Tuyệt Thế Long Thần

Chương 6




Người kia chạy thẳng đến quầy bar để lấy rượu.

Thiệu Danh Thần nở nụ cười nói: “Tôi thật sự xin lỗi vì đã quấy rầy bữa ăn của Dương tiên sinh, hôm nay tôi không tính hoá đơn, coi như là đền bù cho Dương tiên sinh.”

Nói xong, hắn ta đưa ra một tấm danh thiếp.

“Đây là danh thiếp của tôi, sau này Dương tiên sinh có việc gì cần cứ tìm tôi, nhà họ Thiệu tôi rất vinh hạnh.”

Mọi người xung quanh tự như nhìn thấy sách trời, tất cả đều nhăn mặt nhíu mày, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm với vẻ mặt khó hiểu, như thể đang hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy.

Lúc này, một người đàn ông xách theo một hộp quà đi tới đây.

Thiệu Danh Thần nhận lấy hộp quà, cung kính đưa tới trước mặt Dương Phàm: “Làm phiền tiên sinh rồi, hai chai Romanée-Conti này coi như là đền bù cho tiên sinh, hy vọng tiên sinh không chê.”

Dương Phàm cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay ra nhận lấy.

“Đã được ăn uống no nê rồi còn có quà cầm về nữa, tôi cũng thấy hơi ngại.”

Thiệu Danh Thần vội vàng nói: “Dương tiên sinh khách sáo rồi, tặng quà cho ngài là chuyện nên làm mà.”

Thiệu Danh Thần xoay người lại, mấy người phía sau vội vàng nhường đường, tiên Dương Phàm đến cửa nhà hàng.

Dương Phàm đi ra ngoài, đưa tay võ võ bả vai Thiệu Danh Thần.

“Được rồi, cảm ơn nhiều.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Thiệu Danh Thần vẫn ngẩn người đứng yên tại chỗ một lúc lâu, hắn ta mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

“Đột phá, mẹ kiếp, đột phá rồi, bắp đùi đây rồi, không, không phải bắp đùi, đây là ôm được một cây trụ trời để chống đỡ mới đúng.”

Hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm.

Sau khi đánh đánh giết giết nhiều năm, hắn ta đã rèn luyện được sự bình tĩnh từ lâu rồi, nhưng lúc này lại rất kích động.

Những người phía sau anh ta rất khó hiểu nhưng lại không dám hỏi nhiều.

Thiệu Danh Thần quay đầu lại ra lệnh: “Sau này nhìn thấy Dương tiên sinh thì phải vô cùng cung kính cho tôi, nếu ai đắc tội ngài ấy thì giết chết không tha.”

Nói xong, anh ta đi thẳng lên xe.

Con đường võ đạo được chia thành Luyện Thể Cảnh, Luyện Khí Cảnh, Ngưng Đan Cảnh, Siêu Phàm Cảnh, Thần Cảnh, Hóa Cảnh và Thánh Cảnh.

Người luyện võ bình thường cũng chính là Luyện Thể Cảnh cấp một, cấp hai.

Hơn mười năm trước, Thiệu Danh Thần chính thức bước vào ngưỡng cửa của con đường võ đạo là bởi vì vô tình nhận được chỉ điểm của một cao nhân, sau nhiều năm cũng đạt đến Luyện Thể Cảnh đỉnh phong.

Chỉ là mấy năm nay hắn ta vẫn luôn dừng lại ở Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, không thể tiến thêm bước nào nữa.

Vì thế hắn đã bỏ phí rất nhiều thời gian và công sức. Nhưng nằm mơ hắn ta cũng không ngờ tới, chỉ vì được Dương Phàm vỗ hai cái mà đã đột phá thẳng đến Luyện Khí Cảnh.

Hai chai rượu đã tặng này đúng là vật siêu giá trị.

Cũng may ánh mắt hắn ta tỉnh tường, nếu không nhận ra Dương Phàm thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Trên xe Mercedes-Benz, Tô Mộng Dao hỏi Dương Phàm: “Sao anh lại quen biết Thiệu Danh Thần vậy?”

Dương Phàm nhún nhún vai nói: “Tôi không biết, dù sao tôi cũng không quen biết anh ta.”

Tô Mộng Dao ngẫm nghĩ một lát: “Anh nói xem, có phải anh ta nhận nhầm người không?”

Dương Phàm cười ha ha rồi nói: “Có lẽ vậy, thôi kệ đi.

Tô Mộng Dao có chút lo lắng nói: “Hay là chúng ta trả lại rượu đi, lỡ như anh ta biết bản thân nhận nhầm người thì anh †a sẽ làm phiền chúng ta đấy."

Dương Phàm bày ra vẻ mặt cười khổ, cái suy nghĩ này hay đấy, nhận nhầm người?

“Yên tâm đi, anh ta sẽ không biết đâu, cô đừng lo.”

Dương Phàm đương nhiên không lo lắng, hắn vừa mới giúp Thiệu Danh Thần đột phá đến Luyện Khí Cảnh, hai chai rượu này chẳng là gì cả.

Nếu hắn ta thật sự dám tìm đến thì thẳng tay phế bỏ tu vi của hắn ta là được rồi, người sáng lập có quyền hủy diệt thế giới.

Tô Mộng Dao tiếp tục giải thích: “Sau này anh chú ý một chút, cái gì nhãn nhịn được thì nên nhẫn nhịn, đừng gây chuyện nữa, còn chưa biết Mã Vận Toàn có bỏ qua cho anh hay không đâu?”

Dương Phàm hờ hững nói: “Mặc kệ anh ta, cô làm gì mà lo lắng cho tôi thế, hay là có ý gì với tôi đúng không?”

Tô Mộng Dao làm ra vẻ buồn nôn, nói: “Ai cho anh cái tự tin đấy vậy?”

Tuy là nói như vậy nhưng khuôn mặt Tô Mộng Dao vẫn đỏ bừng, khuôn mặt thanh tú và hoàn mỹ của cô ấy lại càng thêm vài phần quyến rũ.

Dương Phàm không khỏi liếc mắt nhìn cô ấy nhiều hơn, sau đó ánh mắt dời đi và nói:

“Xe của cô chạy khá êm đấy chứ, không rung lắc gì cả.

Tô Mộng Dao không biết hắn muốn nói cái gì, thẳng thắn trả lời: “Anh cũng thú vị quá đấy, muốn lắc thì anh tự mình lắc đi!"

Dương Phàm vui vẻ đến mức suýt chút nữa bật cười, thật sự có thể rung lắc sao? Có thể bị mắng là lưu manh không?

Tô Mộng Dao nói tiếp: “Nếu cha mẹ tôi biết đó là anh, có lẽ họ sẽ vui mừng đến phát điên mất.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến Hexin Garden, đó là một khu biệt thự, mỗi một căn hộ gia đình rộng tổng cộng khoảng 200 mét vuông và có một khoảng sân nhỏ.

Dương Phàm xuống xe, tiện tay xách theo hai chai rượu vang do cậu tư nhà họ Thiệu tặng.

Tô Mộng Dao vừa mới bước vào trong nhà đã hét lớn: “Cha, mẹ, hai người đoán xem ai tới này.”

Tô Trường Lâm và Dương Ngọc Lan đang xem kịch trong phòng khách ở tâng một, khi nghe thấy tiếng gọi của Tô Mộng Dao thì nhìn lại, bọn họ không khỏi khẽ cau mày khi thấy người tới là Dương Phàm.

Không hiểu con gái mình đang làm gì, con bé luôn nói không muốn yêu đương, tại sao đột nhiên lại chui đâu ra một người bạn trai, còn dẫn người ta về nhà?

Tô Mộng Dao không để ý đến biểu cảm của cha mẹ, nói thẳng: “Cha mẹ còn nhớ Dương Thanh Hải không? Người mà Huyền Cơ đạo trưởng đã mang đi đấy, hắn bây giờ chính là Dương Phàm”

Lúc Tô Trường Lâm nghe vậy, ông ta đứng bật dậy, khuôn mặt tràn đầy kích động.



“Thanh Hải? Cháu thật sự là Thanh Hải?”

Dương Phàm bước lên phía trước chào hỏi: “Chào chú, chào dì, đã lâu không gặp.”

Tô Trường Lâm và vợ mình tiến lên phía trước chào đón, quan sát kỹ một lượt: “Cháu đã trưởng thành khác hẳn thế này rồi, nếu gặp phải ở trên đường thì đúng là không nhận ra thật.”

Tô Trường Lâm kéo Dương Phàm ngồi xuống, bắt đầu hỏi chuyện lung tung.

Hai người bọn họ trò chuyện rất ăn ý.

Một lúc sau, Dương Ngọc Lan mở miệng hỏi: “Dương Phàm, bây giờ cháu đang làm việc ở đâu?”

Dương Phàm cười nói: “Cháu vừa mới bị đuổi khỏi núi, tạm thời vẫn chưa có công việc.”

Dương Ngọc Lan khẽ cau mày: “Vậy tối hôm qua giữa cháu và Mộng Dao đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc Tô Mộng Dao nhìn thấy mẹ mình đi thẳng vào vấn đề, cô ấy không khỏi đỏ mặt.

Tối hôm qua, mẹ cô ấy nói có người muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô ấy, nói rằng đó là Sử Hướng Dương - cậu ấm nhà họ Sử, còn ép buộc Mộng Dao đi gặp mặt người ta một lần.

Không ngờ tên Sử Hướng Dương này lại là một con sói đội lốt cừu, chính sách là một con sói háo sắc.

Nhìn thấy vẻ đẹp của Tô Mộng Dao, thế mà anh ta lại chuốc bỏ thuốc mê trong đồ uống của cô ấy.

Cũng may là lúc Tô Mộng Dao vừa phát hiện có gì đó không ổn nên đã chạy ngay ra khỏi quán bar, sau đó đụng phải Dương Phàm.

Tô Mộng Dao nói lại mọi chuyện một lần, Dương Ngọc Lan im lặng một lát, lạnh lùng hỏi: “Vậy thì con không thể đùa giỡn như thế này được, tuyên bố với bên ngoài rằng Dương Phàm là bạn trai của con đi.”

“Cho dù nhân phẩm của Sử Hướng Dương không tốt, chẳng phải Mã Vận Toàn vẫn còn đang theo đuổi con sao, con để cho cậu ta nghĩ như thế nào đây? Sau này còn không thể tìm được đối tượng mới?”

Tô Trường Lâm vội vàng nói: “Được rồi, đừng nói những chuyện lộn xộn đó nữa.”

“Nói thế nào thì Dương Phàm cũng đã cứu Mộng Dao, chúng ta còn phải cảm ơn thằng bé mới đúng, tối nay cháu ở

lại dùng cơm đi.”

Tô Mộng Dao đặt hộp quà chứa rượu vang đỏ xuống và nói: “Mẹ, đây là quà do Dương Phàm mang tới biếu nhà mình”

Tô Trường Lâm vội vàng nói: “Cháu cũng không phải người ngoài, lúc về nhà còn mang theo quà cáp làm gì chứ.”

Dương Phàm cười nhẹ nói: “Việc nên làm ạ.”

Dương Ngọc Lan nhận lấy rượu vang đỏ, mỉm cười nói: “Đúng vậy, cháu còn khách sáo với chú dì làm gì chứ.”

Nhưng lúc nhìn thấy thương hiệu của rượu, bà ta đột nhiên mất bình tĩnh.

Rượu giả, đó là phản ứng đầu tiên của bà ta.

Thương hiệu rượu vang đỏ này rất đắt, Dương Ngọc Lan đương nhiên biết, bà ta đương nhiên sẽ không tin Dương Phàm lại bỏ ra mấy trăm ngàn đô để mua hai chai rượu mang tới đây.

Nghĩ rằng đó là rượu giả, bà ta có chút không hài lòng, hỏi Dương Phàm: “Tiểu Phàm, hiện giờ cháu đang sống ở đâu?”

Dương Phàm cũng không giấu diếm, trả lời thẳng: “Ở Tân Giang Hoa Uyển ạ”

Chương 6: Đến cửa

Người kia chạy thẳng đến quầy bar để lấy rượu.

Thiệu Danh Thần nở nụ cười nói: “Tôi thật sự xin lỗi vì đã quấy rầy bữa ăn của Dương tiên sinh, hôm nay tôi không tính hoá đơn, coi như là đền bù cho Dương tiên sinh.”

Nói xong, hắn ta đưa ra một tấm danh thiếp.

“Đây là danh thiếp của tôi, sau này Dương tiên sinh có việc gì cần cứ tìm tôi, nhà họ Thiệu tôi rất vinh hạnh.”

Mọi người xung quanh tự như nhìn thấy sách trời, tất cả đều nhăn mặt nhíu mày, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm với vẻ mặt khó hiểu, như thể đang hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy.

Lúc này, một người đàn ông xách theo một hộp quà đi tới đây.

Thiệu Danh Thần nhận lấy hộp quà, cung kính đưa tới trước mặt Dương Phàm: “Làm phiền tiên sinh rồi, hai chai Romanée-Conti này coi như là đền bù cho tiên sinh, hy vọng tiên sinh không chê.”

Dương Phàm cũng không khách sáo, trực tiếp đưa tay ra nhận lấy.

“Đã được ăn uống no nê rồi còn có quà cầm về nữa, tôi cũng thấy hơi ngại.”

Thiệu Danh Thần vội vàng nói: “Dương tiên sinh khách sáo rồi, tặng quà cho ngài là chuyện nên làm mà.”

Thiệu Danh Thần xoay người lại, mấy người phía sau vội vàng nhường đường, tiễn Dương Phàm đến cửa nhà hàng.

Dương Phàm đi ra ngoài, đưa tay võ võ bả vai Thiệu Danh Thần.

“Được rồi, cảm ơn nhiều.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Thiệu Danh Thần vẫn ngẩn người đứng yên tại chỗ một lúc lâu, hắn ta mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt tràn đầy vui mừng.

“Đột phá, mẹ kiếp, đột phá rồi, bắp đùi đây rồi, không, không phải bắp đùi, đây là ôm được một cây trụ trời để chống đỡ mới đúng.”

Hắn ta nhỏ giọng lẩm bẩm. Sau khi đánh đánh giết giết nhiều năm, hắn ta đã rèn luyện được sự bình tĩnh từ lâu rồi, nhưng lúc này lại rất kích động.

Những người phía sau anh ta rất khó hiểu nhưng lại không dám hỏi nhiều.

Thiệu Danh Thần quay đầu lại ra lệnh: “Sau này nhìn thấy Dương tiên sinh thì phải vô cùng cung kính cho tôi, nếu ai đắc tội ngài ấy thì giết chết không tha.”

Nói xong, anh ta đi thẳng lên xe.

Con đường võ đạo được chia thành Luyện Thể Cảnh, Luyện Khí Cảnh, Ngưng Đan Cảnh, Siêu Phàm Cảnh, Thần Cảnh, Hóa Cảnh và Thánh Cảnh.

Người luyện võ bình thường cũng chính là Luyện Thể Cảnh cấp một, cấp hai.

Hơn mười năm trước, Thiệu Danh Thần chính thức bước vào ngưỡng cửa của con đường võ đạo là bởi vì vô tình nhận

được chỉ điểm của một cao nhân, sau nhiều năm cũng đạt đến Luyện Thể Cảnh đỉnh phong.

Chỉ là mấy năm nay hắn ta vẫn luôn dừng lại ở Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, không thể tiến thêm bước nào nữa.



Vì thế hắn đã bỏ phí rất nhiều thời gian và công sức.

Nhưng nằm mơ hắn ta cũng không ngờ tới, chỉ vì được Dương Phàm võ hai cái mà đã đột phá thẳng đến Luyện Khí Cảnh.

Hai chai rượu đã tặng này đúng là vật siêu giá trị.

Cũng may ánh mắt hắn ta tinh tường, nếu không nhận ra Dương Phàm thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Trên xe Mercedes-Benz, Tô Mộng Dao hỏi Dương Phàm: “Sao anh lại quen biết Thiệu Danh Thần vậy?”

Dương Phàm nhún nhún vai nói: “Tôi không biết, dù sao tôi cũng không quen biết anh ta.”

Tô Mộng Dao ngẫm nghĩ một lát: “Anh nói xem, có phải anh ta nhận nhầm người không?”

Dương Phàm cười ha ha rồi nói: “Có lẽ vậy, thôi kệ đi.”

Tô Mộng Dao có chút lo lắng nói: “Hay là chúng ta trả lại rượu đi, lỡ như anh ta biết bản thân nhận nhầm người thì anh †a sẽ làm phiền chúng ta đấy."

Dương Phàm bày ra vẻ mặt cười khổ, cái suy nghĩ này hay đấy, nhận nhầm người?

“Yên tâm đi, anh ta sẽ không biết đâu, cô đừng lo.”

Dương Phàm đương nhiên không lo lắng, hắn vừa mới giúp Thiệu Danh Thần đột phá đến Luyện Khí Cảnh, hai chai rượu này chẳng là gì cả.

Nếu hắn ta thật sự dám tìm đến thì thẳng tay phế bỏ tu vi của hắn ta là được rồi, người sáng lập có quyền hủy diệt thế giới.

Tô Mộng Dao tiếp tục giải thích: “Sau này anh chú ý một chút, cái gì nhãn nhịn được thì nên nhẫn nhịn, đừng gây chuyện nữa, còn chưa biết Mã Vận Toàn có bỏ qua cho anh hay không đâu?”

Dương Phàm hờ hững nói: “Mặc kệ anh ta, cô làm gì mà lo lắng cho tôi thế, hay là có ý gì với tôi đúng không?”

Tô Mộng Dao làm ra vẻ buồn nôn, nói: “Ai cho anh cái tự tin đấy vậy?”

Tuy là nói như vậy nhưng khuôn mặt Tô Mộng Dao vẫn đỏ bừng, khuôn mặt thanh tú và hoàn mỹ của cô ấy lại càng thêm vài phần quyến rũ.

Dương Phàm không khỏi liếc mắt nhìn cô ấy nhiều hơn, sau đó ánh mắt dời đi và nói:

“Xe của cô chạy khá êm đấy chứ, không rung lắc gì cả.” Tô Mộng Dao không biết hắn muốn nói cái gì, thẳng thắn trả lời: “Anh cũng thú vị quá đấy, muốn lắc thì anh tự mình lắc đi"

Dương Phàm vui vẻ đến mức suýt chút nữa bật cười, thật sự có thể rung lắc sao? Có thể bị mắng là lưu manh không?

Tô Mộng Dao nói tiếp: “Nếu cha mẹ tôi biết đó là anh, có lẽ họ sẽ vui mừng đến phát điên mất.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến Hexin Garden, đó là một khu biệt thự, mỗi một căn hộ gia đình rộng tổng cộng khoảng 200 mét vuông và có một khoảng sân nhỏ.

Dương Phàm xuống xe, tiện tay xách theo hai chai rượu vang do cậu tư nhà họ Thiệu tặng.

Tô Mộng Dao vừa mới bước vào trong nhà đã hét lớn: “Cha, mẹ, hai người đoán xem ai tới này.”

Tô Trường Lâm và Dương Ngọc Lan đang xem kịch trong phòng khách ở tầng một, khi nghe thấy tiếng gọi của Tô Mộng Dao thì nhìn lại, bọn họ không khỏi khẽ cau mày khi thấy người tới là Dương Phàm.

Không hiểu con gái mình đang làm gì, con bé luôn nói không muốn yêu đương, tại sao đột nhiên lại chui đâu ra một người bạn trai, còn dẫn người ta về nhà?

Tô Mộng Dao không để ý đến biểu cảm của cha mẹ, nói thẳng: “Cha mẹ còn nhớ Dương Thanh Hải không? Người mà Huyền Cơ đạo trưởng đã mang đi đấy, hắn bây giờ chính là Dương Phàm”

Lúc Tô Trường Lâm nghe vậy, ông ta đứng bật dậy, khuôn mặt tràn đầy kích động.

“Thanh Hải? Cháu thật sự là Thanh Hải?”

Dương Phàm bước lên phía trước chào hỏi: “Chào chú, chào dì, đã lâu không gặp.”

Tô Trường Lâm và vợ mình tiến lên phía trước chào đón, quan sát kỹ một lượt: “Cháu đã trưởng thành khác hẳn thế này rồi, nếu gặp phải ở trên đường thì đúng là không nhận ra thật.”

Tô Trường Lâm kéo Dương Phàm ngồi xuống, bắt đầu hỏi chuyện lung tung.

Hai người bọn họ trò chuyện rất ăn ý.

Một lúc sau, Dương Ngọc Lan mở miệng hỏi: “Dương Phàm, bây giờ cháu đang làm việc ở đâu?”

Dương Phàm cười nói: “Cháu vừa mới bị đuổi khỏi núi, tạm thời vẫn chưa có công việc.”

Dương Ngọc Lan khẽ cau mày: “Vậy tối hôm qua giữa cháu và Mộng Dao đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc Tô Mộng Dao nhìn thấy mẹ mình đi thẳng vào vấn đề, cô ấy không khỏi đỏ mặt.

Tối hôm qua, mẹ cô ấy nói có người muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô ấy, nói răng đó là Sử Hướng Dương - cậu ấm nhà họ Sử, còn ép buộc Mộng Dao đi gặp mặt người ta một lần.

Không ngờ tên Sử Hướng Dương này lại là một con sói đội lốt cừu, chính sách là một con sói háo sắc.

Nhìn thấy vẻ đẹp của Tô Mộng Dao, thế mà anh ta lại chuốc bỏ thuốc mê trong đồ uống của cô ấy.

Cũng may là lúc Tô Mộng Dao vừa phát hiện có gì đó không ổn nên đã chạy ngay ra khỏi quán bar, sau đó đụng phải Dương Phàm.

Tô Mộng Dao nói lại mọi chuyện một lần, Dương Ngọc Lan im lặng một lát, lạnh lùng hỏi: “Vậy thì con không thể đùa giỡn như thế này được, tuyên bố với bên ngoài rằng Dương Phàm là bạn trai của con đi.”

“Cho dù nhân phẩm của Sử Hướng Dương không tốt, chẳng phải Mã Vận Toàn vẫn còn đang theo đuổi con sao, con để cho cậu ta nghĩ như thế nào đây? Sau này còn không thể tìm được đối tượng mới?”

Tô Trường Lâm vội vàng nói: “Được rồi, đừng nói những chuyện lộn xộn đó nữa”

“Nói thế nào thì Dương Phàm cũng đã cứu Mộng Dao, chúng ta còn phải cảm ơn thằng bé mới đúng, tối nay cháu ở lại dùng cơm đi.”

Tô Mộng Dao đặt hộp quà chứa rượu vang đỏ xuống và nói: “Mẹ, đây là quà do Dương Phàm mang tới biếu nhà mình.”

Tô Trường Lâm vội vàng nói: “Cháu cũng không phải người ngoài, lúc về nhà còn mang theo quà cáp làm gì chứ.”

Dương Phàm cười nhẹ nói: “Việc nên làm ạ.”

Dương Ngọc Lan nhận lấy rượu vang đỏ, mỉm cười nói: “Đúng vậy, cháu còn khách sáo với chú dì làm gì chứ”

Nhưng lúc nhìn thấy thương hiệu của rượu, bà ta đột nhiên mất bình tĩnh.

Rượu giả, đó là phản ứng đầu tiên của bà ta.

Thương hiệu rượu vang đỏ này rất đắt, Dương Ngọc Lan đương nhiên biết, bà ta đương nhiên sẽ không tin Dương Phàm lại bỏ ra mấy trăm ngàn đô để mua hai chai rượu mang tới đây.

Nghĩ rằng đó là rượu giả, bà ta có chút không hài lòng, hỏi Dương Phàm: “Tiểu Phàm, hiện giờ cháu đang sống ở đâu?”

Dương Phàm cũng không giấu diếm, trả lời thẳng: “Ở Tân Giang Hoa Uyển ạ”