Khi Dương Ngọc Lan nghe thấy Tân Giang Hoa Uyển, đầu tiên là sững sờ, sau đó bà ta nhìn Dương Phàm, không khỏi bật cười.
Tân Giang Hoa Uyển là nơi nào chứ, đó là khu biệt thự có quyền thế rất lớn ở Giang Thành, tuỳ tiện lấy một căn cũng phải hơn nghìn vạn.
Quần áo bình thường mặc trên người Dương Phàm còn chưa đến hai trăm tệ, vậy mà hắn dám nói mình sống ở Tân Giang Hoa Uyển.
Dương Ngọc Lan đương nhiên không tin.
Bà ta cảm thấy Dương Phàm không thành thật lắm, điều này cũng khiến bà ta càng thêm chắc chắn Dương Phàm mang rượu giả tới đây.
Không chỉ Dương Ngọc Lan không tin mà Tô Trường Lâm cũng không tin, dù sao Dương Phàm cũng nói là hắn bị đuổi khỏi núi Nhị Long, hiện giờ ngay cả việc làm cũng không có.
Chắc là thanh niên trẻ tuổi này chú trọng sĩ diện nên mới nói vậy.
Thấy Dương Ngọc Lan giêu cợt, Tô Trường Lâm trừng mắt nhìn bà ta, giảng hoà nói: “Cháu Dương vừa xuống núi, cứ sống ở đây với chú của nó.”
“Đợi mấy hôm nữa chú bảo Mộng Dao sắp xếp một vị trí cho cháu, làm việc chăm chỉ thì sau này cháu cũng sẽ vượt hẳn mọi người”
Mặc dù Dương Ngọc Lan không hài lòng, nhưng từ lúc Tô Trường Lâm lên tiếng, bà ta cũng không dám nói gì nữa.
Dương Phàm cười nói: “Không cần phải làm phiền chú, cháu về nhà ở là được rồi.”
Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, hắn đã xuống núi hai ngày rồi, nhóm học trò của đệ tử của hắn đã chuẩn bị cho hắn một căn biệt thự, thế mà hắn vẫn chưa đến đó.
Tô Trường Lâm vui vẻ hỏi thăm: “Cháu và Mộng Dao chơi với nhau từ nhỏ, chú cũng không có ý kiến gì với chuyện của các cháu.”
Nghe vậy, sắc mặt Tô Mộng Dao đỏ bừng lên vì xấu hổ: “Cha, cha nói cái gì thế!”
Dương Ngọc Lan cũng cau mày: “Đúng vậy, ông già nên hồ đồ rồi à2”
Dương Phàm vội vàng nói: “Chú, chú hiểu lầm rồi, chúng cháu không có mối quan hệ đó.”
Tô Trường Lâm xua tay nói: “Đều là người lớn cả rồi, có gì mà phải xấu hổ chứ?”
Dương Phàm cười bất lực, hắn cũng không biết cách phản bác lắm.
Dù sao từ nhỏ hắn cũng lớn lên trong nhà họ Tô, Tô Trường Lâm cũng giống như cha hắn vậy.
Hắn phải báo đáp công ơn nuôi dưỡng này.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm mở miệng hỏi: “Chú, cha mẹ cháu là ai vậy?”
Tô Trường Lâm sững sờ, sau đó vẻ mặt tràn ngập sự phiền não, trong mắt lóe lên một tia hoảng loạn.
Ông ta lên tiếng: “Ơ... Chú cũng không biết, cháu là do chú nhặt được ở trong thùng rác, mà thôi kệ đi, sau này ở đây chính là nhà của cháu.”
Dương Phàm đương nhiên nhìn ra manh mối, nhưng nếu Tô Trường Lâm không muốn nói ra, hắn cũng không miễn cưỡng nữa.
Dù sao hắn cũng sống một mình nhiều năm như vậy, cũng chẳng có cảm tình gì với cha mẹ mình, chuyện thân phận cứ để sau vậy.
Mấy người trò chuyện một lúc lâu thì sắc trời đã tối dần, Dương Ngọc Lan đứng dậy đi nấu ăn.
Có sự giúp đỡ của Tô Mộng Dao, chẳng mấy chốc đã nấu xong bốn món ăn và một món canh.
Tô Trường Lâm cũng không thèm xem qua rượu Dương Phàm mang tới là rượu gì, trực tiếp chỉ vào nói: “Hay là hôm nay chúng ta uống cái này đi?”
Nghe vậy, Tô Mộng Dao vội vàng đứng dậy: “Cha, uống rượu của nhà chúng ta đi, rượu Dương Phàm mang đến cứ giữ lại trước đã.”
Theo ý kiến của cô ấy, việc người một nhà ăn một bữa cơm bình thường mà uống loại rượu vang đỏ đắt tiền như vậy có hơi quá.
Tô Trường Lâm cũng không nghĩ nhiều, vì thế tự mình lấy rượu ra.
Theo suy nghĩ của Dương Ngọc Lan thì chắc là Tô Mộng Dao biết đó rượu giả, con bé sợ vạch trần Dương Phàm sẽ làm mất mặt hắn ngay chỗ này nên mới nói như vậy.
Bây giờ bà ta càng tin tưởng phán đoán của mình hơn.
“Lần sau, lần sau đừng mua rượu giả đến để sĩ diện nữa, đối nhân xử thế là phải thành thật.”
“Hả?" Dương Phàm hơi sững sờ, hắn không biết nhiều về rượu vang đỏ, hắn còn tưởng rượu Thiệu Danh Thần đưa cho thật sự là rượu giả.
Tô Mộng Dao nhìn mẹ và nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế? Ý của con là rượu kia mắc quá nên cứ giữ lại trước đã.”
Dương Ngọc Lan nào có tin, bà ta lập tức khịt mũi lạnh lùng, không thèm nói nữa.
Sau khi ăn xong, Dương Ngọc Lan trực tiếp lấy dụng cụ khui một chai rượu vang Romanée-Conti ra.
Mọi người cũng không biết bà ta muốn làm gì nên cũng không để ý tới.
Chỉ thấy bà ta đi lấy một cái chậu rửa chân và rót thẳng rượu vào đó.
Tô Mộng Dao lập tức nóng nảy: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Vẻ mặt Tô Trường Lâm cũng u ám, cho dù là rượu giả cũng không thể dùng để ngâm chân trước mặt Dương Phàm như thế, không xấu hổ sao?
Thấy con gái đang chất vấn mình, Dương Ngọc Lan hung tợn nói: “Uống rượu giả vào lỡ như xảy ra vấn đề thì phải làm sao? Mẹ dùng để ngâm chân còn tốt hơn là ném đi đúng không?”
Tô Mộng Dao thấy mẹ mình quá vô lý, cô ấy tức giận tới mức bu môi.
Dương Phàm đương nhiên nhìn ra được là bà ta không muốn nhìn thấy mình, hắn đứng dậy nói: “Chú, dì, cũng không còn sớm nữa, cháu về trước đây."
Tô Mộng Dao đứng dậy nói: “Tôi tiễn anh” Nói xong, cô ấy cùng Dương Phàm đi ra ngoài.
Vẻ mặt Dương Ngọc Lan đắc ý, thấy Tô Mộng Dao đang đi ra ngoài, bà ta còn dặn dò: “Đi sớm về sớm, lát nữa dì Lưu của con sẽ tới đây, mẹ sẽ bảo dì ấy giới thiệu cho con đối tượng khác.”
Tô Mộng Dao không thèm để ý mà đi thẳng ra khỏi cửa.
Thấy hai người đi rồi, Tô Trường Lâm có chút không hài lòng nói: “Ý của bà là gì đây, mất hết mặt mũi với Dương Phàm rồi.”
Dương Ngọc Lan lý lẽ hùng hồn nói: “Ông già cả nên hồ đồ à, ông xem thằng nhóc đó có xứng đôi với Mộng Dao nhà chúng ta không? Hơn nữa nó còn là cậu út của nhà họ Dương?”
Tô Trường Lâm tức giận nói: “Sao bà có thể nói như thế được, không có nhà họ Dương thì chúng ta có nhà họ Tô hiện tại sao, bà đúng là vong ân phụ nghĩa.”
Dương Ngọc Lan la lối khóc lóc nói: “Làm sao có thể nói †ôi vong ơn phụ nghĩa chứ, dù sao tôi cũng nuôi nấng nó năm, sáu năm, vừa trở về lại đưa rượu giả, đây là muốn hại chết người, làm sao có thể bỏ qua được?”
Tô Trường Lâm tức giận thở phì phò, cũng không lên tiếng nữa.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, Tô Trường Lâm ra mở cửa thì thấy là Lưu Hồng, một người hàng xóm nhà mình.
Lưu Hồng và Dương Ngọc Lan thường ra ngoài đi dạo cùng nhau vào buổi tối, hôm nay chắc bà ta cũng đến tìm Dương Ngọc Lan để đi dạo.
Lưu Hồng chào hỏi rồi đi thẳng vào nhà.
Bà ta nhìn thấy Dương Ngọc Lan đang ngâm chân bằng rượu vang đỏ, lại nhìn thấy chai Romanée-Conti đã được khui ở một bên, lập tức chế giễu: “Ôi chao, chị Dương, ngâm chân mà dùng Romanée-Conti cơ à? Trong nhà có bao nhiêu mỏ đây chứ?!”
Bà ta chỉ nói đùa một chút thôi, cũng không nghĩ Dương Ngọc Lan lại đi ngâm chân bằng chai Romanée-Conti này.
Dương Ngọc Lan tức giận nói: “Đây là rượu giả, vứt đi thì hơi phí nên tôi dùng để ngâm chân”
Bà ta gần như đã chắc chắn rượu này là giả.
Lưu Hồng cầm chai rượu lên nhìn thử và nói: “Đây không phải rượu giả.”
Nói xong, bà ta lấy điện thoại di động ra và nhập một chuỗi số.
Sau một lát, bà ta nói: “Rượu này đúng là hàng tôi hay cung cấp cho nhà hàng Tây Darwin, làm sao có thể là giả được.”
Lượng tiêu thụ của loại rượu này còn hạn chế, mỗi một chai đều có thể tra ra được nguồn gốc.
Lúc này, Dương Ngọc Lan lập tức sững sờ: “Bà chắc chứ?!”
Lưu Hồng quả quyết nói: “Đương nhiên chắc chắn, tôi là đại lý của rượu vang mà, không thể sai được.”
“Rào rào.”
Dương Ngọc Lan vội vàng rút chân ra khỏi chậu ngâm chân, bà ta nhìn phân nửa chậu rượu vang đỏ, do dự một hồi.
Lưu Hồng cầm chai rượu, vừa cười vừa nói: “Đừng nói là bà thật sự dùng chai này ngâm chân đấy nhé? Đúng là quá phung phí của trời đây mà.”
Dương Ngọc Lan có chút ngượng ngùng nói: “Tôi còn tưởng đó là rượu giả.”
Vẻ mặt bà ta cũng có hơi hối hận, liên tục thở dài, hận không thể bưng chậu ngâm chân này lên và uống cạn rượu.
Lưu Hồng càng kinh ngạc hơn: “Chị Dương, chị chịu chỉ gớm, một chậu nước rửa chân gần 300 vạn, người giàu nhất Trung Quốc cũng không dám lãng phí như thế đâu?”
“Xa xỉ, quá xa xỉ”
Tô Trường Lâm ở bên cạnh khit mũi lạnh lùng: “Cả ngày chỉ biết tỏ ra mình là người thông minh, bây giờ thì hay rồi, còn sỉ nhục Dương Phàm nữa chứ.”
Vốn dĩ Dương Ngọc Lan đã rất hối hận, khi nghe được lời nói của Tô Trường Lâm, bà ta càng tức giận hơn:
“Sỉ nhục thì sao chứ, không phải chỉ là hai chai rượu thôi sao, đã mua chuộc được ông rồi à?”
“Ông cũng biết nó là bị đuổi xuống núi mà, nói không chừng bị là vì ăn cắp rượu mới bị đuổi xuống đấy."
“Nhất định là như vậy, nhân phẩm của nó không tốt, khi nào Mộng Dao trở về, tôi phải dặn dò con bé thật kỹ mới được.”
Tô Trường Lâm thấy Dương Ngọc Lan lại la lối om sòm, ông ta không để ý tới nữa.
Dương Ngọc Lan nói với Lưu Hồng: “Bà chờ tôi mang giày rồi chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Nói xong, bà ta cầm chậu nước rửa chân lên và đi về phía phòng tắm.
Sau khi do dự một lúc, bà ta vẫn không đành lòng đổ hết chậu nước rửa chân này đi, chỉ tạm thời đặt nó sang một bên.