vâng.”
Trở lại ký túc, Lục Chiêu tìm mấy bộ quần áo mình không mặc mấy sau đó chào đám bạn cùng phòng: “Tối nay tôi không về nhé, nếu có kiểm tra phòng thì giúp tôi chút, mai về mời các cậu ăn cơm.”
Lục Chiêu nghĩ: Giờ cũng muộn rồi hắn chắc chắn không thể để Lộc U U tự về được, nhớ trên đường đi gặp phải kẻ xấu thì làm sao? Dù sao mai cũng không có giờ học, hắn có thể về cùng Lộc Thời Ngộ.
Trần Hiến Tiêu biết Lục Chiêu là dân bản xứ, cuối tuần cũng thường xuyên về nhà, nhìn nhiều thành quen rồi, chẳng qua về muộn thế này vẫn là lần đầu tiên, phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là: “Xảy ra chuyện gì sao?” Sao đột nhiên phải về nhà?
Lục Chiêu giải thích: “Không có gì cả, em trai tôi tới.”
Trần Hiến Tiêu bật thốt lên: “Là nai con đó?”
Lục Chiêu trợn mắt nhìn Trần Hiến Tiêu: “Nai con cái gì, đừng có gọi bậy bạ.”
Trần Hiến Tiêu: “…” Có em trai thì giỏi lắm chắc.
Thời điểm Lục Chiêu trở lại khách sạn gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy ra mở cửa, hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng tìm đến lễ tân xin cái thẻ dự phòng mở cửa.
Kết quả cửa mở ra phát hiện trong phòng không có ai cả.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng tắm, bấy giờ Lục Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Chiêu thầm phê bình: Thói sạch sẽ của Lộc U U ngày càng nặng, chờ một chút thôi mà cũng không chịu nổi.
Tiếng nước nhanh chóng dừng lại, cửa phòng tắm mở ra, Lộc Thời Ngộ đi ra ngoài.
Lục Chiêu nhìn về phía Lộc Thời Ngộ, lời muốn nói nháy mắt quên sạch không còn một mống.
Bởi vì Lộc Thời Ngộ chỉ quấn khăn tắm nửa người dưới.
Thật ra hồi còn bé bọn họ cũng từng tắm chung rồi, nhưng không biết làm sao, Lục Chiêu vẫn cảm thấy căng thẳng, cứ có cảm giác chột dạ vô hình, giống như mình đang chiếm hời của Lộc Thời Ngộ vậy.
Yết hầu Lục Chiêu lên xuống một cái, tầm mắt lập tức chuyển đi, “Em em em… em mặc quần áo vào trước đã.”
Lộc Thời Ngộ lau tóc qua loa, “Không có quần áo… quần áo của em bẩn rồi.”
Lục Chiêu máy móc lấy ra một chiếc áo hoodie, luống cuống tròng lên đầu Lộc Thời Ngộ, tay không tự chủ được mà run rẩy.
Sao lại run? Hắn cũng không biết nữa.
Dù sao, chính là… không khống chế được mà run rẩy.
Lộc Thời Ngộ buồn bực nhắc: “Anh Tinh Tinh, mặc ngược rồi.” Mũ áo hoodie che hết mặt cậu rồi.
Lục Chiêu thu tay lại, “Em… tự em mặc đi.”
Lộc Thời Ngộ không nói gì, nhanh chóng mặc lại áo.
Lộc Thời Ngộ cao một mét bảy bảy, Lục Chiêu một mét tám bảy.
Áo Lục Chiêu hơi to, Lộc Thời Ngộ mặc lên trông có vẻ thùng thình không vừa người.
Lục Chiêu lại lấy ra đồ lót và quần, nhét vào lòng Lộc Thời Ngộ, “Đồ lót mới, chưa mặc lần nào, em mau thay đi, anh… anh vào phòng vệ sinh chút.”
Lục Chiêu ở trong phòng vệ sinh hơn hai mươi phút, rửa mặt năm lần rồi mới đi ra, lúc đi ra Lộc thời Ngộ đã thay xong quần áo.
Nhìn thấy Lục Chiêu, Lộc Thời Ngộ nhỏ giọng than phiền với hắn: “Anh Tinh Tinh, quần dài quá.”
Lục Chiêu đi tới bên cạnh Lộc Thời Ngộ, ngồi xổm xuống xắn quần lên giúp cậu.
Trên đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng của Lộc Thời Ngộ: “Anh Tinh Tinh, nếu em làm sai chuyện gì, anh sẽ không để ý tới em nữa sao?”
Lục Chiêu đang chỉnh lại hai ống quần của Lộc Thời Ngộ cho bằng nhau, hắn không nghĩ ngợi gì mà đáp lại: “Không đâu, sao lại không để ý tới em được.”
Tuy hôm nay Lộc U U chọc giận hắn, nhưng hắn sẽ không vì thế mà mặc kệ Lộc U U.
Lộc Thời Ngộ nắm lấy góc chăn, như cố lấy hết dũng khí, “Vậy nói rồi nhé, nếu em làm sai chuyện gì, anh có thể đánh em, mắng em, nhưng không được phớt lờ em.”
Lục Chiêu ngẩng đầu lên, đang định phản bác nói “Anh đánh em mắng em hồi nào”.
Đáng tiếc Lục Chiêu còn chưa kịp mở miệng, người ngồi trên giường đột nhiên cúi đầu hôn lên môi hắn, lời muốn nói bị chặn lại trong cổ họng.
Lục Chiêu thậm chí còn quên mất phải phản ứng thế nào, trái tim đập “thình thịch thình thịch” rất nhanh.
Nụ hôn này chỉ có vài giây ngắn ngủi, Lộc Thời Ngộ nhìn chằm chằm vào Lục Chiêu, ánh mắt sáng ngời, giọng nói nghiêm túc đến lạ, “Lục Chiêu, em thích anh.”