Thực khách trong nhà hàng thấy cảnh tượng này cũng bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
"Người đó là ai vậy, đắc tội cậu Mã, hôm nay sợ là không xong rồi."
"Chứ gì nữa, nhà họ Mã là nhà võ đạo, thằng nhóc đó hôm nay coi như phế rồi."
"Đó không phải Tô Mộng Dao sao, thằng nhóc kia chính là người hôm qua thuê phòng chung với cô ấy đó, đúng là náo nhiệt thật."
Thấy tình hình không ổn, Tô Mộng Dao đứng dậy nói với Dương Phàm: "Tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi."
Mặc dù thân thủ Dương Phàm không tệ, nhưng nhà họ Mã là nhà võ đạo, nếu thật sự động thủ, cô ấy chỉ sợ sẽ bất lợi
cho Dương Phàm.
Dương Phàm lại không nghĩ vậy, lười nhác nói: "Còn chưa uống hết nước kìa, đừng lãng phí vậy chứ"
Mấy người phía sau Mã Vận Toàn cười to.
"Thằng này gan thật, không biết xem tình hình gì cả."
"Tám phần là bị ngốc rồi."
Mã Vân Toàn lạnh giọng nói: "Nếu đã là bạn của Mộng Dao, tao cũng không làm khó mày nữa, bây giờ mày quỳ
xuống dập đầu nhận sai, tao sẽ để mày đi."
Vẻ mặt anh ta đầy khinh thường, như thể từ trên cao cao tại thượng nhìn xuống Dương Phàm bình tường.
Dương Phàm đặt đũa xuống, cười như không cười nói: "Cho các người năm giây biến mất khỏi mắt tôi, nếu không tôi ra tay thì các người không thoát được đâu."
Lời vừa nói ra, xung quanh ồ lên: "Tên này điên rồi à, còn muốn động tay động chân ở nhà hàng?"
"Đây chính là địa bàn của Thiệu Tứ Gia, dám ra tay ở đây chính là không muốn sống nữa."
"Cậu Mã còn không dám ra tay ở đây, cậu ta dám sao? Ha ha."
Mã Vận Toàn nghe Dương Phàm nói vậy, chỉ cảm thấy buồn cười.
"Vậy xem ra mày không muốn dập đầu nhận sai?" Dương Phàm chậm rãi đứng dậy, cười nói: "Hết năm giây."
Vừa dứt lời liền vung một cái tát, trực tiếp tát cho Mã Vận Toàn ngã xuống đất.
Không khí đột nhiên im lặng.
Không ai ngờ Dương Phàm lại thật sự dám động thủ ở địa bàn của Thiệu Tứ Gia.
Đàn em phía sau Mã Vận Toàn nhất thời không biết làm Sao.
Đây là địa bàn của Thiệu Tứ Gia, lão đại của thế lực ngầm ở Giang Thành, ai dám gây sự chứ.
Lần trước có mấy thanh niên uống say đánh nhau, đều bị đánh gấy hai chân.
Mã Vận Toàn bị tát ngã xuống đất, nhả ra hai cái răng, ngây ngốc.
"Lên, giết nó."
Bị đánh, còn là bị đán trước mặt người mình thích, khiến anh ta gần như mất đi lý trí.
Mặc kệ là đang ở trong địa bàn của Thiệu Tứ Gia, trực tiếp rống giận bảo người của mình động thủ.
Mấy đàn em thấy anh ta lên tiếng, cũng không do dự nữa, trực tiếp xoa tay, vung nắm đấm về phía Dương Phàm.
Tô Mộng Dao thấy Dương Phàm trực tiếp ra tay, đã sững sờ tại chỗ, không biết phải làm sao.
Tuy rằng nhà họ Mã là gia tộc bậc hai ở Giang Thành, nhưng là nhà võ đạo, gia chủ Mã Thiên Hoa là võ giả ngoại môn của La Hán Đường, ông ta ra mặt có lẽ Thiệu Tứ Gia cũng không so đo.
Nhưng nhà họ Tô không bảo vệ được Dương Phàm, Thiệu Tứ Gia hoàn toàn không cần phải nể mặt nhà họ Tô.
Còn chưa đợi Tô Mộng Dao hồi thần, mấy đàn em của Mã Vận Toàn đã bị Dương Phàm quật ngã xuống đất.
Vẻ mặt Tô Mộng Dao sợ hãi.
Dương Phàm lại coi như không có gì tiếp tục ăn cơm.
"Dương Phàm, anh ra họa lớn rồi anh có biết không? Mau, tôi đưa anh ra nhà ga, bây giờ anh lập tức rời khỏi Giang Thành đi."
Tô Mộng Dao lo lắng nói.
Dương Phàm mỉm cười: "Gây họa gì chứ? Là bọn họ trêu chọc tôi trước mà?”
Tô Mộng Dao lười giải thích, trực tiếp kéo Dương Phàm rời đỉ.
Mã Vận Toàn nằm trên đất hổn hển nói: "Chạy, đắc tội bổn thiếu gia còn muốn chạy? Cho dù chạy đến chân trời góc bể tao cũng sẽ tìm được mày."
Dương Phàm thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Mộng Dao, võ vai cô nói: 'Không sao đâu, cùng lắm để tôi xử lý là được."
Mã Vận Toàn đứng dậy, tức giận quát: "Mày giải quyết, mày mẹ nó biết người mày đắc tội là ai không?”
" Bốp."
Dương Phàm cũng không thèm nhìn Mã Vận Toàn một cái, chỉ thấy hắn lại quật anh ta xuống đất.
Thực khách xung quanh thấy vậy đều hít một ngụm khí lạnh:
"Người này cũng quá ngang ngược rồi, không biết cậu ta mạnh đến mức nào?"
"Tốt nhất là phải có chống lưng, nếu không sẽ rất khó sống rời khỏi Giang Thành."
"Thấy cậu ta ăn mặc như vậy, trên người không có trang sức, không giống có bối cảnh gì, chỉ sợ là một tên ngốc không hiểu chuyện mà thôi."
Dương Phàm không quan tâm, vẫn nhàn nhã ngồi đó như
Khiến Tô Mộng Dao sốt ruột đến mức không biết phải làm sao.
Đúng lúc này, một chiếc Bentley đỗ bên ngoài nhà hàng, sau đó là một chiếc xe thương vụ màu đen.
Trên xe Bentley, một người đàn ông trung niên bước xuống.
Sắc mặt người này lạnh như băng, mặc vest đen, tay phải đang nghịch hai quả cầu nhỏ.
Cùng lúc đó, trên xe thương vụ có bảy tám người đàn ông theo sát, người nào cũng rất cường tráng, vừa nhìn biết có tập luyện.
Người đàn ông trung niên đi vào nhà hàng, thản nhiên nói: "Tôi thật muốn xem thử là ai ăn gan hùm, dám gây sự ở nhà hàng của tôi."
Mấy đàn em của Mã Vận Toàn đã đỡ an ta dậy, nhìn thấy người tới, Mã Vận Toàn vội vàng nói: "Thiệu Tứ Gia, tôi là người nhà họ Mã, chúng tôi đến chỗ ngài ăn cơm, vừa vào cửa liền bị tên nhà quê này đánh."
"Tôi biết đây là địa bàn của ngài, nên không đánh lại."
Thiệu Danh Thần nhìn thoáng qua Mã Vận Toàn, nói: 'Cậu là con trai của Mã Thiên Hoa?"
Mã Vận Toàn vội vàng nói: "Đúng đúng đúng."
Thiệu Danh Thần lớn tiếng nói: 'Nếu không động thủ, vậy cậu có thể cút rồi, nếu còn có lần sau, dù là cha cậu đến xin cũng không được."
Mã Vận Toàn không dám nói nhiều, mấy đàn em vội vàng đỡ anh ta rời khỏi đó.
Thiệu Danh Thần đi về phía Dương Phàm, cười lạnh một tiếng: "Là cậu gây sự ở chỗ tôi?"
Dương Phàm uống hết ly nước, không để ý đến Thiệu Danh Thần, nói với Tô Mộng Dao: "Ăn no rồi, chúng ta đi thôi?"
Mọi người xung quanh nghe vậy đều kinh ngạc sắp rớt cằm, không dám nói lời nào.
Tô Mộng Dao vội vàng giải thích với Thiệu Danh Thần: "Là Mã Vận Toàn gây chuyện trước..."
Không đợi cô ấy nói xong, Thiệu Danh Thần trực tiếp giơ tay ngăn lại.
Dương Phàm không để ý khiến sắc mặt Thiệu Danh Thần lạnh như băng.
Dương Phàm cười nói: "Anh ta có thể đi còn chúng tôi thì không thể đi? Muốn lấy tôi ra làm quả hồng mềm à?”"
"Cậu không phải quả hồng mềm, trong mắt tôi cậu cùng lắm chỉ là sốt cà chua, tôi muốn xử lý thế nào cũng được."
Thiệu Danh Thần nhìn thoáng qua Dương Phàm, lúc này sửng sốt, người này có chút quen.
Giang Thành cách núi Nhị Long không xa, lúc đại họ Huyền Cơ đạo trưởng, Thiệu Danh Thần cũng đến chân núi xem náo nhiệt.
Vị trí của Dương Phàm rất dễ thấy, cho nên có chút ấn tượng.
Hắn ta tận mắt thấy thống soái chiến bộ Hoa Hạ Vương Lạc Phong cũng phải nể mặt Dương Phàm.
Nghĩ đến đây, hai chân Thiệu Danh Thần mềm nhữũn.
Nếu không phải người bên cạnh nhanh tay đỡ lấy, chỉ sợ hắn ta đã trực tiếp quỳ xuống đất.
Có câu trước cửa tể tướng là quan thất phẩm, cho dù chỉ là người giữ cửa của núi Nhị Long, cũng không phải là người hắn ta có thể đắc tội.
Huyền Cơ Các của núi Nhị Long, chính là chí tôn võ đạo.
Huống hồ, người khiến Vương Lạc Phong phải nể mặt sẽ là ai chứ?
Thiệu Danh Thần cũng không nói thẳng ra, chỉ tươi cười nói: 'Không biết nên xưng hô với cậu thế nào?"
Sự thay đổi này khiến mọi người sửng sốt, Dương Phàm thiếu kiên nhãn nói: "Dương Phàm, nếu muốn đánh nhau thì nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian đâu."
Thiệu Danh Thần vội vàng cười nói: "Dương tiên sinh nói đùa, sao tôi dám đánh cậu chứ."
Hắn ta nói với người bên cạnh: "Đi lấy hai bình rượu ngon nhất ra cho Dương tiên sinh.”
Người nọ sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, đều là người liếm máu trên mũi dao, nếu còn không hiểu chuyện như vậy, mộ đã xanh cỏ từ lâu rồi.